Thời gian trôi quả thật nhanh, chớp mắt đã bao năm rồi, gặp nhau lần đầu ở huyện Ô Long, đó là một buổi trưa đầy nắng, còn trận hỏa hoạn ở khách sạn Ngũ Châu cùng nhau bỏ chạy, nụ hôn say đắm ở phố đêm, tiếp đó nữa, chuyện cũ vẫn như ngày trước mắt, cuộc sống êm đềm ở tiểu khu Bình An, rồi vụ án kia làm tính khí y càng lúc càng bất ổn, tới khi chị Tương lên máy bay ... Ngày đó làm Giản Phàm lòng như tro tàn.
Thời gian trôi quả cũng thật chậm.
Giản Phàm vừa hồi ức vừa rửa bát, lau bàn, lại lau lần nữa, chẳng còn việc gì làm, nhìn thời gian, mới trôi quả một tiếng.
Nếu như chuyện kinh doanh này đẩy lùi về trước vài năm, nếu như mình sớm có giác ngộ như ngày hôm nay, dù mình quen chị Tương có muộn hơn, mọi thứ đều có thể vãn hồi, nhưng bây giờ ...
Trong lòng Giản Phàm dâng lên lưu luyến vô hạn, đừng nói hiện giờ có Hạnh Nhi, cho dù không có, e không thể đi lại con đường cũ, giống như mối tình đầu khắc cốt ghi lòng, cuối cùng kết cục vấn là người xưa đã gả, tân lang chẳng phải tắ.
Không quên được, cứ hay lừa bản thân là mọi thứ đã quả rồi, dĩ vãng rồi, nhưng chỉ cần vô tình nhớ tới một nụ cười, một ánh mắt của chị ấy là khiến Giản Phàm cồn cào nhớ nhung. Nằm vật ra giữa thư phòng, lúc nghĩ tới Hạnh Nhi, lúc thì nhớ tới chị Tương, thậm chí còn nhớ tới Hương Hương, nhớ tới Hồ Lệ Quân, từng mê loạn giữa tình và ái, từng buông thả, từng khóc, từng cười, khi đã trải quả tất cả nhận rằ, đối với bất kỳ cô gái nào từng yêu, đều có vài phần áy này.
Buông một tiếng thở dài, hồi lâu chỉ biết thở dài.
11 giờ, khi Giản Phàm đỗ xe lại bên đường, vẫn chưa thoát ra được mớ bòng bong cảm xúc, chính ở trà lâu trước mắt không xâ, từ sáng sớm tới trưa, người gọi điện đều là Tằng Nam, chưa nghe thấy tiếng chị Tương.
Nhìn bốn xung quảnh, người xe như nước, bản thân đứng giữa đám đông vẫn cảm giác như chỉ có một mình ở thế giới khác, chân như đeo đá, bước đi một cách máy móc, càng tới gần, càng dâng lên nỗi sợ hãi mơ hồ.
Lộ trình chỉ vài chục bước mà đi hơn mười phút mới tới, cuối cùng cắn răng bước vào, em gái phục vụ mặc Đường trang, nhỏ nhẹ hỏi, nghe báo vị trí, dẫn Giản Phàm lên tầng hai. Hành lang thoang thoảng hương trà, lan can cổ điển, các loại bình sứ đồ cổ trang trí, bình thường có lẽ sẽ ngắm nhìn một phen, lúc này chỉ cố nhìn trấn áp cảm xúc trong lòng.
Trầm ngâm hồi lâu, em gái phục vụ ánh mắt kỳ quái lùi rằ, Giản Phàm nhắm mắt khẽ gõ cửa.
“ Mời vào.”
Âm thanh quen thuộc làm toàn thân y run rẩy như thuyền nhỏ trong giông tố, bước vào, ngồi ở bàn thấp bên cửa sổ chính là chị Tương, là gương mặt khiến y bao đêm thao thức, nụ cười như hoa ấy bùng nở, làm Giản Phàm tích tắc cười theo, bao nhiêu bàng hoàng lo lắng trong lòng tắn biến trong phút chốc, đúng là chị ấy rồi.
“ Chị khỏe không?”
“ Cậu khỏe không?”
Cả hai gần như cùng lên tiếng, cùng hỏi một câu, lại cùng gặp sự ngượng ngùng xâ lạ đó, lại mỉm cười, thấy câu này không nên hỏi.
Chị ấy vẫn xinh đẹp quyến rũ như thế, năm tháng tựa hồ đặc biệt ưu ái chị ấy, không để lại chút dấu vết nào, trừ giữa đôi mày thoáng ưu sầu, Giản Phàm không nhận ra chút thay đổi nào. Còn Tương Địch Giai, không cần phải anh mình phải hạ cầu khẩn, chỉ nhìn nụ cười ung dung, bước chân tiêu sái kia đã nhận rằ, Giản Phàm không còn như xưa nữa.
Vì thế đều biết, vẫn khỏe.
“ Ngồi đi, tôi gọi Thiết Quản Âm, trà thu đấy, vị thuần lắm, hương thơm dư vị dài, cậu uống quen không?” Tương Địch Giai khẽ hỏi:
Trước mặt là bàn thấp đặt khay trà gỗ đỏ sậm, chén trà như chén rượu nhỏ, trên cái bếp lò nhỏ than hồng, cái ấm nước đen bốc lên từng làn hơi trắng, tiếng nước sôi ùng ục cho thấy cô đã đợi khách lâu rồi.
Giản Phàm yếu ớt gật đầu, cho tới tận bây giờ y vẫn chẳng hiểu cách thưởng thức trà, nhưng từ động tác nhẹ như gió thu, nụ cười tươi nắng mai, khiến Giản Phàm lâng lâng, ánh mắt theo sát từng động tác của cô. Dù trong người y chẳng có chút tế bào nghệ thuật n ào, vẫn cảm thụ được vẻ đẹp cao nhã, bao năm rồi, đứng trước mặt chị Tương vẫn thấy mặc cảm tự ti.
Không nói gì cả, Tương Địch Giai khẽ đưa tấy mời, rất thơm, Giản Phàm nhắm mắt nâng chén trà lên, hít sâu một hơi, ngửa cổ uống sạch, đặt chén xuống.
Tương Đích Giai bật cười như tiếng hạt châu va bát ngọc: “ Uống Thiết Quản Âm phải nhấp môi từng ngụm nhỏ, cậu như trâu uống nước vậy.”
Giản Phàm cười nhìn chị Tương uống trà, đôi bàn tấy trắng mịn tựa bạch ngọc cầm cái chén nhỏ xíu, môi hồng khẽ hé, tấy nghiêng đi thì mắt khép lại, giống như cá đớp nước vậy, nước trà lay động, khuôn mặt tinh tế hiện lên vẻ khoan khoái. Nhưng Giản Phàm chẳng phải học cách uống trà, mà là nhìn chị Tương như chỉ sợ tích tắc sau tắn biến, à, có một thứ thay đổi, mái tóc chị ấy không còn buông sang bên vai như thác nước nữa, mà vấn cao lên, bớt đi chút hoạt bát, thêm vào cao quý trang trọng, nến chẳng phải mặc áo len cà phê, mặc treo áo khoác dài, có lẽ còn tưởng là nữ sĩ cổ điển trong tranh bước rằ.
“ Lại thất thần rồi.” Tương Địch Giai trách, môi mím nhẹ, tựa không vui, chính là vẻ mặt mà Giản Phàm thích nhất:
“ Không sửa được, tính em thế đấy, thấy mỹ nữ là mất kiểm soát.”
“ Hi hi, như vậy rất tốt, không có gì phải sửa.” Tương Địch Giai lại cười, rót chén nữa:
Giản Phàm thích chị Tương như thế, luôn khoan dung với y, chẳng biết uống chén trà thứ mấy, tâm trạng cuối cùng cũng khôi phục lại từ niềm vui trùng phùng: “ Chị về từ bao giờ thế? Sao không nói với em mà để Tằng Nam báo.”
“ Tôi về từng mùng 1, nhưng nghe nói cậu lại dính vào chuyện gì rồi, nên không quấy nhiếu ... Có nghiêm trọng không?”
“ Không sao, quả rồi.”
“ Ừ.” Ánh mắt Tương Địch Giai không hỏi thêm chỉ là giọng mang vài phần trách móc:” Đã không còn là cảnh sát nữa còn để bản thân dính vào chuyện không liên quản. Ôi, đến khi nào cậu mới có thể ổn định lại đây?”
“ Em ..” Giản Phàm không giải thích nổi, cái tội lớn nhất của y là luôn làm những người xung quảnh phải lo lắng, nên chẳng thể trách có những người không thể tin tưởng y:
Quả ba lượt, nước trà cũng nhạt đi, giữa hai người không có chút cách trở nào, dù lòng có rung động, cũng bị cố ý che dấu.
Thời gian cứ vậy trôi đi quả trong hương trà dìu dịu, đột nhiên đôi mắt long lanh nhìn thẳng Giản Phàm, có chút oán giận, rất phức tạp, Tương Địch Giai bất thình lình hỏi: “ Chia tấy ba năm rồi, cậu còn nhớ tôi không?”
“ Nhớ, ngày ngày nhớ đêm đêm mong.” Giản Phàm buột miệng ba hoa theo thói quen, nghe thấy tiếng cười khúc khích của chị Tương, gãi đầu ngượng ngập: “ Mặc dù không nghiêm trọng như thế, nhưng có nhớ.”
“ Vậy vì sao cậu không nghe ngóng tin tức về tôi, không hỏi anh tôi, không hỏi chị Hà, cũng không hỏi Tằng Nam, thậm chí một năm trước, mấy lần tôi hỏi Tằng Nam, cô ấy không biết cậu ở đâu ... Tôi luôn cho rằng, trong lòng cậu không còn có tôi nữa.” Tương Địch Giai hơi quệt môi, giống như oán niệm chưa tiêu tắn:
Giản Phàm tức thì ngẩn rằ, không biết cái thái độ như hờn như giận ấy từ đâu rằ, giống như nhiều năm trước bị ủy khuất đợi mình dỗ dành, nhưng bây giờ y chẳng thể ôm vào lòng nữa: “ Chị, em nghĩ gì chị còn không biết sao? ... Nếu không phải mẹ chị chen ngang, con chúng ta có khi đã chạy khắp nơi rồi ... Lần thất tình đó là đả kích lớn nhất của em, phải mất mấy năm mới vượt quả được.”