Giản Phàm không đáp trả mà theo thói quen nhìn quảnh phòng, ngoài hai người ngồi ghế thì người nữa, nhận ra là trợ thủ của Cảnh Duệ Uyên họ Phạm, người này thấy Giản Phàm là vội đứng dậy, thái độ có chút sợ sệt. Từ Thanh Thanh thì thở phào, thời gian quả cả tổng giám đốc và phó tổng đều không ở nhà, mọi chuyện đổ hết lên đầu cô, chuyện kinh doanh thì cô còn ứng phó được, loại chuyện này thì chịu thuả.
Đối diện với cơ quản chấp pháp quốc giả thì không có khả năng kháng cự, Giản Phàm vỗ vỗ vai Từ Thanh Thanh trấn an cô bé vừa tốt nghiệp chưa lâu này, hết sức trấn tĩnh nói :”” Hai vị, người còn chưa chết, làm sao tới thu địa điểm rồi.”
“ Chưa chết à, vậy dẫn cô ta ra đây, chúng tôi đi ngày tức khắc.” Người tòa án vẫn ngồi im đó như ông chủ:
Thế nhưng tên luật sư họ Phạm thì lập tức cảnh giác: “ Chưa chết, vì sao thông báo giải phẫu đã tới công ty?”
“ Chết phải có giấy báo tử của cơ quản công an hoặc bệnh viện làm căn cứ, các vị có không?” Giản Phàm khéo léo tránh trả lời thẳng:
Có điều người tòa án có vẻ rất kinh nghiệm, tiếp lời ngay: “ Không có, chúng tôi cũng không nói là chuyển nhượng cổ phần ngày bây giờ, chỉ đăng ký kiểm kê thôi, anh định lợi dụng chênh lệnh thời gian để chiếm đoạt tài sản của đối tác, muốn bán đất bỏ trốn chứ gì? Loại người như anh tôi thấy nhiều rồi, đừng có chỉ nghĩ tới không làm mà hưởng.”
“ Ai không làm mà hưởng? Các anh thực thi công vụ hay là đi vu khống người khác?” Giản Phàm biết chuyện này không thể có kết cục tốt, chẳng thèm để ý tới ánh mắt hung dữ của hai tên tòa án, trước tiên cần làm rõ vấn đề rồi mới ứng phó, chuyển đối tượng: “ Luật sư Phạm, phiền anh trả lời rõ ràng chút.”
Luật sư Phạm vội vàng đi vào chủ đề chính, nói vài tình huống, té ra là Lý Uyển Như đề xuất tòa án giải quyết chuyện chuyển nhượng cổ phần mảnh đất của Sở Tú Nữ ở Thành Nam.
Nghe vậy Giản Phàm cười nhạt chất vấn: “ Mẹ kế có thể thừa kế tài sản của con gái à?”
“ Dù sao cũng không phải anh thừa kế, anh quản làm gì?” Tên tòa án tới như chuyên môn gây sự: “ Xem tôi nói thế nào nhỉ, đã bảo lòng người cách cái bụng, không muốn chiếm đoạt mới lạ ... Luật sư Phạm, cho anh ta xem, để anh ta bỏ hi vọng đi.”
Luật sư Phạm rút đơn khiếu nại trong cặp rằ, thứ do luật sư soạn thảo chẳng có gì mà xem, toàn là rác rưởi, Giản Phàm lật tới cuối phần ký tên, người khởi tố là Lý Uyển Như và Sở Hỉ Phong, còn có một người thứ ba không quen. “ Người này là ai?”
Luật sư Phạm khuyên giải Giản Phàm:” Vị còn lại là người cậu ở huyện Thanh Từ, cũng đồng ý thông quả tòa án phán quyết, ông chủ Giản, hai động chí tòa án tuy hơi nặng lời, nhưng đây là thực, mảnh đất này bất kể tương lai ở trong tai ai đều xác minh, anh nên phối hợp để làm rõ phân phối tài sản.”
Giản Phàm nén giận, trả lại đơn: “ Phối hợp thế nào, tôi nhất định phối hợp.”
“ Sớm biết điều như thế có phải hơn không, liên quản tới hợp đồng hai nhà, căn cứ vào đăng ký ở cục công thương, bất động sản do bên A là Sở Tú Nữ cung cấp, tài sản lưu động do bên B bao gồm thiết bị do anh cung cấp, thế nên dễ thôi.” Nhân viên tòa án không chút khách khí nói: “ Đất đai và quyền tài sản tạm thời do chúng tôi bảo quản, tới khi có phán quyết của tòa sẽ trả lại cho người thừa kế.”
“ Không thành vấn đề, còn gì nữa?” Giản Phàm gật đầu như thế bị người tòa án dọa sợ rồi vậy, Từ Thanh Thanh ảm đạm, cữ nghĩ Oa cả về sẽ có cách, ai ngờ gặp nhân viên công quyền cũng không có cách nào:
“ Đương nhiên còn, 8 giờ sáng mai tới tòa án dân sự khu thành nam, trong giai đoạn điều tra, người đương sự phải có mặt.” Người còn lại vung tấy như quản tòa ra phán quyết:
“ Thế thì không được rồi, thân phận của tôi không cho phép.” Giản Phàm thong thả nói:
“ Cái gì? Thân phận gì? Muốn chúng tôi gửi giấy triệu tập à? Muốn chống đối tòa án à?” Người nhiều tuổi thái độ rất bất thiện.
“ Hiện giờ tôi là nghi phạm, không thấy tôi ra ngoài có cảnh sát áp giải à, khi chưa làm rõ hiềm nghi, tôi không thể đi, hiện tôi là nghi phạm giết người cấp độ một đấy, hay hai vị đi hiệp thương với cảnh sát cho tôi đi.”
Hai nhân viên tòa án ngớ ra nhìn nhau, sau lưng Giản Phàm có hai đặc cảnh đội mũ sắt, mang súng tiểu liên, e là thật rồi, thế này thì khó xử.
Người nhiều tuổi hơn rất thoáng chốc đã có cách giải quyết: “ Được, tòa án điều tra có thể tạm hoãn, nhưng quyền sử dụng đất phải phong tỏa trước, đề phòng thất thoát, đây là yêu cầu của giả quyến, tòa án chúng tôi ủng hộ, anh không có ý kiến chứ?”
“ Không, rất hợp lý.” Giản Phàm đã hoàn toàn trấn tĩnh, biến cố liên tiếp khiến y tỉnh hẳn rồi, mình làm nhiều chuyện như thế, ắt đối phương đã phát giác, bây giờ phản công là đương nhiên, cơ mà dựa vào mấy thằng hề này đối phó với y thì coi thường nhau quá rồi:
“ Vậy còn đợi gì nữa, giao giấy tờ ra đây.” Người trẻ tuổi trịnh thượng đưa tấy rằ:
Thứ này giao ra khác gì là lấy bánh bao thịt ném chó, chỉ có đi không về, Giản Phàm giang tắy: “ Đồ của Sở Tú Nữ, sao các anh lại đòi tôi.”
“ Theo điểu tra của tòa án, chuyện kinh doanh của Thực Thượng nắm trong tấy anh và Trương Vân, hơn nữa giả quyến Sở Tú Nữ không tìm thấy văn bản pháp luật tương quản ở nơi ở của cô ấy, vậy anh nói xem, không ở chỗ anh thì ở đâu? Chẳng lẽ anh thực sự cho rằng dấu giấy sử dụng đất đi là có thể chiếm đoạt à?” Nhân viên ít tuổi hơn hùng hổ vỗ bàn chất vấn, liên tục chụp mũ, đe dọa Giản Phàm:
“ Sao tôi đi đâu cũng thành nghi phạm thế nhỉ, các anh làm thế không phải bắt chẹt tôi à, giấy tờ gì, tôi có biết đâu.” Giản Phàm đoán thứ này chắc trong tấy Trương Vân, đám người kia vì sao lại ra tấy gấp gáp quyết liệt thế này, chẳng lẽ tin tức về Sở Tú Nữ đã bị lộ:
“ Ông chủ Giản, đây không phải chuyện đùa đâu, số tài sản lớn như thế, không ai có thể âm thầm chiếm đoạt được. Anh từ chối kiến nghị, chúng tôi sẽ cưỡng chế chấp hành, tới khi đó thực sự đuổi các anh ra ngoài, không ai vui vẻ gì, đúng không?” Nhân viên cao tuổi sầm mặt dọa, câu này gần như trở mặt rồi:
"Kiến nghị" , "tới khi đó" , "không vui vẻ gì", toàn là từ trái với thuật ngữ pháp luật, giống đám lưu manh đòi nợ thuê học đối văn vẻ hay dùng, ấy nhưng lại từ nhân viên tòa án nói rằ, lại còn đầy uy hiếp, Giản Phàm có chút tức cười, giờ thực sự thành vở hài kịch rồi đây.
“ Này ông chủ Giản, sao tôi thấy thái độ của anh không phối hợp chút nào nhỉ? Nghĩ kỹ chưa?”
Không thấy Giản Phàm trả lời, nhân viên trẻ lại quát nạt, thi thoảng nhìn sắc mặt luật sư Phạm, tuy hai đặc cảnh kia nãy giờ đứng ngoài cuộc, nhưng tạo ra sức ép vô hình, làm hắn không rõ vị đối diện là thần thánh phương nào nữa.
“ Nghĩ kỹ rồi.” Sắc mặt Giản Phàm dần dần nghiêm túc: “ Khi chấp hành công vụ phải đưa giấy chứng minh thân phận rằ, đúng không, mời đưa rằ!”
“ Chuyện này ...” Nhân viên già đang hút thuốc định phát tác, cuối cùng nhìn đặc cảnh lại thôi, môi mấp máy như muốn nói:” Tôi quên không mang theo.”