Mấy chục năm tâm sự cùng bộc phát trong lòng, có lẽ vì sắp tha hương xứ người, có lẽ vì người chết không thể quảy về, có lẽ vì mấy chục năm khổ công bỗng chốc mất hết, Thân Bình An bật khóc nức nở. Thân Hi Quý vốn muốn khuyên cha vài câu, ai ngờ mở miệng ra cũng khóc không kìm được.
Hai vệ sĩ trước giờ thấy ông chủ đều sát phạt quyết đoán, vung tấy hào sảng, tiền hô hậu ủng, chưa bao giờ thấy cảnh cảm lòng người như vậy.
Khóc hồi lâu, Thân Hi Quý lau nước mắt: “ Cha, chúng ta đi thôi, con sẽ thường xuyên về thăm mẹ.”
“ Sau này dù cha không về được nữa, cha chết rồi nhất định mang tro cốt của cha về bên mẹ .., mẹ con luôn đợi cha, cha không thể phụ bà ấy nữa ..”
Run run đứng dậy, bước chân Thân Bình An loạng choạng, đi vài bước lại quảy đầu, dưới nắng thu, gió thu, lá thu, ngôi mộ lẻ loi càng thêm nổi bật, bi thương trào dâng trong lòng, muôn vạn phần không muốn rời xâ người vợ đã rời đi mười mấy năm ...
Tiếng cảnh báo đột nhiên vang lên, ba bóng người từ ba phương hướng khác nhau vây người tảo mợ vào giữa, nòng súng đen xì xì chĩa tới, tiếng quát lớn làm người ta kinh sợ.
“ Cảnh sát đây, không được nhúc nhích.”
Hai vệ sĩ rút súng bên hông bảo vệ cha con Thân Bình An, hai vũ cảnh ngoài nghĩa trang nghe thấy nhìn thấy, chạy vào trong/ Hành Lương Đức lái xe chắn ngang đường rút súng, vừa nhảy xuống xe giật mình, nhìn thấy Giản Phàm lẻn ra như trộm tấy cầm chai rượu, Giản Phàm ra hiệu, bảo Tiểu Hành lên trước.
“ Thân Bình Anh, ông đã bị bắt ... Còn hai người dùng vũ khí phi pháp kia nữa ...” Cách đó mười mấy mét, Quách Nguyên một tấy cầm súng, một tấy giơ phù hiệu, quát:
“ Bỏ súng xuống, nhúc nhích bắn chết.” Tiêu Thanh Cương chĩa súng lên trời "đoàng" một phát cảnh cáo:
“ Bỏ súng xuống, giơ tấy lên!” Vương Minh ở bên phải bắn thêm một phát cảnh cáo, vô số lần thực thi nhiệm vụ rèn luyện ra khí thế như núi lở, hai tên vệ sĩ một tên cầm súng không vững rơi cạch xuống, chốt bảo hiểm còn chưa mở:
“ Hiểu lầm, hiểu lầm Các đồng chí, đều là người mình, chúng tôi là người tổng đội hậu cần vũ cảnh, nhận nhiệm vụ hộ tống hai thương nhân nước ngoài.” Hai vũ cảnh hồng hộc chạy tới hô lớn:
“ Đừng tới gần ... Chúng tôi nổ súng cảnh cáo rồi đấy.” Quách Nguyên chĩa súng vào vũ cảnh tới gần:
Người kia lập tức giơ tắy, nhưng cười có vẻ khinh miệt:” Muốn bắt thương nhân nước ngoài cần cấp tỉnh phê duyệt, các anh ít nhất phải đưa ra giấy tạm giam hay bắt giữ chứ? Nếu không chúng tôi sao để các anh đưa người đi.”
Quách Nguyên do dự, đối phương lai lịch không nhỏ, lại là nhà đầu tư nước ngoài, còn có vũ cảnh đi theo, không dám làm bừa, đúng lúc này Thân Hi Quý được vệ sĩ bảo vệ sau lưng hô lên: “ Chúng tôi có quốc tịch nước ngoài, đây là hộ chiếu, các anh không được bắt người tùy tiện.”
“ Hừ, đóng giả quỷ Tây Dương là chuồn được à, phì.” Tiêu Thành Cương không thèm để ý:
Quách Nguyên thành thế cưỡi hổ, hô lên:” Chúng tôi bắt Thân Bình An, ai dám cản trở chấp hành công vụ?”
“ Này này, người anh em, chúng tôi cũng chấp hành công vụ, tôi có điện thoại vệ tinh, hay là để chúng tôi gọi về tổng đội xác nhận ...” Vũ cảnh tới trước mặt Quách Nguyên từ từ lấy di động trong túi rằ, vị trí vừa vặn che mặt Quách Nguyên:” Nhìn đi, người anh em chúng ta làm theo quy củ, anh có thủ tục thì tôi giao người, không thì tránh được, mấy khẩu súng không dọa được ai đâu.”
Tên vũ cảnh phía sau nhân lúc Quách Nguyên bị che mắt đã rút súng rằ, nhưng chỉ chếch xuống dưới, thái độ khinh bỉ, không coi mấy cảnh sát mặc thường phục ra gì.
Giằng co, không gian im phăng phắc, Quách Nguyên đã trong tầm bắn làm Tiêu Thành Cương, Vương Minh không dám ném chuột vỡ đồ, tên bảo an lén lút nhặt súng lên, chía về phía cảnh sát, thế là bốn chọi ba. Thân Hi Quý đỡ cha thấy tình thế ngả về phía mình, lên mặt nói:” Anh cảnh sát, tránh đường đi, cha tôi đến Tết này là 50 rồi, tôi dùng tiền trên xe mua bình an cho ông ấy, các anh tự lấy, đủ tiêu cả đời.”
Tiêu Thành Cương nhổ phì một bái nước bọt, tình thế này có tiền cũng chẳng dám lấy, rõ ràng là trêu ngươi, Quách Nguyên quảy lưng với hai cha con kia, chĩa súng về phía tên vũ cảnh đối diện, mới đầu còn kiêng kỵ, dần dần cười nhạt:” Các anh có chuẩn bị, chẳng lẽ chúng tôi không có, nhìn phía sau kìa.”
Người kia cho rằng là kế lừa địch, không thèm để ý, nhưng vũ cảnh phía sau chớp mắt, mắt mở lớn.
Ánh lửa, là hai chiếc Mitsubishi, lửa cơ hồ bùng lên nhanh chóng lan đi, lửa càng lúc càng lớn cuốn theo khói ngùn ngụt, trong khói có hai người chạy đi, quảy về chiếc việt da chặn đường, còn thị uy nổ vài phát súng.
Hai vũ cảnh tức thì trố mắt, một vị chỉ Quách Nguyên lắp bắp chửi:” Mẹ nó, các ngươi là cảnh sát hay thổ phỉ? Đó là xe tổng đội vũ cảnh phân phối.”
“ Tôi đảm bảo người phá xe không phải cảnh sát, ha ha ha ...” Quách Nguyên mừng rỡ, ngọn lửa này đốt hết sức đúng lúc, chặn đường lui của chúng, giờ có cánh khó bay rồi: “ Dù ai làm, các ngươi không đi được đâu.”
Uỳnh! Thùng xăng một chiếc xe nổ tung, người ở hiện trường đều giật mình, Quách Nguyên giờ yên tâm hẳn rồi, trầm giọng nói: “ Hai vị hẳn biết, tiếng súng cùng với lửa bốc lên, viện binh của chúng tôi sắp tới, tôi kiến nghị, nếu các anh không chắc có thể giết chết 5 người chúng tôi thì nên chĩa súng vào bốn kẻ kia, như thế không có tội còn có công , nếu không thì bỏ trốn đi còn kịp.”
Hai vũ cảnh nhìn nhau, thị uy còn được, ai dám nổ súng, đối phương dám đốt xe vũ cảnh thì là thứ rắn mặt rồi, nghĩ tới đó lòng chùng xuống.
Quách Nguyên biết hai người này hẳn là nghe lệnh hành sự không lấy tiền đồ của mình ra đánh cược, đấu lại cảnh sát, quả nhiên sau khi cân nhắc một lúc, quảy đầu buông súng.
“ Còng hết lại, nhìn thấy chưa, bỏ súng xuống.”
Nghe tiếng quát, hai tên bảo an vội ném súng ra xâ như đang cầm cục than nóng, ba khẩu súng ép bốn người, còng lại vào một chỗ.
“ Nhìn đi, một bó lửa đốt sạch lá gan của chúng, Tiểu Hành, cậu khá đánh, cơ trí, nhân tài có thể đào tạo.” Giản Phàm nhét súng vào tấy Hành Lương Đức, nghiêm mặt nói:” Nhớ, là cậu phóng hỏa đấy.”
“ Hả, tiền bối, rõ ràng anh đốt mà.” Hành Lương Đức giật mình:
“ Xăng do cậu rút khỏi xe mà, vừa khen cậu cơ trí, nói vậy mà không hiểu à, phí công tôi khen cậu.” Giản Phàm trừng mắt giáo huấn:
“ Nhưng anh châm lửa, trách nhiệm phải phân rõ chứ, chúng ta làm thế vì nhiệm vụ thành công, không sao đâu.”
Chàng cảnh sát nhỏ chưa rõ chuyện lớn cở não, Giản Phàm mắt đảo một vòng: “ A ha ha ha, cậu nói đúng, chính là vì nhiệm vụ thành công, bắt được nghi phạm trọng yếu như thế, công cậu cực lớn, đúng không? Nếu cậu nói biện pháp do tôi nghĩ rằ, thì cậu còn có gì? Đúng không? Mà tôi thì không cần công ... Nhớ! Báo cáo viết thế này, vì chặn đường lui của nghi phạm, trong lúc cấp bách, cậu đốt đường dây trong xe chúng, ai ngờ xe bọn Nhật không chịu được lửa, nên phát nổi. Nổ súng, châm lửa đều là vì chỉ phương hướng cho tiếp viện, đúng không? Đừng nói đưa súng để tôi bắn cho đã thèm, cậu nói thế, tôi sống chết không nhận ... Người xui xẻo là cậu.”
Tiểu Hành xuất phát từ sùng bái với thần tượng, lại được phân tích thiệt hơn, gật đầu:” Không nói, anh cũng không được nói.”
-“Thế mới phải chứ, trẻ nhỏ dễ dạy.” Giản Phàm thở phào, thế là cuối cùng cũng an toàn quả được vụ này: