Biến cố luôn xảy ra vào lúc không ngờ.
Tần Cao Phong và Giản Phàm cùng mấy đặc cảnh mất hơn 20 phút mới tới được tiểu lâu ba tầng nằm sát công viên Giao Tây, khỏi phải nói cũng biết là đã muộn rồi, gõ cửa nửa ngày giúp việc mới run run mở cửa, không đợi bà ta nói gì, Giản Phàm gạt người quả một bên xông thẳng vào nhà.
“ Sở Vũ Phi, làm gì thế, cha anh đâu?”
Sở Vũ Phi và vợ đang thu dọn hành trang, mấy cái va ly đặt giữa phòng khách, bà Sở béo tốt vừa ở cầu thang xuống, nhìn thấy Giản Phàm liền đứng khựng lại, không ai nói gì.
“ Này, đang yên lành sao câm hết rồi? Dì Sở, chú Sở đâu?” Giản Phàm hỏi lại:
Bà Sở chỉ chỉ gian phòng tầng hai, Giản Phàm vội vàng chạy tới mở cảnh cửa khép hờ, bị cảnh tượng trước mắt làm sững người, Sở Hỉ Phong ché nửa bên mặt, vừa thấy y có chút oán hận:” Giản Phàm, cậu lừa tôi đấy à, cái gì mà Thân Bình An nguy trong sớm tối, tôi vừa vào nhà bị người ta xông tới, chúng ở đây thì không thấy cậu đâu, đánh xong bỏ đi cậu mới tới.”
“ Tôi cũng vừa mới biết, đã báo cảnh sát chưa?” Giản Phàm ngồi xuống bên ghế sô pha, thấy người không đáng ngại lắm thì yên tâm:
Sở Hỉ Phong bỏ tấy rằ, má phải sưng húp toàn dấu bàn tắy: “ Tôi còn mặt mũi báo cảnh sát à? Bị tát vài cái còn không rõ ai làm, thì đi nói thế nào?”
“ Rốt cuộc chuyện gì, chú yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt bọn vương bát đàn đó.” Giản Phàm an ủi, cũng hiểu với nhân sĩ thượng tầng coi trọng thể diện như ông tắ, bị người ta tát, nhục nhã chưa đủ hay sao mà đi báo cảnh sát:
“ Tôi vừa mới về nhà thì có hai chiếc xe theo đuôi đuổi tới, mười mấy tên xông vào, chặn cả nhà chúng tôi bên trong, uy hiếp đánh người, ép tôi ký tên vào nghị quyết cổ đông đồng ý bán Tân Thế Giới.” Sở Hỉ Phong tâm trạng không tốt chỉ kể vắn tắt quả loa:
“ Hả, vậy là ký rồi sao?” Giản Phàm chấn kinh:
“ Không ký thì sao, mười mấy tên lưu manh cao lớn như thế xông vào nhà, chẳng may có xảy ra chuyện gì, tôi sống thế nào? May mà cháu tôi không có nhà ... Được được, dù sao là cái đống rắc rối, thừa lúc được ít tiền bán cho xong ... Giờ tôi bảo con tôi tạm lánh vài ngày, ai dám đảm bảo còn chuyện gì nữa không?” Sở Hỉ Phong quyết định bỏ tiền trừ họa rồi, đưa tấy che mặt đi:
“ Bình tĩnh, chú Sở, trốn không phải là biện pháp ...”
Giản Phàm cố khuyên, nhưng Sở Hỉ Phong ý đã quyết, dù nói thế nào cũng không muốn báo cảnh sát lập án, còn liên tục thúc giục con trai con dâu đi mau. Bà Sở chỉ gà mắt chó, mắng ông Sở cả đời vô dụng, cái nhà cũng không giữ nổi, giờ cả nhà đi uống gió tây bắc. Nói khiến Sở Hỉ Phong nổi giận, ông ta không dám mắng cảnh sát, nhưng mắng vợ không thành vấn đề, nói cháu gái cũng bị người ta giết rồi, nếu không phải nghĩ tới con cái, đã liều cái mạng già ...
Một đám cảnh sát bị kẹp giữa bẽ mặt, sáng vỗ ngực đảm bảo, chiều nhà người ta xảy ra chuyện, ai người ta tin anh được nữa, không chửi cho là nhẫn nhịn lắm rồi, hai vợ chống già giận nhau bỏ đi chỗ khác, Giản Phàm đành tự mình rời khỏi Sở gia.
“ Xem xem, đó là hậu quả của không làm gì đấy, giờ đẹp mặt chưa?” Giản Phàm trút giận lên Tần Cao Phong:
“ Cảnh sát không cần đẹp mặt, nghe tới ký rồi là cậu mất bình tĩnh, không bình tĩnh thì không phán đoán chính xác được, về nghỉ đi, chuyện tiếp theo giao tôi làm.” Tần Cao Phong vẫn trơ mặt không có tí cảm xúc nào, mở cửa lên xe:
Giản Phàm cũng nhận ra mình có chút mất bình tĩnh, đuổi theo Tần Cao Phong:” Anh bảo tôi bình tĩnh thế nào, giờ gạo sắp nấu thành cơm rồi, thứ này nếu tới tây Phú Sĩ Tiệp, ai còn có thể lấy lại? Ai dám ra mặt, mẹ nó đều cùng một giuộc, kể cả cảnh sát.”
“ Cậu giỏi lắm mà, không tin cảnh sát thì tự đi mà làm đi.”
Tần Cao Phong như cố tình kích thích Giản Phàm, rồ ga , khỏi đen bốc lên làm Giản Phàm vội vàng né tránh, nhổ bãi nước bọt chửi Tần Cao Phong mấy câu.
Mấy ngày vất vả trôi theo dòng nước, Giản Phàm không càm lòng, nhắm mắt ép mình dần bình tĩnh lại. Tần Cao Phong và chủ nhiệm Điêu thái độ bất thường, nhưng bọn họ đều là thứ nha hoàn cầm chìa khó thôi, nói không chừng chiếu cố đại cục, phục tùng mệnh lệnh.
Chắp tấy đi quả đi lại, Sở Hỉ Phong không dám lên tiếng, vậy chữ ký bị uy hiếp vẫn có hiệu lực pháp luật, tiếp đây e phải trơ mắt nhìn hạng mục không Hinh Viên đường hoàng triển khai, Sở Tú Nữ có tỉnh dậy thì cũng chẳng còn đường kêu oan.
Có người gọi, Giản Phàm mải suy nghĩ không nghe thấy, tới khi Vương Kiên xuất hiện trước mắt nhắc: “ Tiền bối, điện thoại của anh kêu nãy giờ đấy.”
“ À...” Giản Phàm lấy di động rằ, có mấy cuộc gọi lỡ, là điện thoại từ Khấu Trang, do Ngưu Hải Quân gọi, đưa lên nghe, lập tức quát:” Cái gì, tra xét chỗ chúng tắ? Kẻ nào ... Tòa án à? Ai chọc giận tòa à? ... Cái gì, tôi tới ngay.”
Thu lại điện thoại, vội vàng lên xe, Vương Kiên thấy Giản Phàm mắt đỏ ngầu, điệu bổ cấp bách:” Tiền bối, làm sao thế?”
“ Có kẻ muốn thu quán của tôi, mẹ nó, không cho người ta sống nữa.” Giản Phàm nghiến răng ken két:
“ Không thể nào, ai dám chọc vào anh chứ, anh hô một cái mấy trăm người, chúng có nổi mấy tên?”
Giản Phàm giơ hai ngón tắy:” Hai người, người tòa án, chúng muốn phong tỏa tài sản của đối tác của tôi, hay là mấy anh em cậu bắt chúng về cho tôi nhé?”
“ Ặc ... Không không ...” Vương Kiên lắc đầu quầy quậy, tuy không biết Giản Phàm dính vào chuyện gì, nhưng đảm bảo không hay ho.
Giản Phàm nhổ phì một bãi nước bọt:” Cảnh sát các cậu đúng là thứ không trông cậy được, bị chửi là đáng đời.”
Tức tốc lên xe đi về Khấu Trang, lại là biến cố không ngờ, trong điện thoại Ngưu Hải Quân không nói rõ lắm, có điều hẳn là Lý Uyển Như bị ai đó xúi bẩy tố cáo lên tòa án muốn phong tỏa số tài sản còn lại của Sở Tú Nữ rồi. Chiêu này đúng là đánh trúng chỗ hiểm của y, vừa đầu tư mấy chục vạn, nếu phải rút thiết bị rằ, không biết ngày nào mới đông sơn tái khải được ...
“ Chuyện gì thế?”
Xe chưa dừng hẳn Giản Phàm đã nhảy xuống hỏi, người lảo đảo, Ngưu Hải Quân cũng không kịp trả lời cứ thế kéo Giản Phàm vào trong sân, nhân viên đầu bếp thập thà thập thò vẻ mặt đầy lo lắng. Chuyện lần trước ông chủ vừa bị đưa đi chưa lâu, tưởng đã quả, giờ lại thêm người tòa án, Vương Kiên và một chiến hữu thấy không khí khẩn trương, sợ Giản Phàm xảy ra chuyện, khẩn cấp bám sát.
Vừa chạy lên lầu đã nghe thấy tiếng quát tháo, lên tầng ba thì Từ Thanh Thanh đang bị hai nhân viên tòa án mắng:” Các người là kiểu công ty gì thế hả, tổng giám đốc không thấy, phó tổng cũng thấy, tôi tới đây để tìm đại biểu pháp nhân của các người, con nhóc bán cơm hộp cô xen vào cái gì?”
Giọng điệu không khác gì đám lưu manh Đường Đại Đầu.
“ Tôi đây.”
Thở hồng hộc chạy vào văn phòng Trương Vân, có hai người ngồi trên ghế sô pha uống nước, một vừa kẹp điếu thuốc lá chẻ mặt Từ Thanh Thanh đang quát tháo, người còn lại nhìn Giản Phàm chạy vào, quản sát sau lưng y không ngờ còn lên tiếng mỉa mai: “ À, phô trương quá nhỉ, dùng cả đặc cảnh làm hộ vệ à? Công ty này liên doanh với cơ quản quốc giả sao?”