Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 978 - Chương 240: Khoảng Lặng Trước Giông Tố (2)

Hắc Oa Chương 240: Khoảng lặng trước giông tố (2)

Tần Cao Phong được điểm danh liền đáp:” Bí thư Ngũ, đúng thế ạ, giờ chứng cứ đủ để có thể bắt người bất kỳ lúc nào, có điều phải xem bên trên có dám hạ quyết tâm không, chúng tôi đã lấy được một phần liên quản tài khoản đen trong laptop cá nhân của nhân viên Hằng Ích, đã xác minh với ngân hàng. Chuyện giam giữ quần chúng thì dễ, từ trong lời khai của bảo an đã có rồi, lương tháng có một hai nghìn, chẳng cần giữ miệng .. nhưng muốn hỏi chứng cứ vụ án bắt cóc thì chúng tôi chịu.”

“ Vậy chúng ta đợi, không làm thì thôi, đã làm cho chúng không trở mình được, để vừa mới giam vào cửa trước, chúng đi ra bằng cửa sau, thì mặt mũi chúng ta để vào đâu ... Già rồi, sắp nghỉ hưu, không thể mất mặt được.”

Ngũ Thần Quảng nói đùa một câu, không khí nhẹ nhàng hơn không ít, Lục Kiên Định góp vui: “ Bí thư mỗi lần nói già rồi sắp nghỉ hưu, thế nào cũng có chuyện lớn.”

“ Chuyện lớn gì?”

“Từng bước lên cao. “ Lục Kiên Định cười ha hả nói, thấy mọi người không tin, bổ xung: “ Bí thư còn nhớ khi làm chi đội trưởng hay nói già rồi sắp nghỉ hưu rồi, nhưng còn vụ án Phân cục Tấn Nguyên chưa yên tâm quy ẩn ... Kết quả là mấy vụ án oanh oanh liệt liệt, bí thư ngồi trực thăng lên vị trí này đấy thôi.”

Lại là cả xe cười vang, Tần Cao Phong ghét nhất tên Lục Béo này ở chỗ nịnh bợ một cách trơ trên, có điều đành chịu, cái tên không hiểu điều tra hình sự ấy lại luôn làm cấp trên mình, cao hơn mình một bậc, hơn nữa cục chỉ cần điều tra dân ý thì Lục Béo trăm phần trăm đứng đầu, người ta giỏi xã giao, lãnh đạo cục thích.

Ngày cả Ngũ Thần Quảng cũng không thể miễn tục, bị lời này làm vui vẻ, đồng thời chuyện cũ dâng lên trong lòng, trải quả chuyện oanh liệt như vậy, đủ kiêu ngạo cả đời, nhớ tới người để lại ký ức sâu nhất: “Mà Giản Phàm đâu, mấy ngày quả thế nào?”

“ Hình như về quán rồi ạ, Dương Phong gọi điện nói buổi chiều xảy ra vài việc, tòa án dân sự thành nam muốn phong tỏa tài sản, tâm tình chắc không tốt. “ Chủ nhiệm Điêu trả lời đầu đuôi, còn bình phẩm: “ Đám cảnh sát nhỏ của tòa án chọc được cảnh sát của đội trọng án mới là kỳ.”

“ Chủ nhiệm Điêu nói đúng rồi, thiết cảnh do bí thư Ngũ tận tấy dạy dỗ, muốn văn có văn, muốn võ có võ:” Lục Kiên Định nói xen một câu, lại nịnh cấp trên:

Nói thì nói thế, chủ nhiệm Điêu có chút lo lắng:” Buổi chiều nghe Dương Phong nói cậu ấy lấy lại chìa khóa xe riêng, một mình rời đi, không biết có phải muốn rút lui không?”

“ Rất có thể.” Lục Kiên Định đánh giá:” Thằng nhóc đó mê tiền, thấy trong quán xảy ra chuyện nên vội đi giữ tài sản rồi.”

Ngũ Thần Quảng cười xuả tắy, ông ta rất có lòng tin vào Giản Phàm: “ Không thể nào, ai rút chứ không phải thằng nhóc ấy, các cậu có dám đánh cược không? Giản Phàm không chỉ không rút, còn ra tấy ở chỗ không ai ngờ tới, ra tấy một cái sẽ là chiêu tuyệt hậu.”

Cũng có khả năng, với Giản Phàm mà nói thì hết thảy đều có thể, bao nhiêu chuyện đã chứng minh rồi, tên đó đầu óc không giống người thường, dù chuẩn bị đón nhận chuyện bất ngờ, thế nào Giản Phàm vẫn làm người ta há hốc mồm. Ba người kia đều trải quả đủ rồi, chỉ chủ nhiệm Điêu chưa biết Giản Phàm nhiều: “ Bí thư Ngũ, nhưng một mình cậu ấy sợ đối phó không nổi, để tôi tìm về, tránh xảy ra chuyện ngoài dự liệu.”

“ Đừng, tìm về cậu ấy cũng không nói đâu ... Giản Phàm chỉ tin bản thân thôi.” Ngũ Thần Quảng ra lệnh, có điều khá đắc ý: “ Điều đó tôi dạy cậu ấy đấy, nhưng trò hơn thầy rồi, có gì ngoài dự liệu cũng là do cậu ấy làm rằ.”

Xe về chi đội, vẫn troạng thái phong tỏa, nơi này đang xảy ra chuyện gì và sắp xảy ra chuyện gì, người ngoài mãi mãi không thể biết.

Cộc! Cộc! Cộc!

Tiếng gõ cửa khiến Cảnh Duệ Uyên đang ro ro trên ghế sô pha không khác gì bị điện giật, gọi vợ ra mở cửa, run giọng dặn, người lạ đừng mở cửa, người quen bảo tôi không có nhà.

Suốt cả ngày chỉ ăn một bữa sáng, 6 giờ chiều mới từ chi đội đặc cảnh về, không thiết tha gì cơm nước, về nhà cứ ôm người ngồi trên ghế như si ngốc, bà Cảnh nói chồng hoang tưởng rồi, dù thế vẫn cẩn thận ra nhìn quả lỗ mắt mèo, nói: “ Con gái về đấy, ông làm sao thế? Thời cách mạng văn hóa cha ông bị giam cũng có thấy ông sợ thế đâu?”

Cảnh Duệ Uyên thở phào nhũn người ra ghế sô pha, lại bị vợ mắng cho, cửa mở rằ, nghe thấy con gái trong trẻo hỏi "mẹ, cha con đâu?", thường ngày luôn là Cảnh Duệ Uyên ra đón nha đầu bảo bối này trước, cưng con hết mực, hôm nay luật sư Cảnh không có tâm tình.

“ Cha, con giới thiệu cho cha đồng nghiệp cũ, hai người biết nhau đấy, anh ấy tìm cha có việc.” Cảnh Văn Tú vui vẻ lách mình sang bên giới thiệu người đi cùng:

“ Hả?” Thân trên Cảnh Duệ Uyên bật dậy như xác chết làm cả hai mẹ con bà Cảnh sợ hãi chạy tới, không biết xảy ra chuyện gì, nhìn con gái xinh đẹp như đóa hoa đỡ mình, Cảnh Duệ Uyên nắm tấy con nhìn khắp lượt: “ Hắn, hắn không làm gì con chứ?”

“ Cha, cha nói gì thế?” Cảnh Văn Tú không vui khẽ trách, lần đầu tiên mất mặt như thế với người ngoài:

“ Cha con hôm nay bị trúng tà đấy, cả ngày cứ dở dở như vậy.” Bà Cảnh thì thầm nói với con gái một câu rồi đi đón khách, hết sức niềm nở: “ Nào nào chàng trai ngồi đi, cháu và Tú Tú cùng đơn vị à?”

“ Dạ không, bọn cháu là đồng nghiệp cũ, bác sĩ Cảnh là chuyên giả tâm lý, từng tư vấn cho cháu ... Bác gái, bác đừng khách khí, cháu ngồi một lát, hỏi chú Cảnh vài câu thôi ..”

Cái vị làm luật sư Cảnh sợ tới mức đó ngoài Giản Phàm còn ai nữa, vẫn là nụ cười mê chết người không đền mạng, nếu không phải vì cái vết xẹo, có khi bà Cảnh coi là con rể tới nhà rồi.

“ Chú Cảnh, cháu có chút vấn đề pháp luật muốn thỉnh giáo, không biết có tiện không?” Giản Phàm mỉm cười hỏi thăm một câu làm Cảnh Duệ Uyên toàn thân sởn gai ốc, đứng ngồi không yên, nhìn vợ giống như đang đánh giá xem có phải con gái bí mật dẫn bạn trai về không, con gái thì cười hết sức tươi tắn, chạy đi chạy lại pha trà như nha hoàn thì càng sợ không nói ra lời, nụ cười của chàng trai trước mặt bỗng chốc thành nụ cười ác ma, y vốn là ác ma:

“ Tiện, tiện, rất tiện.” Cảnh Duệ Uyên máy móc đáp, còn bổ xung: “ Cứ, cứ nói, giải quyết được nhất định sẽ giúp.”

“ Chuyện này, là vấn đề riêng tư.”

“ À, hiểu hiểu, tới thư phòng của tôi .. Tú Tú, đưa được cho cho cha, đi ...”

Cảnh Duệ Uyên thở phào, ít nhất không lo mất mặt trước giả đình, thế là phút chốc không trúng tà nữa, đột nhiên tinh thần phấn chấn bê khay trà lên, hai mẹ con nhìn nhau chẳng hiểu đầu cuả tai nheo gì.

Giản Phàm vẫn hết sức lễ phép, xin phép bà Cảnh một tiếng rồi đi theo Cảnh Duệ Uyên, không biết rằng vừa đi thì bà cảnh cũng tức thì kéo con gái vào phòng riêng tra hỏi. Con gái chưa bao giờ dẫn bạn khác giới về nhà, nghe chồng nói có chàng trai tên Ngô Đích giả thế điều kiện rất tốt đang theo đuổi con gái, tiến triển có vẻ tốt, bà cũng bảo mang về cho bà xem mặt mà đã bao giờ mang về đâu. Giờ xuất hiện chàng trai này, không nghi mới lạ, riêng nụ cười tươi thế kia của con gái là đủ nghi, bảo đồng nghiệp cũ ai tin.

Hôm nay dừng ở đây nhé, chọc vào GP thì đúng là không biết tự lượng sức rồi.

Bình Luận (0)
Comment