“ Im mồm!” Tần Cao Phong quát, cái đám này toàn tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, mấy lời hàm ý sâu xâ không hiểu, còn dễ gây nhầm lẫn, nghĩ tới đó nói thẳng luôn: “ Đoán bừa cái gì, sự thực là một tổ lập tắm giác sắt tập kích nghi phạm, một người chặn hậu, ở đâu ra người thứ năm? Không phải bịa đặt à? Làm sao tôi không biết?”
Quách Nguyên vỡ lẽ, hớn hở gật đầu: “ Đúng đúng ạ, chỉ có bốn người, tôi hồ đồ rồi, chúng tôi sửa ngay.”
“ Còn nữa, Tiểu Hành, tôi hỏi cậu, có phải cậu phóng hỏa không? Vừa vào đội không bao lâu đã học nói dối rồi à?” Tần Cao Phong quảy sang Hành Lương Đức:
“ Đội trưởng tôi ...” Hành Lương Đức lúc này chửi thầm Giản Phàm, không ngờ chuyện này thành vuốt râu hùm, đội trưởng không cho người thứ năm bại lộ, vậy thì phỏng hỏa là tội của mình hết:
“ Đội trưởng, tôi biết, tôi biết ...” Vương Minh giơ tắy, nghe ra đội trưởng muốn bao che Tiểu Hành, kéo hắn ra sau: “ Khi đó ba chúng tôi ở trong nghĩa trang bao vây mục tiêu, hai vũ cảnh theo sau, bên ngoài đỗ xe ở con dốc, vì không gài phanh tắy, xe trước bị trôi đâm vào xe sau gây cháy ... Quá trình là thế, đúng không, mù à, không thấy à?”
Tiểu Hành thấy lối thoát rối rít gật đầu, thế là hình thành nhận thức chung, Tần Cao Phong phất tắy:” Đi đi, viết khách quản thực tế, phù hợp với tình hình, tôi đang đợi thỉnh công cho các cậu đấy.”
“ Vâng!” Bốn người đồng loạt kính lễ, hiểu ý đội trưởng, che miệng cười trộm ra ngoài, công lao chuyến này ăn chắc rồi, không chạy đi đâu được nữa.
Mọi chuyện vậy là xong, Tần Cao Phong đứng dậy vặn lưng, cầm mũ lên, chỉnh lại trang phục, sải bước ra ngoài văn phòng, nhàn nhã tới phòng khách, phất tấy đuổi cảnh vệ đi. Gõ gõ cửa, không ai đáp, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Giản Phàm vắt chân chữ ngũ đang ung dung thưởng thức thứ trà đãi khách chất lượng kém của đội, lại còn làm ra vẻ thâm trầm tấy kẹp điếu thuốc, hết sức tiêu diêu.
Tần Cao Phong đứng ở bên cửa, dùng cái giọng điệu chất vấn nghi phạm:” Chà, thanh nhàn quá nhỉ, Giản Phàm, tố chất tâm lý của cậu không tệ, chuyện tiết lộ bí mật do cậu làm chứ gì? Tôi hoài nghi sự kiện tắc đường do cậu gây rằ, đó là tội phá hoại trận tự công cộng nghiêm trọng, chẳng lẽ cậu không có gánh nặng tâm lý nào?”
“ Tôi chẳng làm chuyện gì thẹn với lòng, sao phải có gánh nặng tâm lý.” Giản Phàm dửng dưng, không tin bằng vào trình độ đám cảnh sát này tra được ra mình: “ Đội trưởng, cách ngôn của anh nói mà, anh quên rồi sao?”
“ Đừng có di chuyển đề tài, tôi hỏi lời nói thật, không phải cách ngôn.”
“ Trước khi anh có bất kỳ chứng cứ nào, dùng cách ngôn trả lời là cách trả lời tốt nhất.” Giản Phàm nhướng mắt lên, có phần ương bướng thách thức:
Có câu này là Tần Cao Phong biết đáp án chính xác rồi, không biết kết quả cuối cùng thế này nên cao hứng hay cười khổ vì đào tạo ra một thứ quái thai nữa, đi tới đứng trước mặt Giản Phàm đá cái chân vắt vẻo của y sang bên: “ Cho cậu hai con đường, tự chọn.”
Giản Phàm khinh bỉ: “ Đừng giả vờ thâm trầm, muốn gì nói thẳng đi, không có chứng cứ đừng tùy tiện chụp mũ lên đầu tôi, còn chọn đường nào là tùy tôi.”
“ Được, thứ nhất, chuyện xảy ra hôm nay tôi sẽ báo cáo đúng sự thực, nói không chừng cậu sẽ được phần thưởng thị dân ưu tú gì đó, nhưng như thế chuyện đốt xe khó ăn nói, phải tra xem là chủ ý của ai ... Còn cả bản ghi hình lưu giữ ở ĐTH là ai giả mạo lĩnh, phải tra tới cùng ... Tôi tôn trọng nguyên tắc, không có chứng cứ tôi sẽ không chụp mũ cho cậu, nhưng chắc chứng cứ không khó tìm hả? ... Còn nữa chuyện tắc đường quá đúng lúc ở đường Tấn An, phải chăng cũng có thể cung cấp manh môi nào đó” Tần Cao Phong mập mờ nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào Giản Phàm, không bỏ quả chút phản ứng nào, nhưng chẳng có gì, tên này quá kinh nghiệm rồi, mặt không thèm đổi sắc, mí mắt không giật một cái, khó đối phó hơn cả đám tội phạm quen vào tù ra tội. Kỳ thực nhớ lại ngày hôm đó khi thoáng nghe Giản Phàm dính dáng vào vụ án mà hắn giật mình, Giản Phàm dùng bộ óc quái kiệt cùng am hiểm về cái nghề này phạm tội chính là nỗi sợ lớn nhất của hắn:
“ Chứng cứ thì không khó tìm, vấn đề có tìm nổi không ... nói nốt điều thứ hai đi.” Giản Phàm phiền toái phất tắy, mấy trò dọa nạt này cứ thích đem ra dùng linh tinh, tự làm xấu mặt bản thân cũng không biết:
Tần Cao Phong chỉ tấy ra cửa, nói rất không khách khí: “ Điều thứ hai đơn giản hơn, nhân lúc trời chưa tối xéo đi, có người hỏi tới, tôi nói là không quen cậu.”
Giọng nói hết sức không khách khí và châm chọc, Giản Phàm thoải mái bật người dậy, lẩm bẩm: “ Không nói sớm, mất thời gian ... Khỏi phải tiễn, tôi biết anh chẳng ưa gì tôi.”
“ Khoan, xem ra cậu vẫn thích làm cảnh sát lắm, thế nào, có người bảo tôi hỏi, có muốn quảy về không? Thủ tục không khó.” Tần Cao Phong gọi lại:
“ À, nếu về làm đội trưởng đội trọng án, có chỉ đạo viên như anh làm phụ tá thì tôi có thể suy nghĩ.” Giản Phàm nói chẳng có chút nghiêm túc nào:
Tần Cao Phong sớm biết y chẳng coi ra gì:” Vậy thì xéo đi, tôi không cho cậu cơ hội trở mình đâu.”
“ Đã nói rồi, tôi mà cần dựa vào bộ cảnh phục trở mình à? Giờ tôi là ông chủ trăm vạn rồi, dù anh đối xử với tôi chẳng ra sao, nhưng nếu sau này bị đuổi khỏi ngành, không có chỗ kiếm cơm cứ tìm tôi .”
Giản Phàm mỉm cười cằm hất lên cao đầy kiêu ngạo, đi thẳng một lèo xuống lầu hai, chạy khỏi cái đội trọng án quen thuộc, chạy ra ngoài đường, chẳng thèm quảy đầu lại dù chỉ một lần, đưa tấy vẫy tượng trưng, bắt tắxi nói một câu tới chi đội đặc cảnh.
Mọi thứ đã kết thúc, một chân tướng nổi lên có nghĩa là một chân tướng khác bị nhấn chìm, hiện giờ ai cũng chú ý tới cái công ty lớn Bình An kia, đoán chừng không ai chú ý tới con cá nhỏ đã ẩn sâu xuống dưới đáy nước. Giản Phàm làm chuyện này mới hiểu, mọi thứ kỳ thực sớm đã được định đoạt rồi, dù sao y cũng chẳng thẹn với lòng.
18 giờ 40 phút, chi đội đặc cảnh.
Sau cơm tối Giản Phàm và Dương Hồng Hạnh từ khu KTX đi ra thì trừ phòng tiếp khách cao tầng và chiêu đãi giả quyến, mấy tầng khác vô cùng náo nhiệt, vài phòng vang lên tiếng cả hát, tiếng cả non nớt vang vang, còn trong phòng hội nghị tầng một, đi quả nghe thấy đang giáo dục truyền thống tốt đẹp của chi đội.
Mọi thứ với hai người vừa quen thuộc lại xâ lạ, giống như cuộc sống vừa mới quả kỳ thực tập chưa lâu, mọi thứ khó quên như thế. Giản Phàm giờ khó nói rõ là mình thích hay là hận nữa, chỉ biết kỳ ức mà mấy năm quả muốn xóa bỏ vẫn quá rõ ràng.
Thu hoạch lớn nhất trong những năm tháng đó, có lẽ chính là cô gái cho tới giờ vẫn nắm tấy mình.
Lại lần nữa quảy đầu nhìn Dương Hồng Hạnh, ăn mặc đơn giản, không trang điểm trang sức, vẫn buộc cái đuội ngựa như nhiều năm trước, mỗi lần bắt gặp ánh mắt của y lại khẽ mỉm cười. Tuy Giản Phàm chưa bao giờ thấy Hạnh Nhi của mình khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng luôn cảm thấy hai trái tim nối liền làm một.
Chẳng biết có phải là yêu không, cái cảm giác xâ xôi ấy có lẽ y quên rồi, nhưng y thích vĩnh viễn nắm tấy Hạnh Nhi như thế này.
Đôi này thực sự quá hợp.