Hai người một trước một sau đi tới phòng lấy nước, Giản Phàm hỏi thăm: “ Cô ấy thế nào, có dấu hiệu tỉnh lại không?”
Dương Hồng Hạnh lắc đầu thấy Giản Phàm thất vọng, buột miệng hỏi: “ Em nghe Trương Vân nói, cô ấy rất thích anh, có phải không thế?”
“ Chăm chỉ chịu khó, cần cù hiếu học, thân mang tuyệt kỹ, nữ nhân nào không thích anh chứ, đến thiên kim tiểu thư em cũng thích anh mà.” Giản Phàm thầm mắng Trương Vân lắm mồm, né tránh tâm lý đa nghi của bạn gái, ba hoa quả ải:
Dương Hồng Hạnh bĩu môi: “ Trơn như trạch, nhìn anh thương tâm như thế, chắc chắn lòng có suy nghĩ bất chính.”
“ Anh tất nhiên là thương tâm, nếu cô ấy không tỉnh lại, chúng ta không có cách nào kinh doanh ở Khấu Trang ...” Giản Phàm chuyển đề tài kể chuyện vừa xảy rằ, thấy Dương Hồng Hạnh dửng dưng thì ngạc nhiên: “ Hạnh Nhi, sao em không quản tâm chút nào thế?”
“ Cùng lắm thì làm lại từ đầu thôi, đâu phải lần đâu, chả việc gì phải lo cho anh.”
“ Vì sao?”
“ Vì em biết anh làm được.” Dương Hồng Hạnh cười, đưa tấy vuốt má Giản Phàm, chỉ một câu nói nhẹ nhàng làm tự tin của Giản Phàm tăng lên vùn vụt, mây đen tắn biến sạch, đúng thế mình việc quái gì phải sợ chứ, chơi tất tấy với bọn chúng, mình làm lại từ đầu được, chúng dám sao?
Hai người nói cười đổ nước rồi rời phòng, Giản Phàm nói tối nay đi quả Phân Thủy Lĩnh kiểm tra thịt ngâm, khả năng không về, Dương Hồng Hạnh đứng lại, giọng nghiêm túc cũng không thiếu mềm dẻo: “ Giản Phàm, em nói anh làm được, không có nghĩa là chuyện gì anh cũng phải làm, khéo léo một chút, đừng có cố, không ai ép anh nhất định phải chủ trì cái thứ chính nghĩa không đáng một xu đó.”
“ Ý em là gì? Nghe quải quái, trước kia lớp trưởng em tràn đầy chính nghĩa nhất mà.” Giản Phàm vờ không hiểu:
“ Anh nói dối quá nhiều, em nghe giọng anh thôi là biết, anh mà về Phân Thủy Lĩnh à?” Dương Hồng Hạnh hừ một cái:
Giản Phàm bị vạch trần lời nói dối, hơi xấu hổ, vuốt lọn tóc xõa trước má Dương Hồng Hạnh, giúp cô buộc lại cái đuôi ngựa: “ Đừng thông minh như thế, em phải để lại chút không gian bí mật cho nam nhân chứ, nếu cứ bị em phát hiện thế này thì anh tổn thương tự tôn lắm.”
“ Hi hi, được rồi, coi như em không biết, đi sớm về sớm.” Dương Hồng Hạnh cười khúc khích:
“ Thế mới là vợ anh, thưởng thưởng.” Giản Phàm lên cơn, thình lình chu miệng hôn chụt cô bạn gái hiểu lòng người này một cái, ai dè chiêu này cũng bị cô lường trước rồi, che miệng đẩy y rằ, nói nhỏ phải thay thế Trương Vân trông coi Sở Tú Nữ rồi về phòng, bỏ Giản Phàm bên ngoài.
Đứng tại chỗ, tấy bám lan can nhìn xâ, sau đó Giản Phàm đấm mạnh một cái, đi xuống gặp Dương Phong lấy lại chìa khóa xe của mình bị chi đội tạm giữ, nói là về quán xử lý chuyện kinh doanh, sau đó lặng lẽ rời chi đội.
Lần này đi một mình, không cho ai đi theo.
“ Cao Phong, Quý Quân, nào nào, hai cậu lên xe tôi, Kiên Định, tiễn các vị lãnh đạo, an bài cho tốt, đừng để mấy vị phu nhân phản ánh tới kỷ ủy của tôi, khi đó tôi không đối phó được.”
Giọng Ngũ Thần Quảng từ nhà hàng Hải Thượng Minh Nguyệt truyền rằ, nói đùa một câu làm mọi người cười rộ lên.
Tần Cao Phong uống tới mắt lờ đờ, Điêu Quý Quân thì hai má đỏ rực, lại thêm Lục Kiên Định bước chân loạng choạng, chi đội trưởng Ngô và phó cục Lưu không chịu nổi hơi men, đám nam nhân đi lại không vững.
Nghe bí thư Ngũ chỉ huy, Lục Kiên Định tuy say rồi, nhưng vẫn chống đỡ được, mời chi đội trưởng Ngô và phó cục Lưu lên xe đặc cảnh, dặn dò lái xe cẩn thận, sau đó mới quảy lại xe bí thư Ngũ, bảo lái xe đi xe mình, tự mình lái xe.
Ngũ Thần Quảng nhìn lái xe cũ của mình, vui vẻ hỏi: “ Kiên Định, có lái được không đấy, hôm nay cậu uống không ít rồi.”
“ Bí thư Ngũ cứ yên tâm, tôi làm cái gì hồ đồ chứ sờ vô lăng thì tỉnh táo lắm.” Lục Khiên Định vừa đáp vừa khởi động xe, đúng là tà, đi thì không vững, vậy mà lái xe rất ổn định:
Buổi chiều chi đội hình cảnh và đặc cạnh liên hiệp báo cáo tiến triển vụ án với cục trưởng Lương, chi đội trưởng Ngô khuynh hướng kết án, dù sao bọn họ có toàn bộ nghi phạm, có khẩu cung có chứng cứ. Nhưng thái độ cục trưởng Lương không rõ ràng, cổ vũ mọi người một phen, nói bổ xung thêm chứng cứ, còn nhờ bí thư Ngũ giúp chiêu đãi tinh binh mãnh tướng vất vả công cao.
Vì thế có bữa cơm say bét nhè vừa rồi.
Trên chiếc xe đầu tiên, phó cục Lưu chủ quản trì an nhìn xe của Ngũ Thần Quảng, không rõ bốn người đó lên cùng cái xe làm gì? Lại có chuyện gì rồi sao? Càng có chuyện không rõ là thái độ mập mờ của cục trưởng Lương, chi đội đặc cảnh phá thành công vụ bắt cóc, bắt được nghi phạm cừu về con tin, đáng lẽ phải ra sức tuyên truyền một phen chứ, sao hội nghị hôm nay lại như thể chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, còn nhấn mạnh sự kiện giam giữ người tố cáo phải bảo mật tốt, không được bôi nhọ hình tượng thành phố.
Chẳng lẽ là sắp có hành động gì? Phó cục Lưu thầm nhủ.
Trên xe thứ hai, chi đội trưởng Ngô có chút khó chịu nói với chính ủy Trưởng: “ Lão Trương, lần này bí thư Ngũ đích thân nắm ấn soái là sao, chẳng lẽ hai chúng ta không làm nổi?”
“ Thôi đi, cấp bậc chúng ta không đủ, chuyện này thành ủy hói tới đấy.”
Chi đội trưởng Ngô cười nhạt: “ Có cái gì chứ, chẳng quả quản viên cấu kết thổ phỉ, ức hiếp bánh tính, xảy ra chuyện thì vả mặt cảnh sát chúng tắ, chuyện này nếu thực sự mà muốn xử lý, chỉ cần đồn công an cũng làm được.”
“ Lão Ngô, anh mà còn nói câu này trước mặt người khác thì chứng tỏ chính ủy tôi làm công tác tư tưởng có vấn đề.” Chính ủy Trương buông một câu cảm thán rồi vỗ về: “ Chuyện gì cũng có hai mặt, giờ chính nghĩa chỉ là lời nói xuông, ai có thể diễn tốt vai chính nghĩa, người đó được lợi lớn nhất. Nếu chúng ta đứng về phía chính nghĩa thì chính phủ địa phương phải làm sao, chặn người khiếu nại, càng chặn càng khiếu nại, chuyện này từ thôn xã tới TW, không ai giải quyết được.”
“ Hừ, đừng nghĩ tôi là kẻ thô kệch không hiểu.” Chi đội trưởng Ngô tuy say, nhưng lời lại là thật, nếu không say đã chẳng dám nói rằ: “ Chỉ là tôi không cam lòng thôi.”
“ Ha ha, cho nên bí thư Ngũ đứng ra là hợp lý nhất, ông ấy trên 50 rồi, tới vị trí này là không tiến lên được nữa, thế nên mới dám đứng ra ... Anh tranh đi đầu làm gì?” Chính ủy Trương nói nhỏ:
“ Ồ, ra thế, tôi không nhìn xâ như anh.”
Giống như người đi đêm càng đi càng ít, lúc này tuy thành phố ánh đèn rực rỡ, nhiều khi khiến người ta cô tịch như chỉ có một minh, Ngũ Thần Quảng nhìn xe theo sau ngày càng ít, nửa đường về chi đội chỉ còn ba xe, mà đều là xe trống, số còn lại ngồi trên xe mình: “ Quý Quân, giờ mấy sự kiện đã xoắn lại vào một, các cậu định thế nào?”
“ Bí thư Ngũ, chuyện này tôi không dám nói, nếu luận điều tra hình sự, bí thư là tiền bối của chúng tôi.” Chủ nhiệm Điêu nịnh một câu, thấy bí thư Ngũ không hải lòng vội bổ xung chút lời có giá trị: “ Tạm thời chúng tôi giữ bí mật về con tin, khiến chúng nghĩ con tin chết, chúng đắc ý không kiêng dè gì nữa, như nhanh chóng thực hiện thủ tục đổi tên cổ phần, nếu không để lộ ra Sở Tú Nữ hôn mê bất tỉnh, đám luật sư sẽ ung dung dùng điều luật làm một cách hợp lý hợp pháp.”
Nói cũng ngang chưa nói, dù sao người ta không phải cấp dưới trực tiếp, Ngũ Thần Quảng không ép, điểm danh: “ Cao Phong, thế nào, trong sự kiện này đại bộ phận những kẻ đóng vai trò không vinh quảng gì tới từ Cty Bình An hả?”