Hai người nắm tấy nhau đi tới tầng ba, giọng nói trong đại sảnh truyền ra làm Giản Phàm dừng bước, nghe giống Ngũ Thần Quảng đang quát tháo.
“ .... Thân Bình An đã bị bắt về quy án ở km 16 ... Lưới pháp luật lồng lộng, tội ác khó thoát, chuyện của Thân Bình An là một minh chứng, làm kẻ địch của nhân dân, cuối cùng không thoát khỏi vận mệnh.”
"... Tôi hiểu tâm tình của mọi người, đều thấy thói đời ngày càng suy đồi thoái hóa đúng không? Đều cho rằng đạo đức dã mất hết đúng không? Tôi thấy mọi người không nên chỉ nhìn vào mặt tối của xã hội, nhìn lại 10 năm trước, 20 năm trước, thậm chí là xâ hơn, dù sao chúng ta đang tiến về phía trước .... Xã hội vẫn đã và đang tiến lên từng ngày, hình thái cuộc sống đa dạng hóa cũng khiến xuất hiện đủ loại tội phạm, nhưng dù thế nào, cảnh sát vẫn luôn cảnh giác, chính nghĩa luôn tồn tại, bất kể ở hình thức nào, phương thức nào, công lý tự có trong lòng người ... Mọi người có thể nghi vấn cảnh sát có phải là hóa thân của chính nghĩa không, nhưng không ai có thể phủ nhận, ngoài kia có ngàn vạn cảnh sát đang xả thân vì chính nghĩa ..."
Sau lời phát biểu hùng hồn là tiếng vỗ tấy rào rào, Giản Phàm bóp tấy Dương Hồng Hạnh, quảy sang làm mặt quỷ: “ Hạnh Nhi, em nghe xem, bốc phét tới mức độ này, Lão Ngũ làm lãnh đạo lên tới đăng phong tạo cực rồi, nói không chừng sắp được thăng chức đấy.”
“ Sao chứ? Em nghe thấy rất cảm nhiễm rất có sức thuyết phục mà.” Dương Hồng Hạnh chớp chớp hàng mi, chợt hiểu rằ: “ Em hiểu rồi, loại lời này lọt vào tai thứ cảnh sát không định hiến thân như anh, đương nhiên là chướng tắi.”
Vốn định mỉa mai cái mặt già của Lão Ngũ một câu, dè đâu bị phản đòn, nuốt lời vào bụng, Giản Phàm kéo Dương Hồng Hạnh tới trước mặt, trán kề trán, mũi chạm mũi, cười nhăn nhở: “ Em cũng không cần hiến thân cho chính nghĩa nữa, hiến thân cho anh là được, ha ha ha ...”
“ Đáng ghét!”
Dương Hồng Hạnh quát một tiếng, nắm tấy Giản Phàm bẻ ngoặt ra sau, làm y mất trọng tâm ngã về phía trước. Ai ngờ cái cửa chỉ khép hờ, làm Giản Phàm loạng choạng lao vào trong, sau lưng còn kéo theo cả Dương Hồng Hạnh đang bẻ tấy mình, thế là hai mấy người trong đại sảnh hoặc đứng hoặc ngồi, từ chủ nhiệm, phó chủ nhiệm, chỉ đạo viên đang xem Lão Ngũ phát biểu đều quảy đầu đổ dồn ánh mắt vào hai người.
Tích tắc ngẩn người rồi tức thì tiếng cười rộ lên khắp phòng, Dương Hồng Hạnh luống cuống buông Giản Phàm rằ, cả hai mặt đỏ tía tai đứng nguyên tại chỗ.
“ Giản Phàm, Hồng Hạnh, ăn tối chưa? Lại đây, lại đây, chúng tôi đang xem bài phát biểu của bí thư Ngũ ở cuộc họp báo, lần này chi đội đặc cảnh vẻ vang rồi, kênh pháp chế còn muốn phỏng vấn chi đội của chúng ta ...” Chủ nhiệm Điêu hết sức niềm nở, hóa giải sự lúng túng của đôi người ngọc mà ông rất thích này:
Vốn định lặng lẽ chuồn êm, giờ không được rồi, Giản Phàm cười ngượng ngập: “ Chủ nhiệm, chúng tôi không tới học tập, tôi và Hạnh Nhi chuẩn bị về nhà, tới đây để tạm biệt.”
“ À ...” Chủ nhiệm Điêu không ngờ nhanh như thế, bảo mọi người tiếp tục xem, kéo Giản Phàm ra ngoài đại sảnh, có vài phần tiếc nuối: “ Vội thế làm gì, lát nữa lãnh đạo tỉnh, thành sẽ tới trung tâm, một mặt là tọa đàm, thảo luận tiếp theo trinh tra thế nào, không có người thông hiểu toàn cục như cậu thật đáng tiếc, hay ở thêm vài ngày?”
“ Thôi, không cần.” Vị này rõ ràng đáng yêu hơn Tần Cao Phong nhiều, Giản Phàm khéo léo từ chối: “ Tôi ở đây đủ khiến chủ nhiệm lúng túng rồi, nếu còn tới hội trường sẽ không hay.”
Chủ nhiệm Điêu mỉm cười, nụ cười thông cảm và được cảm thông, nói cũng đúng, từ khi vụ án này bắt đầu, mỗi manh mối đều do Giản Phàm phát hiện rằ, tuy vụ án thành công, nhưng cũng làm cảnh sát khác thấy bẽ mặt.
Ba người cùng nhau đi xuống lầu, giọng hùng hồn của Lão Ngũ xâ dần, chủ nhiệm Điêu cân nhắc rồi nói: “ Được, tùy cậu, sau này có bệnh nan y gì, nói không chừng sẽ mời danh y cậu tọa chẩn, cậu cho chúng tôi một bài học sinh động.”
Giản Phàm nghiến răng nghiến lợi: “ Kỳ thực tôi chẳng nghĩ nhiều thế, chỉ muốn tìm kẻ hãm hại mình, nhổ vài bãi nước bọt, nhốt vào phòng tối đánh một trận ... “
“ Chủ nhiệm Điêu, anh đừng cười, anh ấy nghĩ vậy thật đấy.” Dương Hồng Hạnh cười phụ họa:
Bất kể Giản Phàm có nghĩ vậy thật hay không, chủ nhiệm Điêu cũng cảm kích, nhẹ nhõm hơn không ít, đối với người lập công cao như vậy mà không thể lộ diện, lòng ông ta có phần nào áy náy.
“ Thế thì tốt, có thời gian thường đến chơi nhé, kỳ tiếp theo chúng tôi tổ chức huấn luyện điều tra hình sự, hay cậu tới làm giáo viên thỉnh giảng, do chi đội trưởng đề nghị đấy.”
Nghe tới chuyện này Giản Phàm chợt nhớ ra cái gì, vỗ đầu:” Anh không nói tôi cũng quên, trước kia anh hứa với tôi một điều kiện, giờ tới lúc thực hiện rồi chứ?”
“ Hả, vẫn còn nhớ à, không được vượt ngoài phạm vi chức quyền của tôi đâu nhé.” Chủ nhiệm Điêu hơi lo, cũng hơi hiểu tính Giản Phàm rồi, điều kiện này e không dễ:
Vẫn nhầm rồi, Giản Phàm thần bí nói: “ Chủ nhiệm Điêu, anh đừng mãi chỉ nhắm vào tôi, bên cạnh tôi toàn nhân vật long xà thảo mãng đấy, tôi tiến cử cho anh một huấn luyện viên luôn.”
“ Huấn luyện gì?”
“ Thực chiến, cho anh biết, người tôi giới thiệu tinh thông mười tám ban võ nghệ, từng giết mười mấy người, một mình đánh lại cả tổ của anh, không ai kinh nghiệm thực chiến phong phú hơn đâu.” Giản Phàm tích cực thổi phồng:
“ Ai thế?”
“ Sư phụ tôi, cái người đầu không tóc, Trần Thập Toàn, vốn là nguyên lão của chi đội đặc cảnh.”
Nghe tới cái tên này, chủ nhiệm Điêu giật mình: “ Được thì được, có tiền lệ thuê lại đội viên cũ, nhưng mà chuyện này hơi khó.”
“ Vì sự kiện bắt cóc con tin kia à?” Giản Phàm hậm hực hỏi:
Chủ nhiệm Điêu gật đầu, có vết nhơ đó, khó ở lại giới cảnh sát, dù ngàn vạn lý do, dù sao làm bị thương con tin, đó là chuyện không thể đảo ngược.
“ Thôi vậy, coi như tôi chưa nói, sư phụ tôi từ sau sự kiện đó vẫn mang theo gông cùm trên người, tận tâm tận lực với nghề, quảnh năm giam mình trong kho súng không một lời oán thán, muốn chứng minh mình là cảnh sát hợp cách, nhưng càng chứng minh càng không cách nào chứng minh. Trận chiến Tiểu Chương Hà, một chiến hữu của tôi hi sinh, lỗi lầm lại đổ hết lên đầu chú ấy. Chủ nhiệm Điêu, bằng lương tâm mà nói, chúng ta đối xử với một cảnh sát hết mình như vậy có công bằng không? Kỳ thực tôi biết trái tim chú ấy vẫn ở đội ngũ cảnh sát, chỉ cần cái hư danh thôi, e đủ chú ấy vui mừng mất ngủ, đó là sự thừa nhận của tổ chức mà chú ấy luôn mong đợi ... Tôi không thích cái nghề này cũng vì thế đấy, đấu tranh nguy hiểm không ngại, không công không trạng chẳng sao, nhưng cuối cùng chính nghĩa lý tưởng của mình cũng bị phủ nhận nốt, đến bản thân chẳng rõ mình làm vì cái gì ... Hạnh Nhi đi thôi, mẹ đang đợi chúng tắ.”
Giản Phàm vài phần cảm xúc nói, không phải trách ai, chỉ thương thay cho chú Trần, phải sống trong lạnh lùng vài hoài nghi của chính người mình, điều đó vô cùng tàn khốc.
“ Khoan đã.” Khi Giản Phàm và Dương Hồng Hạnh đi được một quãng, chủ nhiệm Điêu mới sực tỉnh hô lớn:” Giản Phàm, tôi đồng ý, cậu yên tâm, tôi sẽ đích thân đi mời ông ấy.”
Giản Phàm quảy đầu cười sáng lạn: “ Cám ơn chủ nhiệm, đừng bảo với ông già ngốc đó là tôi nói nhé.”
“ Này ...” Chủ nhiệm Điêu còn muốn nói gì đó, nhưng phanh lại kịp, vì ông ta nhìn thấy đôi tình nhân trẻ tấy trong tấy thân mật rời cổng chi đội, trước cổng có một người mẹ, chẳng biết mẹ bên nào, giang rộng tấy ôm họ vào lòng, hạnh phúc nói cười ...
Khung cảnh ấy ai đành lòng phá hỏng? Chủ nhiệm Điêu mỉm cười quảy đầu về đại sảnh chuẩn bị đón tiếp lãnh đạo, lòng hết sức hâm mộ.