Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 996 - Chương 258: Sự Thật Thà Không Được Khuyến Khích. (2)

Hắc Oa Chương 258: Sự thật thà không được khuyến khích. (2)

Giản Phàm ấp a ấp úng mất nửa ngày trời mới nói ra được, viện đủ lý do nào là nợ Tằng Nam không thể không đi, nào là Đường Đại Đầu truyền tin, lại còn tình anh em với Tiết Hán Dũng, lại có hợp tác làm ăn, tóm lại là một đống lý do không thể không đi gặp bạn gái cũ.

Đừng hi vọng một nữ nhân chấp nhận một nữ nhân khác trong cuộc đời anh, trừ khi là thân thích. Quả nhiên Dương Hồng Hạnh đang rất cao hứng đi hẹn hò với đám chị em, mặt tối sầm, giọng điệu sặc mùi nguy hiểm: “ Vì sao lại nói với em?”

“ Anh, anh mà không nói, chột dạ lắm.” Giản Phàm hiếm một lần thành thật:

Dương Hồng Hạnh bị vẻ lúng túng đó làm đuôi mắt cong lên, có điều nụ cười chưa kịp thành hình đó lập tức bị cô áp xuống:” Nói ra không sợ em phiền lòng à, nghe nói là một đại mỹ nhân, em hỏi anh, anh có muốn gặp cô ấy không?”

“ Muốn ...” Giản Phàm gật đầu theo bản năng rồi rối rít lắc đầu: “ Không muốn, không muốn, anh không nhớ nổi chị ấy trông thế nào nữa rồi ... Kỳ thực chủ yếu là bàn chuyện làm ăn, giờ Thực Thượng tuy không lớn, nhưng kênh tiêu thụ đủ dọa chết người, ngồi xuống đàm phán với họ không hề yếu thế.”

Dương Hồng Hạnh thần sắc phức tạp, thừa sức nhìn ra tất cả chỉ là cái cớ, muốn mắng y, muốn hét lớn, muốn tức giận, nhưng nhìn vẻ mặt đau khổ của Giản Phàm lại không đành lòng, cố làm ra vẻ thoải mái, đi ra ngoài, không quảy lại: “ Em biết rồi, sau này chuyện làm ăn đừng nói với em, vừa vặn em đi chơi cả ngày với đám Vũ Vân.”

“ Vậy tối mấy giờ em về, anh đón.” Giản Phàm rối rít đi theo, tỏ vẻ ân cần:

Không ngờ Dương Hồng Hạnh hừ một tiếng: “ Em không quản anh, anh quản em làm cái gì? Lắm chuyện.”

“ Đừng giận, Hạnh Nhi, nếu em giận anh không đi nữa.”

Dương Hồng Hạnh không đáp, cứ vậy đi thẳng, xuống một tầng lầu mới đứa mắt nhìn lên Giản Phàm đứng ngây ra bên cửa, sau đó đi nhanh hơn, tới khi bóng người biến mất.

Ánh mắt đó là gì, khoan dung, trách móc, hay tạm thời nhẫn nhịn? Giản Phàm hối hận, đáng lẽ không nên thẳng thắn mới đúng, chẳng thà kiếm bừa lý do nào đó cho rồi, Giản Phàm vỗ đầu, hôm nay đầu óc làm sao

Mấy cô gái cùng lúc tới nhà Lương Vũ Vân, mỗi lần mở cửa là một cái ôm, Lương Vũ Vân ôm Tần Thục Vân thì nói một câu, người cô toàn mùi nam nhân, tối quả đi thuê phòng với ai? Ôm Ngưu Manh Manh thì cười trêu, lại béo thêm một vòng ... Hai cô gái một đấm một đá, ba cô gái ríu rít la hét như bị người ta phi lễ, đợi tới lượt Dương Hồng Hạnh, Lương Vũ Vân thở dài: “ Đại tỷ, ăn mặc thuần tịnh cũng không ăn thuả nữa đâu, bằng vào ngực chị ngày càng mềm như thế, chứng minh chị đã thành công từ thiếu nữ thăng cấp làm thiếu phụ rồi.”

“ Thiếu phụ là cái gì, đại tỷ đang nóng lòng thăng cấp thành bà chủ đấy, cô quản được à?” Tần Thục Vân cười hì hì:

Dương Hồng Hạnh đưa tấy gõ tán cả hai: “ Trừ Manh Manh rằ, hai đứa có tư cách nói chị hả?”

Không ngờ Ngưu Manh Manh bị câu này kích thích, ở sau lưng phản đối: “ Đại tỷ, chị nói thế là ý gì, em béo một chút, không có nghĩa là chưa lên giường với nam nhân.”

Ba cô gái đi đầu cười nghiêng ngả, Phỉ Nữ nổi hững kéo Ngưu Manh Manh tới lén lút hỏi: “ Manh Manh, nói cho các chị biết, cùng soái cả nào mây mưa thế, ai dám lên giường với em, dũng khí phải ngất trời, oa, không phải là em cưỡng bức người ta chứ?”

Mấy cô gái này không ai là thục nữ, Ngưu Manh Manh không ngờ mới phản bác một câu đã bị tấn công dồn dập, kéo nhau đùn đẩy vào nhà, Tần Thục Vân tinh ý phát hiện đại tỷ tuy nói cười đấy, nhưng nhìn thế nào cũng giống gượng gạo phụ họa.

“ Này này, đại tỷ, sao từ thiếu phụ lại thành oán phụ rồi?” Lương Vũ Vân cũng đã nhận rằ, thất kinh kêu lên, tuy quản tâm, nhưng lời nói thì không hề dễ nghe:

Tần Thục Vân cũng tiếp lời: “ Xem ra cô nói đúng rồi, Giản Phàm đã ra tấy với đại tỷ của chúng tắ, ôi thế là xong tấm thân băng thanh ngọc khiết giữ gìn gần 30 năm.”

Tâm tình Dương Hồng Hạnh vốn có chút sa sút, nghe thế thành dở khóc dở cười, đang định mắng, không ngờ Ngưu Manh Manh thật thà nhất kéo tấy an ủi: “ Đại tỷ, bai thì bai, bọn em cũng không cười chị đâu, hai cô ấy mỗi lần đổi bạn trai còn đắc ý hơn cả đổi xe mà.”

“ Này!” Dương Hồng Hạnh quát lên đẩy cả ba ra ngoài, chỉ mặt mắng: “ Ai bảo là bọn chị bái bai chứ, quản hệ bọn chị rất tốt, mai nhận giấy kết hôn, tháng sau tổ chức hôn lễ ...”

Uy phong đại tỷ năm xưa vẫn còn lại ít nhiều, vừa lên tiếng làm ba cô bạn đang huyên náo im re luôn, nhún vai dùng im lặng kháng nghị, khiến Dương Hồng Hạnh thấy thái độ của mình hơi quá, vốn hôm nay định nhân cơ hội xin lỗi Lương Vũ Vân vì lần trước cãi nhau, không ngờ lại làm phật lòng cả ba: “ Này ba đứa, xưa nay người ta chỉ khuyên tới hợp không khuyên chia tắy, chị không hiểu mấy đứa vì sao cứ mong bọn chị chia tắy? Cho một câu trả lời thuyết phục xem, nếu thực sự có thể chia tấy thì chia tắy, để mấy đứa khỏi nhìn rồi chướng mắt.”

“ Không phải, bọn em nhìn cả hai đều thuận mắt, nhưng mà hai người tới với nhau lại thành chướng mắt.” Tần Thục Vân vội giải thích:

Ngưu Manh Manh gập ngón tấy tính: “ Chủ yếu Giản Phàm không xứng với chị, con người anh ấy không tệ, nhưng chỉ nấu ăn ngon thôi, không thể chỉ vì thế mà ủy khuất cưới anh ấy, thiệt lắm. Anh ấy có nhà ở Đại Nguyên chưa?”

Lương Vũ Vân mơ hồ nhận ra hai người lại có vấn đề: “ Đại tỷ, lên giường là nhất thời lỡ bước, động phòng là sai lầm cả đời, em chưa bao giờ phản đối chị và anh ấy yêu đương thậm chí lên giường, nhưng kết hôn cần suy nghĩ kỹ càng ... Thế này, trưa nay gọi Giản Phàm tới cùng ăn cơm, chúng ta lập giao ước, dám ức hiếp đại tỷ của chúng tắ, chỉnh cho anh ấy thừa sống thiếu chết.”

Tần Thục Vân bĩu môi: “ Có mà anh ấy chỉnh cô ấy.”

“ Giỏi thì kéo tới đây thử xem.” Lương Vũ Vân không phục:

- Anh ấy không tới được.

Dương Hồng Hạnh thở dài: “ Anh ấy đi gặp một vị khách từ xâ tới, là bạn gái cũ của anh ấy , tên Tương Địch Giai ... Vũ Vân, em gặp rồi đấy.”

“ Sao chị biết?” Lương Vũ Vân kinh ngạc:

“ Anh ấy nói với chị, chị còn có thể nói gì chứ?”

“ Nói gì? Tát cho một phát.”

“ Đúng thế, đại tỷ, sao chị lại đồng ý, tình cũ cháy lại, chẳng phải chị thế là xong à? “ Tần Thục Vân cũng phụ họa:

“ Nam nhân như con ngựa hoang, không trói buộc được, chị không đồng ý thì anh ấy cũng lén lút đi thôi.” Dương Hồng Hạnh muôn phần bất đắc dĩ nói:

Lương Vũ Vân tức giận hét ầm lên: “ Em không tin chị chấp nhận chuyện đó, đừng nói chuyện này với bọn em, tức chết đi được.”

“ Đừng tức, dù sao chuyện cũng thế rồi, cha mẹ hai bên đều đã thừa nhận, mấy đứa bảo chị có gả không? ... Ở cùng với anh ấy ở cùng một chỗ, chị chẳng còn nghĩ gì được, khi có vấn đề gì, chị mới nhận ra anh ấy rắc rối ra sao, nhưng gặp lại anh ấy, chị lại quên hết ... Trước kia chị rất có nguyên tắc, ở bên anh ấy là chị chẳng còn nguyên tắc gì nữa.” Dương Hồng Hạnh đành thổ lộ tâm sự:

“ Đại tỷ, đó là vì chị mới biết tư vị ái tình ...” Lương Vũ Vân lên mặt giáo dục: “ Nam nhân à, chẳng quả cimgx chỉ để lên giường thôi, chị bị cái lá che mắt nên không thấy Thái Sơn, vòng tròn giao du của chị hạn hẹp quá, để em giới thiệu cho chị vài người, ai là không hơn đứt anh ấy, lên giường vài nam nhân rồi chị mới đủ tỉnh táo.”

Hai cô gái kia phì cười, Dương Hồng Hạnh đỏ mặt: “ Biến biến, đừng nói với chị mấy chuyện đó, em chẳng khá gì hơn Giản Phàm, một chân đạp mấy thuyền, đợi khi lật thuyền tha hồ khóc.”

Tần Thục Vân thừa cơ súc xiểm Lương Vũ Vân: “ Này Phỉ Nữ, cô phân chia lịch thế nào vậy, ngày chẵn ngày lẻ à? Mấy anh chàng của cô có biết nhau không?

Dương Hồng Hạnh vỗ tấy trấn áp trước khi loạn lạc xảy rằ:” Này đừng làm ồn, bây giờ chị chính thức hỏi mấy đứa, hai bọn chị thực sự không thích hợp à? Vũ Vân, em nói trước.”

“ Em kiên trì ý kiến của mình, chính vì em hiểu loại nam nhân lăng nhăng ấy nên mới nói thế.” Lương Vũ Vân lắc đầu:

Tần Thục Vân thở hắt một hơi: “ Bạn tình thì còn được, anh ấy cũng thú vị lắm.”

Dương Hồng Hạnh lại bị chọc tức nhìn Ngưu Manh Manh, Ngưu Manh Manh chỉ chiêu: “ Đợi anh ấy mua nhà mua xe cho chị, tới khi mọi thứ thuộc về chị có ly hôn cũng không thiệt.”

Chẳng hiểu nữa, cả ba cô bạn đều nói thật lòng, lời nói ra cũng đúng sự thực, nhưng Dương Hồng Hạnh lại thấy không đúng, không đúng ở đâu? Dương Hồng Hạnh thấy tất cả đều sai, cả cô cũng sai.

GP đúng là khôn ba năm dại một giờ.

Bình Luận (0)
Comment