Bước chân khoan thai đi quả hành lang tới gõ cửa phòng tổng giám đốc, cửa mở rằ, một cô bé buộc hai bím tóc như sừng dê reo lớn "cô ơi " rồi nhào tới, Tương Địch Giai cao hứng bế lấy cháu gái nhiều năm không gặp đã tới tuổi đi học.
Hà Phương Lộ khép cửa lại, ngạc nhiên nhìn vợ chồng tổng giám đốc, lại còn có chủ tịch cũ Thân Ngưng Sương và Tương Thanh Nguyên ít khi gặp cũng tới, vậy là cả nhà không đủ, đang nghĩ trường hợp này mình không tiện xuất hiện thì Tương Cửu Đỉnh mắng:” Tiểu Hà, cô theo vào làm gì? Không đón khách à?”
“ Dạ, dạ khách nào ạ?”
Tương Địch Giai bế' cháu gái quảy sang trả lời anh trai: “Bọn em không đi cùng nhau, cậu ấy còn có chút việc, 12 giờ cậu ấy tự tới.”
“ À ..” Tương Cửu Đỉnh hoàn toàn không hề hoài nghi em gái tuyệt sắc của mình, nói thế thì thằng nhóc thế nào cũng tới, phất tấy an bài: “ Vậy ra cổng cùng giám đốc Trương đón khách, đưa thẳng tới phòng ăn.”
Hà Phương Lộ khom người vội vàng ra ngoài.
Người đi rồi, Thân Ngưng Sương ngồi ở vị trí tổng giám đốc mới lên tiếng:” Giai Giai, thế là sao? Thằng đó lại còn lên mặt cơ à, sao con không nói rõ , chẳng quả là một cái bí phương, có thể đầu tư hay không phải xem hiệu quả như thế nào, đây không phải là cầu cạnh cậu tắ, mà là cho cậu ta cơ hội đấy.”
Chỉ nói câu này là biết bà Thân thực sự hết thời rồi, đã là người thế hệ cũ, ánh mắt cũ, vẫn còn chìm đắm trong vinh quảng ngày xưa của Tương gia, vẫn nghĩ mình vẫn là chủ tịch Thân, vẫn cái thời mà ngân hàng mang tiền tới đầu tư cũng dám đuổi khỏi cửa.
Tương Địch Giai không vui gọi khẽ: “ Mẹ ...”
Em chưa nói, anh đã tiếp lời, Tương Cửu Đỉnh càng không hài lòng thái độ của mẹ mình, hắn biết Giản Phàm bây giờ ghê gớm thế nào, thực ra là không biết hết, song một phần cũng đủ để hắn hiện giờ phải ngước mắt nhìn rồi, gắt:” Mẹ, chuyện này mẹ đừng xen vào, mẹ xen vào thế nào cũng hỏng việc. Giản Phàm không phải như trước đâu.”
Thân Ngưng Sương hề không thấy mình sai ở chỗ nào, khinh bỉ nói:” Chẳng quả là đứa nhà quê tìm đường leo cao thôi, tưởng mình là bảo bối à? Tới lần nữa mẹ vẫn đuổi khỏi cửa ... Cửu Đỉnh, cái phối phương đó ra sao mà con phải bỏ công sức như vậy? Hợp tác với ai cũng được mà phải hợp tác với thằng đó, con không thấy mất mặt à?”
“ Mẹ, mẹ lại thế rồi ... Mẹ xem đi.” Tương Cửu Đỉnh sợ không thuyết phục được mẹ mình, lật một bản họa báo, đó là tạp chí Mỹ thuần tiếng Anh, chỉ một trang trong đó, giới thiệu sơ quả về khu nghỉ dưỡng Quế Viên, trọng điểm giới thiệu mấy món Hoa soạn, trong đó có ảnh chụp Bách hoa tranh diễm:” Đứng đầu Quế Viên là Hoa Soạn Lâu, mà đứng đầu Hoa Soạn Lâu là Hoa đại sư, mẹ đoán Hoa đại sư là ai?”
“ Là thằng đó chứ gì.” Thân Ngưng Sương đoán ra ngay, vốn nhìn mấy bức hình còn có chút hứng thú, giờ ném luôn tạp chí sang bên: “ Cho dù có làm ra Mãn Hán toàn tịch thì cũng chỉ là thằng đầu bếp thôi, đại sư cái gì?”
“ Mẹ, không đơn giản như vậy đâu ... Nói thế này đi, hoa soạn chỉ là một trong số các vị của La gia, cậu ta bằng vào nó mà lập nên danh tiếng cho cả Hoa Soạn lâu, nổi tiếng tới tận nước ngoài, nếu đó là Cửu Đỉnh thì sao? Mẹ không thấy đáng đầu tư à? Còn nữa, rời Quê Viên, chỉ bằng món thịt ngâm, giờ có cậu ta có gần 80 chi nhánh trải khắp Đại Nguyên, mẹ thấy đáng chưa? ... Còn nữa, ai cũng xem thường cơm hộp, nhưng cậu ta làm tới mức một ngày bán gần 3 vạn hộp cơm, với thế phát triển mạnh mẽ này, thêm thời gian Thực Thượng sẽ hùng bá giới ẩm thực, mẹ đừng nghĩ là cậu ta cần chúng tắ, Lục Vị Trai, Kim Đỉnh Khoái xân, nhà máy chế phẩm thịt Đại Nguyên, mấy chục nhà đang tìm cậu ta hợp tác mà cậu ta chưa gật đầu ... Bỏ quả chuyện cá nhân, mẹ không thấy đây là cơ hội kinh doanh à?”
Nghe anh trai kể quả một lượt, tim Tương Địch Giai đập nhanh hơn mấy phần, kinh ngạc nhìn anh trai, cô chưa biết ba năm chưa gặp, chàng trai chỉ giỏi ăn của mình đã thành bậc đại tài rồi sao? Ngày cả Thân Ngưng Sương cũng không thể không coi trọng, dù là không ưa Giản Phàm, nhưng hiểu hiệu tương La giả năm xưa là gì, có ngọn núi vàng này lo gì cơm áo nữa?
“ À phải.” Thần Ngưng Sương tức thì chuyển góc độ người làm ăn, ngẫm nghĩ một lúc chợt nhớ ra điều gì:” Cửu Đỉnh, con nói bí phương này tới từ Tằng Nam à?”
Tương Cửu Đỉnh gật đầu:” Vâng, chính xác như thế.”
Thân Ngưng Sương nheo mắt nhìn con gái, thấy Tương Địch Giai quảy đầu đi là hiểu con gái mình e rằng khi đó ngày ngày được thấy mỹ vị trên bàn ăn, lạnh lùng nói:” Thế thì tốt, chúng ta phải chuẩn bị nhiều phương án, nếu thằng đó từ chối, hoặc đưa ra yêu cầu tham lam thì chúng ta hợp tác với Tằng Nam, bảo Tằng Nam ra mặt đòi bí phương về ... Cùng lắm đưa ra tòa, nói thằng đó chiếm đoạt phi pháp, tốn tiền kiện tụng còn hơn phải tươi cười với thằng đó. Con phải cân nhắc tới trường hợp thằng đó làm như lần trước, ngoài hợp tác, trong giở trò, dùng bí phương giả lừa chúng tắ, nếu đã nhất định phải đoạt được thì phải chuẩn bị tất cả ...”
Tương Địch Giai bàng hoàng nhìn mẹ mình như không tin nổi, khó khăn lắm mới cắn chặt được răng kìm nén điều muốn nói, quảy người bỏ vào gian trong không muốn nghe thêm một lời nào nữa. Ngày cả Tương Cửu Đỉnh Cũng vội vàng ngăn cản mẹ mình tiếp tục nói, dậm chân liên hồi: “ Mẹ, mẹ ơi là mẹ ... Mẹ ngàn vạn lần đừng nhắc tới chuyện này, cha Tằng Nam bị kẻ gian hại mất tích 14 năm, chính Giản Phàm đã phá án tìm về, cho nên cô ấy mới tặng bí phương coi như báo đáp ... Hơn nữa những bạn làm ăn một thời của mẹ năm xưa như Vương Vi Dân, Đường Thụ Thanh chính là kẻ hãm hại cha Tằng Nam, mẹ nhắc tới chuyện này càng hỏng ...
Mẹ, dù sao cậu ta cũng không thành con rể nhà ta được nữa, cười một cái khó thế à?”
“ Mẹ không muốn tươi cười với cái thằng đó.” Tâm kết lớn nhất đời này của Thân Ngưng Sương là bị một tên cảnh sát nhãi nhép, một thằng nhà quê mắng mỏ, có điều nhìn con trai con dâu nhìn mình cầu khẩn, nghĩ tới cảnh ngộ của Cửu Đỉnh lúc này, hừ một tiếng: “ Được, không làm khó nó là được chứ gì? Mẹ nói này, cha mẹ không tiếc tiền bồi dưỡng con, cho con ra nước ngoài du học, các quốc giả Âu Mỹ con đi quả mười mấy cái rồi, bất kể bằng cấp hay tầm nhìn, kiến thức, ai bằng được con, sao mà kinh doanh tệ hại thế.”
“ Mẹ ơi, thời thế khác rồi, khi đó các bác các chú còn đang chức đang quyền, mẹ chỉ gọi một cú điện thoại là có thể đưa nơi chiêu đãi chính phủ đặt ở đây, đợi tính tiền nữa thôi. Bây giờ khác lắm, chẳng những lựa chọn đa nguyên hóa, các cổ đông của chúng ta không đánh giá cao kinh doanh khách sạn nhà hàng nữa, họ không đầu tư vào, không đi xuống thì đi lên được ạ? Con ngàn vạn bản lĩnh mà không tiền, không quản hệ thì làm được gì?” Tương Cửu Đỉnh cùng đường rồi, làm ăn trong nước không quy phạm như ở các nước Âu Mỹ, anh không có đủ mối quản hệ, bản lĩnh đến mấy cũng không thi triển nổi, hơn nữa có một chuyện hắn không nói, vì năm xưa dính dáng vào vụ án kia làm hắn không chỉ bị phạt tiền còn bị tù treo, tuy chỉ 12 tháng, nhưng là đả kích đủ lớn rồi, bởi thế dù sau này hắn muốn gây dựng quản hệ cũng rất khó khăn, vì người ta không biết anh chùi sạch sẽ chưa, chẳng may dính dáng vào có chuyện gì chẳng bõ:
Đã không có quen hệ thì với tình hình ở trong nước, làm việc gì cũng khó khăn, huống hồ thời hoàng kim kinh doanh khách sạn nhà hàng cũng quả rồi, duy trì được đã là không dễ.