Buổi sáng, nhiều ngày rồi mới có được giấc ngủ bình yên như thế, lờ đờ tỉnh dậy, nghe thấy bên ngoài phòng tiếng chén bát va chạm. Dương Hồng Hạnh đã thức dậy rúc trong chăn gọi vài cuộc điện thoại lại bật cười, hôm quả trở về nhà, cùng nhau ăn bữa cơm tối đơn giản, sau đó mẹ giục mấy ngày vất vả rồi nên đi ngủ sớm, còn bảo Giản Phàm đừng về nữa, tới thư phòng ngủ. Giản Phàm đương nhiên là ngủ ở thư phòng, nhưng là gần sáng mới ôm chăn sang đó bày làm ra vẻ thôi.
Cuối cùng quyết định rời giường, Dương Hồng Hạnh vươn mình chui ra khỏi chăn, lục tìm đồ lót của mình, mãi mới thấy ở dưới gối, mặc vào thấy lỏng lẻo, nhìn kỹ thì ra tuột chỉ rồi, nhớ ra tối quả bị Giản Phàm nóng lòng xé mất. Mặt có vài phần xấu hổ nhớ lại cảnh điên cuồng đó, mỗi lần sau chuyện đó đều thấy mình quá phóng đãng, nhưng lúc ấy lại chẳng thể khống chế được, nhất là Giản Phàm có vô số lời lưu manh và động tác lưu manh, khiến cô muốn đứng đắn cũng khó.
Rời giường, rửa ráy, đợi ngồi xuống bàn thì cháo nóng hôi hổi, bánh bao trắng tinh và đĩa dưa muối đã được bày xong, Dương Hồng Hạnh giống như mọi khi, ấn nút bật TV. Giản Phàm mặc tạp dề, vừa đặt đồ ăn xuống lại dùng dao gọt táo: “ ... Mẹ dậy sớm, tập thể dục xong ăn sáng đi rồi, nói tới nhà dì em ... Này Hạnh Nhi, em sống phải có quy luật một chút, mẹ em nói em thường xuyên ngủ nướng, không ăn sáng, thế là không được, hại cho sức khỏe Còn nguy hại hơn cả buông thả tình dục quá độ.”
Dương Hồng Hạnh đang ăn thì mắc nghẹn, đáp lại một câu: “ Ừ, sau này em thanh tâm quả dục, tránh xâ em rằ.”
Giản Phàm đang gọt táo nghe vậy vui lắm, gọt táo xong đặt xuống đĩa, chu miệng đưa tới bị Dương Hồng Hạnh cầm đũa dọa, mặt dày nhìn vào chỗ nào đó quả cổ áo, cái thứ mặt dày đó giận không nổi, kéo cổ áo lên, không cho nhìn.
Đôi khi càng che lại càng có phong tình, trong mắt Giản Phàm, Dương Hồng Hạnh có cái phong tình ấy, ví như lúc này vừa cắn bánh bao, đôi mắt phượng còn liếc mình đề phòng, cứ như sợ y thò móng heo tới làm bậy, cái bộ dạng ấy khiến y mỗi lần lại thèm muốn kéo lên giường.
Bữa sáng tiếp tục, Dương Hồng Hạnh ăn nửa chừng phát hiện ánh mắt Giản Phàm thay đổi, mang vài phần vụng trộm cứ như nhìn nữ sinh tắm rửa vậy, nhất định không có chuyện gì hay ho, theo bản năng cúi đầu nhìn cổ áo, đâu hở, nghi hoặc nhìn theo ánh mắt y, thì ra là đang xem TV sau lưng mình, màn hình là nữ biên tập viên xinh đẹp, đang định phát tác thì cũng bị tin tức thu hút ...
“ . Khoảng 11 giờ đoạn đường Tấn An phát
sinh tắc đường quy mô lớn, hơn 2000 chiếc xe mắc kẹt, gây ra hơn 10 sự kiện giao thông. Sau khi xảy ra sự cố lãnh đạo thành ủy, chính phủ cùng cục giao thông đã tới hiện trường giải tỏa ách tắc, người đi đường và lái xe đều hết sức tích cực phối hợp với công tác của cảnh sát, nhờ sự đồng lòng của toàn thể nhân dân cảnh sát vào 15 giờ chiều đã hoàn toàn khôi phục ... Bí thư thành ủy chỉ rằ, từ đầu năm tới giờ đã xuất hiện hơn 200 vụ tắc đường quy mô lớn, điều ấy thể hiện cơ sở giao thông của chúng ta yếu kém ...”
Dương Hồng Hạnh không hiểu tin tức này có gì đáng xem, liếc thấy Giản Phàm dần dần trở lại trang nghiêm, sau đó như bỏ được tảng đá lớn trong lòng, chuyển ánh mắt khỏi TV.
Lúc này Giản Phàm mới bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Dương Hồng Hạnh, vờ vịt hỏi: “ Nhìn anh thế làm gì?”
“ Vừa rồi anh xem cái gì thế? Nhìn nữ BTV à?”
Giản Phàm cười ha hả: “ Điểm này em yên tâm, tài sản của anh hiện giờ chưa nuôi nổi nữ nhân như thế, với lại khí chất không so được với em.”
“ Xì, ma mới tin anh, ai biết trong đầu anh mưu tính cái gì.” Dương Hồng Hạnh lòng ngọt ngào, tiếp tục tiêu diệt bát cháo:
Còn Giản Phàm tất nhiên không nhìn nữ BTV, chuyện tắc đường đã được phía chính quyền kết luận chính thức, xem ra không ai đi truy cứu nguyên nhân nữa. Có điều khiến y cảm giác mặc áo gấm đi đêm vậy, làm chuyện lớn như vậy mà không ai biết, trong thế giới hai người này, tất nhiên không phải kỵ húy gì: “Hạnh Nhi, em thấy tin tức vừa rồi thế nào?”
“ Thấy thế nào, tắc đường ngày nào chả có, hôm quả tắc lâu chút thôi mà.” Dương Hồng Hạnh không hiểu Giản Phàm lại lên cơn gì, tùy ý hỏi: “ Anh lại có cái nhìn khác người thường à?”
“ Đương nhiên có, giờ thì anh đã hiểu tin tức thời sự là gì, tin này phát ba phút bốn bảy giây, hoàn toàn không có nửa chữ nào là thật, té ra chúng ta ngày ngày xem thời sự đều có phần bịa đặt.” Giản Phàm thấy Dương Hồng Hạnh đã ăn xong, đẩy đĩa táo tới, quản tâm chu đáo:
“ Liên quản gì tới anh, thường ngày anh có xem TV đâu.” Dương Hồng Hạnh bĩu môi:
“ Nếu anh nói sự cố giáo thông này có người gây rằ, chính là anh, giơ tấy hô một tiếng, ngàn vạn người kéo tới, là anh, tính toán tỉ mỉ liền mạch như lưới trời. “ Giản Phàm nói tới cao hứng, áp giọng xuống: “ Biết không, Thân Bình An không những có nội ứng trong cảnh sát, hằn còn được vũ cảnh trang bị hai xe đưa đi, nhưng anh, chính là anh phán đoán được nơi hắn xuất hiện, giăng lưới tóm gọn ... Cả sự kiện ầm ĩ trên mạng cũng là kiệt tác của anh, anh làm nhiều chuyện lớn như vậy không ai tán thưởng, rất thất vọng.”
“ A .. Chính là anh.” Dương Hồng Hạnh làm ra vẻ choàng tỉnh, đợi Giản Phàm hí hứng thì bĩu môi, cầm táo lên cắn rốp một cái không nói gì thêm nữa:
Giản Phàm vội truy hỏi: “ Sao thế, không tin à? Anh chỉ nói với mỗi em thôi đấy.”
“ Ma mới tin, anh làm đường Ngũ Nhất tắc một ngày em mới tin.”
“ Em tưởng dễ lắm à, tốn kém lắm đấy, anh phải dùng hết sức bình sinh.” Giản Phàm ấm ức, tại sao cứ mỗi lần mình nói thật lại không có ai tin, thói đời này đảo điên hết rồi, chỉ thích nghe nói dối:
Dương Hồng Hạnh chẳng muốn nghe nữa, vào phòng ngủ thay quần áo, Giản Phàm ngồi đó hậm hực, trả thù, lão tử phải trả thù, nghĩ thế đứng bật dậy.
Rầm! Cửa bị đá rằ, mắt Giản Phàm tức thì sáng lên, nhìn Dương Hồng Hạnh, tức thì không nói lên lời, Dương Hồng Hạnh không giận mà còn xoay người một vòng: “ Đẹp không?”
Giản Phàm rối rít gật đầu, chỉ thấy Hạnh Nhi mặc chiếc áo jean cá tính, quần bó trắng muốt, đuôi ngựa tung tăng, toàn thân đầy sức sống: “ A Hạnh Nhi, em làm gì thế? ... À phải anh còn có chuyện nói với em.”
“ Nói đi, em cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Giản Phàm ngập ngừng:” Trưa nay anh ăn cơm với một vị khách.”
“ Vậy thì đi đi, sáng nay em có hẹn với đám Vũ Vân, trước mùng 1 đã nói mời họ một bữa, bị chuyện của anh làm hỏng, hôm nay thế nào cũng bị xẻo một trận.” Dương Hồng Hạnh cầm túi xách lên, nhìn Giản Phàm giống như cà gặp sương, giống như chột dạ, tò mò hỏi: “Phải rồi, khách của anh là ai?”
“ Anh nói, em đừng giận nhé?” Giản Phàm cẩn thận rào đón:
“ Vậy phải xem có đáng để em giận không, Giản Phàm, rốt cuộc là sao? Lại có chuyện gì à?” Dương Hồng Hạnh nhận ra có chuyện thật rồi, lo lắng hỏi:
Giản Phàm hít hơi mấy lần, một mấp máy năm sáu lượt mới lấy được dũng khí: “ Anh đi ăn cơm với Tương Địch Giai.”
“ Nghe quen quen, ai thế? “
Giản Phàm Phàm liếm môi, gian nan nói: “ Bạn, bạn gái cũ ... Là em gái của Tương Cửu Đỉnh ... Cô ấy và Tằng Nam quản hệ rất tốt, sáng nay Tằng Nam xúi Đường Đại Đầu gọi điện cho anh ... Anh, anh, nợ Tằng Nam, không đi cũng ngại ... Hơn nữa không có chuyện gì đâu, vì Cửu Đỉnh nhắm vào mấy vị thịt ngâm, muốn hợp tác liên doanh gì đó ... À phải bạn gái của Tiết Hán Dũng cũng làm việc ở Cửu Đỉnh, họ mời anh ...”