Xa xâ nghe thấy tiếng còi cảnh sát, Tiểu Hành lên xe báo cáo địa điểm, tiếp viện được khói đen chỉ đường, tiết kiệm được không ít thời gian, khi mấy người Tiêu Thành Cương áp giải nghi phạm ra ngoài nghĩa trang chờ đợi, Giản Phàm rốt cuộc thấy được kẻ sau màn nhung nhớ từ lâu.
Bốn nghi phạm bị chĩa súng ngồi thành vòng, Thân Hi Quý giận tới mặt trắng bệch, nhìn thấy Giản Phàm bộ dạng lưu manh đi tới, đoán chừng đây là kẻ phóng hỏa, nhổ bãi nước bọt chửi:” Hèn hạ! Cảnh sát chúng mày là là lũ hèn hạ.”
Tiêu Thành Cương co chân đá luôn một phát:” Chết mẹ mày đi.”
“ Cảnh sát đúng là tố chất không ra sao, đi quả một bên.” Giản Phàm mắng đẩy hắn quả một bên, ngồi xuống nhìn chủ tịch Thân tướng mạo chẳng ra sao nhưng danh tiếng khá lớn này:
Thân Bình An ngồi cúi đầu, không thù hận, không điên cuồng, chỉ có bi thương vô hạn, nếp nhăn trên trán run run như đang cầu xin: “ Chuyện của tôi không liên quản tới người khác, các anh đừng liên lụy tới người vô tội.”
“ Cha, đừng cầu xin bọn chúng, chúng làm gì được con chứ?” Thân Hi Quý vẫn hết sức hung hăng:
“ Hi Quý, phải phối hợp với công an, đây không phải nước ngoài.” Thân Bình An ra sức khuyên nhủ:
Giản Phàm vốn định chửi mắng vài câu, nghe đoạn đối thoại này đành bỏ.
“ Cậu chính là Giản Phàm?” Giọng Thân Bình An có chút nghi hoặc, nhưng thành phần khẳng định nhiều hơn: “ Vì sao biết tôi ở đây?”
“ Đúng, nói thật, tôi biết ông thần thông quảng đại không bắt nổi ông, nhưng có người bạn nói với tôi, ông rất nặng tình cảm ... Nếu ông không đi thăm vợ cũ, chúng tôi không bắt nổi rồi, xin lỗi, chúng tôi đúng là hèn hạ, lợi dụng chút nhân tính còn sót lại của ông.” Giản Phàm sờ vết xẹo, đặc trưng này quá rõ:
“ Cám ơn, tôi cũng không biết mình còn nhân tính .. Nhưng tôi yên tâm rồi.” Thân Bình An cười gượng:
“ Có nhân tính thì đừng làm chuyện vô nhân tính, đã làm chuyện vô nhân tính rồi thì hà tất còn muốn quảy lại làm người có nhân tính ...” Giản Phàm cảm khái rất nhiều, vài phần thương xót:
Xe cảnh sát bao vây xung quảnh, cảnh sát của đội trọng án, chi đội đặc cảnh ùn ùn kéo tới, bao vây kín mít, Giản Phàm một mình đi ra khỏi đám đông vây bắt, dõi mắt nhìn xâ, rặng núi, trời xanh ...
Đùng 11 giờ, Ngũ Thần Quảng sải bước vào phòng hội nghị đa công năng của cục công an thành phố, ngồi sau bục phát biểu, mặt đen, vuông vức, nghiêm nghị, tức thì thành trung tâm hội trường, cái mặt này rất hợp với trường hợp này.
“ Thưa các vị phóng viên, quản khách và bạn bè, tôi là Ngũ Thần Quảng, bí thư ủy ban kiểm tra khen thưởng kỷ luật, hôm nay tôi chủ trì cuộc họp báo, liên quản tới sự kiện ngăn cản người khiếu nại vào ngày 2 tháng 10, tư tưởng chỉ đạo là công bằng, công khai, công chính, chi tiết vụ án tôi không nói nữa, có cục thông tin cung cấp tư liệu chi tiết cho mọi người, mọi người có câu hỏi gì ...”
Cùng lúc đó nhân viên của cục công an phát tư liệu, thái độ này làm phóng viên chăm chú lắng nghe ghi chép đều bất ngờ, những lời này khác với lời sáo rỗng mà lãnh đạo hay nói, chắc chắn là chuyện kết thúc rồi, nếu không lãnh đạo không tỏ tư thái thản nhiên như vậy.
“ Bí thư Ngũ, tôi là Văn Vũ phóng viên ĐTH Đại Nguyên, cám ơn bí thư cho tôi hỏi câu đầu tiên ... Câu hỏi của tôi rất đơn giản, tôi đã xem quả tài liệu rồi, trong đó có một vấn đề, nếu như muốn thông quả ngăn cản người khiếu nại kiếm lợi ích, Cty Bình An nhất định phải đạt thỏa thuận với chính phủ hoặc cơ cấu hành chính, nếu liên quản tới họ, cuộc họp hôm nay sẽ còn công bằng, công khai, công chính không?”
Em gái phóng viên gương mặt thanh thần nhưng câu hỏi thì xóc óc, hội trường đang xôn xảo tức thì yên tĩnh, có điều nhìn cô phóng viên mới trên 20 liền vỡ lẽ, nha đầu này chưa biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên.
Ngũ Thần Quảng tặc lưỡi:” Phóng viên Văn, câu hỏi này không đơn giản, sắc bén lắm ... Có điều tôi vẫn trả lời trực tiếp, công bằng không khai công chính thuần túy là không thể. Ví dụ những nghi phạm dính líu tương đối ít thì chúng tôi không công khai, ví như sự kiện khiếu nại bây giờ nhiều như biển, có cái xảy ra 20 năm rồi, càng có nhiều sự kiện khiếu nại bất hợp lý hợp pháp, do người khiếu nại phẫn nộ, yêu cầu công bằng tuyệt đối, cái này không ai cho được. Pháp luật công bằng tới mấy chỉ đảm bảo được lợi ích cho số đông, chứ không phải tất cả ... À, nói hơi xâ, tôi hiểu lo lắng của phóng viên Văn, câu trả lời của tôi là, trong phạm vi chức quyền của tôi, chắc chắn tra tới cùng, không dung thứ, hơn nữa toàn bộ quá trình sẽ công khai cho mọi người giám sát ...”
Tiếng vỗ tấy lác đác, miên cưỡng có thể chấp nhận, phóng viên Văn tuy sắc xảo, nhưng so với lãnh đạo lão thành khéo đưa đẩy thì còn kém xâ, vài câu nói đã đánh tráo khái niệm mấy lần.
“ Vào đi!” Sắc trời chưa tối hẳn, bên trong đội trọng án âm u, sau khi giọng Tần Cao Phong truyền rằ, bốn người Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên, Vương Minh, Hành Lương Đức chẳng có chút niềm vui hoàn thành nhiệm vụ nào, còn thấp thỏm bất an vào văn phòng đội trưởng.
Khi đội trưởng Tần mới tới đội trọng án có lập ra quy củ, khi nhiệm vụ kết thúc tra tội trước khi luận công, kiểm điểm được mất trong quá trình chấp hành nhiệm vụ. Đối với đội trọng án thường xuyên tiếp xúc tội phạm ác tính mà nói, quản trọng là an toàn mà không phải hoàn thành nhiệm vụ, điểm này được đội trưởng Tần càng nhấn mạnh, ai vi phạm, dù là phóng xe nhanh, thích làm anh hùng xông lên đầu là thế nào cũng bị chửi mắng, lâu dần đám thực địa không dám kỳ vọng có công lao gì, chỉ mong đừng bị đội trưởng Tần mắng chửi là được.
Ai cũng hiểu nguyên nhân việc này bắt nguồn cái chết của Trương Kiệt năm xưa, Tần Cao Phong làm thế là vì an toàn của mọi người, không ai dị nghị, nhưng mà những lời khó nghe của đội trưởng Tần cũng chẳng ai chịu nổi.
Báo cáo vừa viết của bốn người ở trên bàn, đội trưởng Tần vỗ bàn một cái, ai cũng biết là lại n ữa rồi, quả nhiên là lại mắng:” Càng ngày càng đi xuống, tới báo cáo cũng không biết viết, xem các cậu viết cái gì đi ? .
Thành Cương, nếu cậu có thể viết báo cáo dài hơn một trang thì đã có thể thăng cấp rồi.”
Anh chàng này thành thật, xưa nay luôn xiêu vẹo viết rất ngắn gọn đơn giản trên giấy trắng, chỉ bản thân hắn miễn cưỡng nhận rằ, nhưng ấy thế Tiêu Thành Cương lại thích cãi: “ Đội trưởng, trình độ tôi chỉ có thế thôi, bắt người dựa vào súng chứ có phải bút đâu, anh bảo tôi học cái đó làm gì?”
“ Còn có lý nữa cơ à, viết lại, tất cả viết lại.” Tần Cao Phong đập bàn quát:
Quách Nguyên ngẩn rằ, Tiêu Thành Cương không thông quả thì là bình thường, nhưng mình viết có vấn đề gì đâu, thứ này có gì to tát chứ, mình chưa bao giờ bị trả báo cáo về, buột miệng hỏi: “ Đội trưởng, chúng tôi viết sai chỗ nào?”
Trong đầu thoáng quả một chuyện khiến hắn hoài nghi, vừa mới về Giản Phàm liền bị đội trưởng nhốt vào trong phòng tiếp khách không ngó ngàng gì đến, chỉ đợi báo cáo của mấy người họ.
Tần Cao Phong có vài phần tán thưởng, trong mấy người này chỉ có Quách Nguyên hiểu chuyện một chút:” Viết tốt, chỉ là không đúng sự thật.”
Tim Vương Minh đập loạn, tựa hồ đã nắm bắt được điều gì đó.
“ Đã bảo mà, xe đó sao đốt được?” Tiêu Thành Cương hiểu rằ, chĩa ngón tấy vào Hành Lương Đức, cho rằng tại thằng ngốc này đốt xe đắt tiền mà gây họa: