Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 976 - Chương 238: Thói Đời Ấm Lạnh. (5)

Hắc Oa Chương 238: Thói đời ấm lạnh. (5)

Sơ hở, đây là sơ hở nhỏ, trong kỳ nghỉ lễ Quốc Khách còn chưa đi làm, đâu ra công sự, hai tên nhân viên tòa án này khỏi nói cũng biết là nhận lệnh từ bên trên giống như những kẻ nhận lệnh bắt Trương Vân trước đó, đều là hành vi phạm pháp hết. Giản Phàm nheo mắt, chuyện này làm khó nhân viên già hẳn là biết cô kỵ, nhưng không làm khó tên trẻ, căn bản không coi Giản Phàm ra gì, móc ví lấy ra ba giấy công tác màu xânh, ném xoạch lên bàn, thái độ cực kỳ ác liệt: “ Xem đi.”

“ Hai vị thông cảm, giờ kẻ lừa đảo nhiều lắm, đặc biệt là đóng giả nhân viên quốc gia, thói đời này không thể không cẩn thận. Tôi từng là cảnh sát, chúng ta có thể xem như là đồng nghiệp đấy ... Nhân viên cơ quản quốc giả chúng ta đại bộ phận là tốt, nhưng cũng có nhóm nhỏ con sâu làm rầu nồi canh, làm chúng ta ra ngoài làm việc cứ như mặc quần thủng đít, che che đậy đậy ...” Giản Phàm vừa nói ba hoa không đầu không cuối vừa nhìn kỹ giấy công tác:

“ Này này, bớt nói đi, xem xong trả lại đây, chúng tôi không có thời gian dài dòng.” Nhân viên trẻ cắt ngang lời Giản Phàm, thấy y trả lại giấy tờ, thuận tấy cất đi: “ Chuyện này anh trốn không được, tránh không thoát đâu, thủ đoạn gì cũng uổng thôi, nếu không phối hợp với chúng tôi, chuẩn bị ...”

“ Chuẩn bị cái gì? Các anh định làm gì tôi? “ Thái độ Giản Phàm đột nhiên trở nên cứng rắn làm hai nhân viên tòa án tưởng chuyện đã đâu vào đó cứng người, đã thế lại mắng luật sư Phạm: “ Này, Tiểu Phạm, lại đây, anh bằng vào cái gì xử lý vụ án này, xen vào cái gì, anh là cái thá gì hả?”

“ Tôi, tôi, tôi là luật sư ủy thác của bên khởi tố, ông chủ Giản, sao anh nói thế? “ Luật sư Phạm vốn sợ Giản Phàm, nghe chất vấn một cái liền lúng túng:

“ Lấy thư ủy thác ra đây.” Giản Phàm đưa tấy rằ, đám này gấp gáp như thế có thư ủy thác thì y dâng luôn cả nhà lên:

“ Tôi ...”

Luật sư Phạm nghớ rằ, nhân viên già vội giải vây: “ Anh có tư cách gì mà xem?”

“ Rắm chó, hắn căn bản không có ... Tiểu Phạm, tôi nói này, trông anh cũng ra dáng lắm, sao làm chuyện không giống con người thế? Muốn bị xử lý như Lý Uyển Như không còn mặt mũi nào nhìn ai, hay là muốn biến mất khỏi nhân gian như ai đó ... Khi anh mày đây xông pha ngoài kia đối đầu với bọn giết người, chú mày còn đang mặc quần thủng đít, muốn chơi tâm cơ hả? Chán sống sao?”

Giản Phàm bước tới quát tháo, luật sư Phạm hoảng sợ liên tục lùi lại, chuyện này làm quá gấp, thư ủy thác là thứ hình thức nên sơ xuất, nói ra mình đuối lý.

“ Đứng lại, làm gì thế? Định uy hiếp luật sư à?” Nhân viên trẻ đứng lên định bênh vực luật sư Phạm, không ngờ dẫn lưa thiêu thân, cái mặt xẹo khủng bố quảy sang, làm hắn giật mình.

Giản Phàm nhổ phẹt một bãi nước bọt: “ Hai người một không giấy tờ, một dùng giấy tờ giả, định lừa tôi à? Không nghe ngóng xem lão tử là ai? Có tin tôi gọi mấy chục cảnh sát tới không? Vương Kiên, gọi 110, báo có kẻ giả mạo nhân viên tòa án tới lừa đảo ...”

“ Cái gì?” Câu này khiến tất cả người trong phòng đều sửng sốt, giả mạo?

“ Anh nói ai giả mạo, anh phải chịu trách n....” Tên nhân viên trẻ sững ra mất một giây, vội vàng lấy giấy tờ rằ, tức thì mắt mở to như mắt trâu, tên cùng con dấu trên giấy không hiểu sao không cánh mà bay rồi, hóa rằ, hóa ra lúc nãy hắn nói thao thao bất tuyệt là để giờ trò trên giấy tờ:

Hủy hoại giấy tờ nhân viên quốc gia, điên rồi, tên này điên rồi không muốn sống nữa à?

“ Tiền bối, giả mạo thật à?” Vương Kiên thấy người kia tái mặt, cẩn thận hỏi:

“ Còn không à, nhìn biết ngày là hàng giả, kỳ nghỉ lễ mà đi làm việc, nhân viên quốc giả mà cần mẫn thế này thì chúng ta vượt Anh Mỹ lâu lắm rồi.” Giản Phàm càng hung hăng hơn:” Định làm càn hả, trước tiên tôi báo cảnh, bắt các người giam 48 tiếng, thứ hai đừng để tôi tra ra cái gì, tôi báo lên đơn vị, không có giấy ủy thác đã dẫn luật sư tới uy hiếp người dân đòi lấy giấy sở hữu đất, định lừa đảo chiếm đoạt tài sản à? Mẹ nó chứ, bọn tôm tép ở đâu dám tới lừa cả lão tử rồi.”

Vương Kiên sực tỉnh, nói thế thì hắn tin rồi, rút di động ra chuẩn bị gọi, nếu là đồ giả thì cần gì khách khí.

“ Đừng, đừng, đừng báo cảnh sát, anh đừng gọi ... chúng tôi đúng là người tòa án dân sự thành nam mà.” Nhân viên già cuống lên khuyên giải Giản Phàm: “ Ông chủ Giản, chuyện này chúng ta từ từ thương lượng được không?”

Tên trẻ hơn thì rối rít ngăn Vương Kiên lại: “ Đồng chí, đồng chí, hiểu lầm thôi, để chúng tôi chuẩn bị đầy đủ giấy tờ rồi tới được không, chúng tôi không phải lừa đảo, thật đấy.”

“ Sợ rồi chứ gì, chuyện này là lộ ra các người ăn đủ . Này, người anh em, nếu làm đúng quy củ, tôi phối hợp, còn nếu định làm càn thì đừng trách tôi giải về chi đội hình cảnh ... Giờ muốn tự đi hay muốn tôi mời đi uống trà?” Giản Phàm cười lạnh:

“ Hôm khác tôi tới, Tiểu Ngũ, đi thôi ...”

Hai nhân viên tòa án vừa rồi còn như cha mẹ người tắ, giờ thành con cháu rồi, vội vàng dọn dẹp giấy tờ gọi đồng nghiệp chạy mất, luật sư Phạm cũng hoảng sợ chạy theo.

Người đi rồi Từ Thanh Thanh và Ngưu Hải Quân còn chưa hoàn hồn, mãi lâu sau mới kinh ngạc hỏi: “ Anh Giản Phàm, bọn chúng là giả à?”

“ Thật đấy, nhưng thời buổi này nhân viên công vụ thật còn ác độc hơn bọn giả mạo.” Giản Phàm thở phào xòe tấy rằ, bên trong có tờ giấy, là con dấu tòa, vừa rồi y đúng là đánh liều, nhưng đoán chắc hai tên này chột dạ, bị người ta mua chuộc mà tới chứ chẳng phải công vụ gì:

Chuyện lạm dụng công quyền vào việc riêng đã quá phổ biến, đi cửa sau lập án, mua chuộc vài nhân viên tòa, cáo mượn oai hùm. Giản Phàm tuy quả được lần này nhưng không vui được, vì đây là mờ đầu thôi, nếu đưa ra tòa, y bị đuổi khỏi Khấu Trang chỉ là sớm muộn, dù giữ được, nếu còn làm ăn ở đây vẫn gặp phiền toái không bao giờ chấm dứt.

“ Vậy họ có còn quảy lại không?” Từ Thanh Thanh có phải phần lo sợ hỏi, tự hỏi tự đáp: “Chắc chắn là còn rồi, vậy cúng ta phải làm sao?”

“ Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất, chúng muốn chơi kiểu này thì tôi cho chúng biết chúng đang chơi với ai.” Hung hăng bỏ lại một câu đầy sát khí, Giản Phàm gọi đám Vương Kiên đi, khi lên xe thì Hoàng Thiên Dã và Thời Kế Hồng nghe tin chạy tới, thế là dừng lại dặn dò trấn an một phen, sau đó gấp gáp lên đường.

Giản Phàm về tới chi đội lên thẳng văn phòng làm việc của chủ nhiệm Điêu, nhưng ông ta không có mặt, đi hỏi Dương Phong mới biết là lên cục báo cáo rồi.

Dương Phong còn thông báo trước khi y về, chi đội đã quyết định thả Cảnh Duệ Uyên, còn hỏi Giản Phàm chuyện này có ảnh hưởng gì tới toàn cục không. Giản Phàm chẳng buồn nói thêm nữa, lúc này tâm trạng y không tốt, nếu mở miệng thế nào cũng nói ra những lời không hay, về phòng nghỉ ngơi.

Nửa đường chợt đổi hướng, đi lên phòng y vụ tầng 5, nơi này hiện là địa điểm canh gác nghiêm ngặt nhất chi đội, ra hiệu cho cảnh sát đứng canh ở cửa cầu thang đừng lên tiếng, rón rén đi vào. Trương Vân đã trông ở đây hai ngày cùng Dương Hồng Hạnh vừa lau người cho Sở Tú Nữ xong, nhìn Dương Hồng Hạnh bê chậu nước đi rằ, Giản Phàm lòng ấm áp, nổi tính trẻ con nấp bên cạnh cửa òa một cái khiến cô giật mình, Dương Hồng Hạnh chí lườm một cái đưa chậu nước bảo y đi đổ.

Bình Luận (0)
Comment