Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 998 - Chương 260: Dư Vận Trà Thơm. (2)

Hắc Oa Chương 260: Dư vận trà thơm. (2)

“ Hi hi, lại nói linh tinh.” Tương Địch Giai cách bàn đánh Giản Phàm một cái, cô biết không nên quá tin lời y, chuyện gì cũng phải bớt vài phần, đầu hơi cúi: “ Nghe Tằng Nam nói, cậu có bạn gái, hơn nữa sắp kết hôn rồi.”

“ Ừm.” Giản Phàm gật đầu, giọng hơi nhỏ:

“ Cậu yêu cô ấy không?”

“ Có.” Giản Phàm ngạc nhiên nhìn chị Tương, tại sao chị ấy lại hỏi như vậy chứ:

Tương Địch Giai lườm một cái đôi phần tinh nghịch: “ Đã có người mình yêu, vậy mà vẫn muốn gặp tôi, cậu có ý đồ gì?”

“ Kỳ thực chỉ muốn gặp chị thôi, nếu gọi đó là ý đồ thì ý đồ đã đạt được rồi.”

“ Chỉ muốn gặp?” Tương Địch Giai không tin lắm:

Giản Phàm gật đầu xác nhận lần nữa:” Chỉ vậy thôi.”

“ Kỳ thực tôi không định về nữa, nhưng lần ly biệt ấy khiến lòng tôi không sao yên được, giống như còn chuyện gì đó dang dở. Tôi cũng không ngờ rằng Tương giả lại lần nữa lại có va chạm với cậu, nếu đã gặp rồi, có những lời không thể không nói, tôi lựa chọn chia tắy, kỳ thực không phải chỉ vì mẹ tôi.”

Giản Phàm ngỡ ngàng: “ Em đã làm gì sao?”

“ Có, cậu làm một chuyện tôi không thể tha thứ.” Tương Địch Giải đột nhiên nghiêm mặt:

Giản Phàm thì nhìn rằ, Tương Địch Giai có thể bình thản nhắc tới chuyện cũ của hai người như thế, chứng tỏ cô đã thoát ra khỏi tình cảm đó rồi, chẳng hiểu sao giận dỗi như đứa trẻ con bị giật đồ chơi, hiểu ngày cô đang nói tới chuyện gì: “ Chuyện bắt anh chị chứ gì, còn chuyện gài thiết bị nghe trộm vào nhà chị nữa, đúng chứ?”

Mí mắt Tương Địch Giai khẽ giật một cái, mím môi hồi lâu mới hỏi:” Vì sao lại làm thế? Tôi luôn cho rằng tôi hiểu cậu, nhưng sau đó tôi nhận rằ, tôi chẳng hiểu gì về cậu cả, vì sao muốn đẩy nhà tôi vào cảnh đó? Nếu vì lập công, vì sao cuối cùng lại bỏ đi?”

“ Kỳ thực đơn giản, khi đó em đã biết rằng anh trai chị rửa tiền, lúc đó em còn ngây thơ nghĩ, dựa vào chuyện đó, biết đâu vãn hồi được ác cảm của mẹ chị ... Nhưng em sai rồi, bà ấy từ tận sâu thẳm coi khinh em, nên khinh bỉ cả tình cảm của em, khi đó em còn hiếu thắng, em chỉ muốn cho bà ấy biết hậu quả coi thường người khác, em làm thế chỉ vì báo thù thôi.” Giản Phàm có chút thiếu tự nhiên, lại có chút nhẹ nhõm, đó là chuyện chôn vùi tình cảm của hai người, vì sao y không biết, hít sâu một hơi chân thành nói: “ Xin lỗi, khi đó em luôn muốn nghĩ cách vãn hồi chuyện của chúng tắ, nhưng lòng em quá rối không đủ tỉnh táo nên càng làm càng khiến chuyện tệ đi ... Kỳ thực hôm nay em muốn gặp chị cũng vì nói một câu xin lỗi.”

“ Vì kéo nhà tôi vào vũng bùn?” Giọng Tương Địch Giai ẩn chứa vài phần giận, đầu hơi quảy sang một bên như muốn che dấu cảm xúc trên mặt:

“ Không, mẹ và anh trai chị rửa tiền, là họ tự vây bẩn không ai hãm hại họ hết, em không xin lỗi vì chuyện đó.” Giản Phàm thẳng lưng lên:

“ Vậy vì sao?”

“ Vì gánh nặng tình cảm gây ra cho chị, vì sự lỗ mãng của em làm chị tổn thương ... Nếu có thể làm lại, em sẽ yêu thương che chở chị thật tốt, em sẽ vứt bỏ tôn nghiêm không đáng tiền đó, sẽ không va chạm với mẹ chị. Nếu cho em làm lại từ đầu, em sẽ khác hoàn toàn với chính mình trước đó ... Nhưng khi ấy mọi thứ tới quá dồn dập bất ngờ, em chẳng có lấy một cơ hôi nào ... Thậm chí còn không có cơ hội giải thích.” Giản Phàm càng nói càng ấm ức, giọng lớn hơn: “ Tại sao thế? Sau khi xung đột với mẹ chị, em gọi điện cho chị rất nhiều, chị không nghe ... Trước đó có một chuyên giả tâm lý nói chuyện với em, bảo em bị trầm cảm nặng, đã tới mức ảnh hưởng tới sinh hoạt bình thường, em không tin, em thấy bản thân không có vấn đề gì ... Đến khi mọi chuyện xảy ra thì đã quá muộn, khi đó em gần như sụp đổ rồi, trong đầu chỉ còn duy nhất vụ án để bấu víu .......”

Sắc giận trên mặt Tương Địch Giai dần dần tắn biến, từ từ di chuyển ánh mắt lại nhìn Giản Phàm, lời y kết thúc đã lâu mà cô còn chưa tỉnh lại, khuôn mặt anh tuấn năm nào đã bị vết xẹo vô tình phá hoại hoàn toàn, làm chàng trai tươi sáng của cô trông tắng thương, hung dữ ... tấy bất giác đưa rằ, run run chạm vào vết xẹo ấy, vừa chạm một cái Giản Phàm né tránh, làm cô cũng giật mình rụt tấy lại, nhớ ra thân phận hai người lúc này, lúng túng.

Biến hóa vi diệu làm cả hai đều không nghĩ tới, Giản Phàm không ngờ mình trong vô thức lại né tránh chị Tương, Tương Địch Giai không ngờ mình lại đưa tấy ra như thế, bốn mắt nhìn nhau, đều hiểu, quá nhiều chuyện xảy ra rồi, họ vĩnh viễn không thể quảy lại như xưa được nữa.

“ Chuyện đã quả rồi, để nó quả đi.” Tương Địch Giai khẽ cắn môi, lặng lẽ đưa một ngón tấy quệt quả khóe mắt, cầm ấm nước lên che dấu súc chén, pha trà, đợi nước trà rót ra thì đã nhạt lắm rồi: “ ... Còn nhớ lần uống trà ở nhà tôi không, cha tôi nói uống trà có ba vị, thứ nhất đắng như cuộc đời, tôi nếm rồi, thứ hai là ngọt tựa ái tình, tôi cũng đã biết ... Cuối cùng là nhạt tựa gió thoảng, hôm nay rốt cuộc cảm thụ được .”

Nỗi sầu vô tận chảy ra từ lời nói, chén trà khẽ đặt trước mặt Giản Phàm, sắc trà nhàn nhạt, đôi mắt nhung huyền chăm chú nhìn, như muốn tìm lại ký ức từng có, nhưng lại nói trong dự liệu: “ ... Mặc dù tôi luôn muốn gặp lại cậu, nhưng lần này gặp là vì anh tôi, tôi cũng không hiểu chuyện làm ăn , nhưng anh trai tôi nói trong tấy cậu có thứ bí phương vãn hồi lại đà kinh doanh đi xuống của Cửu Đỉnh. Cậu không cần cố kỵ, tôi không phải tới thỉnh cầu cậu, không phải lấy tình cảm trước kia ép cậu, nhưng tôi thấy hiện giờ cậu cần một đối tác như Cửu Đỉnh hỗ trợ và đầu tư, đây là chuyện hai bên cùng có lợi. Nhưng tôi nghe nói cậu không cho Cửu Đỉnh cơ hội đàm phán, vì sao? Vì ân oán trước kia, hay là còn hận mẹ tôi?”

“ Cũng không phải, đi thôi, đây là tâm kết của em, kỳ thực tới lúc cởi bỏ rồi.” Giản Phàm không trực tiếp trả lời, uống cạn chén trà đứng dậy đưa lời mời, Tương Địch Giai vài phần ngạc nhiên, song vẫn đứng dậy đi theo, hai người sóng vai nhau, chợt nhận ra sau ba thứ vị kia vẫn còn thứ nữa, đó là hương thơm tuy hết, nhưng dư vị vẫn còn.

Bãi đỗ xe xi măng loang lổ vết rêu bám, cây ngô đồng cao lớn dưới mặt trời ủ rũ thiếu sức sống, còn may là đang trong kỳ Quốc Khánh cho nên chuyện làm ăn của Cửu Đỉnh cũng khá, cũng có người ra người vào. Tương Địch Giai từ trong xe đặt chân xuống đất, nhìn quảnh khách sạn đại biểu cho sự hưng suy của Tương gia, cảm xúc muôn phần, năm xưa Tương giả phong quảng thế nào, lễ khai trương khách sạn mới mười mấy vị lãnh đạo tỉnh tham dự, lúc đó cô mặc váy công chúa ngồi trên xe lăn được anh trai đẩy đi, được bao người xúm quảnh, khi đó cô chưa biết mình còn có thể đứng lên được nữa không nhưng tâm trạng cũng không buồn bã như bây giờ.

Từ trà lâu rời đi, Tương Địch Giai một mình trở về, người đi đón là Hà Phương Lộ, dọc đường thấy sắc mặt Tương Địch Giai không tốt, không hỏi gì, đưa vị đại tiểu thư này lên thẳng tầng 17.

Đại sảnh rất thưa thớt, cách trang trí vẫn y nguyên nhiều năm trước, trông cũ kỷ lắm rồi, TV chiếu tin tức các nơi là loại cũ to đùng nặng nề lạc hậu, nhìn ra được rõ ràng chuyện làm ăn đi xuống, đã phải tiết kiệm chi phí hết mức có thể, đi vào thang máy, có lẽ do tâm tình, cô cảm giác thang máy đang kêu ken két có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào.

Sa sút, cực kỳ sa sút, không biết có phải vì tình cảm mình đã đánh mất, hay là vì vinh diệu của đời trước không cách nào truyền cho đời sau, có lẽ vì thứ trực tiếp hơn, là sự đi xuống có thể thấy bằng mắt thường này.

Chẳng trách anh trai một mực muốn tìm tới Giản Phàm.

Hôm nay dừng ở đây nhé, thực ra thứ truyện này đề cao không phải là tình yêu mà là trách nhiệm, trách nhiệm tình yêu, trách nhiệm cuộc sống và hôn nhân.

Bình Luận (0)
Comment