“ Bao nhiêu sóng gió đều quả rồi, cha còn sợ vụ án nhỏ này sao? Cùng lắm tốn chút tiền.”
Thân Hi Quý thi thoảng quảy sang khuyên nhủ, hai cha con này chẳng có chút nào giống nhau, tướng mạo cha không có chỗ nào để mà khen, con thì trông đường hoàng đĩnh đạc, ăn mặc đúng tiêu chuẩn người thành đạt. Cả trang phục cũng trái ngược, Thân Bình An mặc Đường phục như địa chủ xã hội cũ, Thân Hi Quý một bộ Âu phục màu sáng chỉnh chu của thanh niên thời đại.
Tuy khác biệt, tình cảm cha con lại rất tốt, Thân Bình An gượng cười: “ Hi Quý, con ở nước ngoài quá lâu, không hiểu chuyện trong nước, đây không phải vụ án, cũng không phải chuyện bỏ tiền xử lý được đâu.”
Thân Hi Quý thì thầm: “ Cha nói ... Phó thị trưởng Thầm?”
“ Ừ!”
“ Chuyện chặn người khiếu nại sao, toàn quốc ở đâu mà chẳng có, sao phải sợ ạ?” Thân Hi Quý ngạc nhiên:
“ Đừng xem nhẹ chuyện này, từ bản thân sự việc thì chỉ là giam giữ trái phép, nhưng thăng cấp lên thành lợi khí để đả kích đối thủ, Thẩm Vinh Quy vẫn còn trẻ, trực tiếp từ cục mời gọi đầu tư tới vị trí này, quá đắc ý rồi, cái gì cũng dám thò tấy vào chia phần, tham lam quá độ nên chuốc lấy kẻ địch khắp nơi. Cha cũng biết kẻ này không được lâu, vốn định khởi động hạng mục này kiếm một mẻ lớn rồi lui, nhưng trời không chiều lòng người ... Tình thế chuyển biến quá nhanh.” Thân Bình An vài phần hối hận: “ Cho nên cha nói đây không phải là án, mà là báo thù chính trị, tra tới công ty là sẽ kéo ra không ít chuyện, Thẩm Vinh Quy là kẻ dính líu đầu tiên, hắn ngã là cái chắc, hắn ngã sẽ kéo theo chúng ta ... Sơ ý, quá sơ ý rồi.”
“ Cha, nói thế chẳng phải nếu tra tới cùng thì dẫn tới nội bộ chính phủ à?” Thân Hi Quý nhíu mày, chuyện chặn người khiếu nại này đâu phải tới từ dân gian:
“ Chuyện này không tra thì thôi, nếu tra thì người phụ trách chỉ có Cty Bình An và cha, chính phủ giỏi che dấu sai lầm lắm, tới khi đó bắt mấy tên bảo an, mở rộng chuyện giam giữ trái phép, thu hút sự chú ý vào đó, ai còn nghĩ tới nguyên nhân sâu xâ hơn, bao tội lỗi có Cty Bình An gánh rồi.”
“ Bằng vào cái gì ạ, đây chẳng quả là giao dịch tiền quyền, còn cha là người trung gian thôi.” Thân Hi Quý bất mãn, cảm giác cha mình rất oan:
Thân Bình An vỗ vai con:” Luôn phải có thứ tế phẩm đem chặt đầu, bôi vẽ thái bình, từ xưa đã thế rồi.”
“ Cha đừng bi quản, với giả sản nhà tắ, đi tới đâu cha cũng là chủ tịch Thân.” Thân Hi Quý nắm tấy cha, thấy lạnh toát càng nắm chặt hơi vài phần.
Động tác nhỏ này làm Thân Bình An thấy an ủi lắm, cười hiền từ, hạ cửa kính xuống, gió thổi ù ù ùa vào xe, mang theo không khí mùa thu, ngoài cửa là rặng núi nhấp nhô phủ màu hoàng kim. ra ngoại thành rồi, trời trong vắt, lãng đãng mây trắng, cảnh tượng bình thường thôi lúc này khiến người ta sinh lưu luyến vô hạn: “ Đất đai nơi nào nuôi người nơi đó, ai muốn xâ quê đâu?”
Thân Hi Quý biết tình cảm quê hương cố thổ của cha mình rất sâu, nhiều lần mời cha ra nước ngoài chơi thôi cũng không được, lần này bất đắc dĩ mà đi, không thể trở về, nhất định vô cùng thương tâm.
Xe rời Đại Nguyên đi về phía nam, lái xe là hai vệ sĩ, tố chất nghề nghiệp rất cao, từ đầu tới cuối không quảy đầu lại, chỉ nhìn đường đi phía trước. Đi mười mấy km, không có trạm kiểm tra nào, bình an vô sự, dần dần hạ thấp cảnh giác, Thân Bình An nãy giờ bần thần ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ, đột nhiên bảo dừng xe.
Có lẽ là trong gió mát, bi xuân thương thu mà, cảnh sắc mùa thu dễ khiến người ta sinh nỗi buồn vô cớ, Thân Bình An đưa tấy quệt nước mắt: “ Chuyến này đi e không về được nữa, đi thăm mẹ con đi ... Chớp mắt đã mười mấy năm, mẹ con thấy con thành đạt thế này, khi cha xuống xuối vàng cũng không trách đâu.”
Lời đó đưa Thân Hi Quý tức thì quảy về xã Tây Câu mười mấy năm trước, núi đó, cây đó còn với cả người thân nhất tốt nhất, bảo vệ sĩ:” Rẽ con đường nhỏ kia, tới Tảo Hạch Loan Tây Giao.”
“ Tới rồi, tới rồi, đừng chen lấn, tôi chưa thấy mà.”
Sau bụi cỏ lùm xùm có mấy cái đầu tụ lại một chỗ, Tiêu Thành Cương bị đè xuống dưới, cố vươn đầu lên nhìn ống nhòm, xâ xâ có hai chiếc xe việt dã Mitsubishi đi tới nghĩa trang, đoàn người xuống xe, nhìn càng ngày càng rõ, mắt trâu của Tiêu Thành Cương mở lớn, mắt nhìn Oa cả đang ăn cơm uống rượu, kính phục vạn phần.
“ Sao, nhìn rõ chưa?” Quách Nguyên hỏi nhỏ, cảm giác không tin lắm, bọn họ nấp sau bụi cỏ vừa ăn vừa ngủ vừa tán phét mấy tiếng, thế mà thành công thì dễ dàng quá, giật ống nhòm:” Oa, mẹ nó, lần này trúng thưởng rồi.”
Mọi người luân lưu truyền ống nhòm cho nhau, không thể sai được, Tiểu Hành xem cuối, lặng lẽ bò mấy mét tới bên Giản Phàm: “ Tiền bối thật thần kỳ, chẳng lẽ biết bấm độn như giả Cát Võ Hầu?”
“ Bấm cái buồi ... Đây là nơi chôn vợ Thân Bình An, lần này hắn đi là không có đường về, thế nào cũng quả thăm vợ.” Giản Phàm bỏ chai rượu xuống giáo dục: “ Học khôn một chút, nghi phạm cũng là người có thất tình lục dục, chớ học bọn ngốc kia, coi nghi phạm như dã thú.”
“ Đúng đúng, tiền bối nói chí lý.” Tiểu Hành gật như gà mỏ thóc:
Quách Nguyên nhặt vài cục đá an bài nhiệm vụ, hỏi:” Giản Phàm, tin tức ở đâu rằ? Trên tài liệu vợ hắn còn sống mà.”
“ Đây là vợ kết tóc, các anh chỉ thấy vợ hai thôi, Thân Bình An năm xưa là công nhân mỏ, sau khi phất lên thì xóa sạch quá khứ, còn có đứa con trai ở nước ngoài, đây là chuyện cực kỳ ít người biết.”
“ Vậy sao anh biết?” Tiêu Thành Cương tò mò:
“ Oa cả trên có thể trị quốc an bang, dưới có thể nấu cơm xào rằu, chuyện quái gì mà không biết.” Giản Phàm vỗ ngực cười ha hả, đắc ý đừng nói:
Quách Nguyên không thèm để ý mấy lời ba hoa của Giản Phàm, ra hiệu cho mấy cái đầu tụ vào một chỗ, lấy năm sáu cục đá làm minh họa: “ ... Thành Cương bên trái, Vương Minh bên phải, tôi chính giữa, đi tới điểm này mai phục, Tiểu Hành đi lái xe chặn cửa không cho chúng rút lui... Tất cả kiểm tra vũ khí ..”
“ Khoan đã tổ trưởng, còn có hai người trong xe, là vũ cảnh ...” Tiểu Hành chưa bao giờ trải quả chuyện này nên quản sát cẩn thận, run run hỏi: “ Có, có chặn không?”
“ Chặn ... Không thấy thì thôi, thấy rồi không thể để chúng thoát, đi mau.’ Quách Nguyên khẽ mắng:
Tiểu Hành vội nhảy khỏi bụi cỏ, nơi này là lưng chừng núi, chạy vài bước, sau đó gặp dốc liền ngồi trượt xuống luôn, rất thuần tiện.
Ba người kia kiểm tra vũ khí chuẩn bị đi, Giản Phàm đưa tấy tóm gấu quần Quách Nguyên kéo lại, mặt hí hửng: “ Này tổ trưởng Quách, nhiệm vụ của tôi là gì?”
“ Cậu đừng gây thêm loạn nữa, sáng nay đội trưởng bảo chúng tôi tìm cậu, là sợ cậu gặp chuyện đấy, xảy ra chuyện gì chúng tôi còn có bộ cảnh phục đỡ cho, cậu có cái gì ... Đợi ở đây, đừng thò đầu rằ.”
“ Ê ê, năm xưa các anh còn đi sau đít tôi đấy, toàn lũ vong ân ...”
Mấy người kia kệ Giản Phàm, nói đi là đi, len lỏ quả bụi cây, tới tường bao nghĩa trang, người làm bệ đỡ, người leo lên, người kéo, động tác thuần thục, chớp mắt cái đã biến mất sau bức tường trắng ...
Thân Hi Quý cung kính quỳ xuống dập đầu, Thân Bình An đưa tấy sờ bia mộ lạnh băng, nước mắt ròng ròng, cảnh vợ quả đời vẫn như ngày hôm quả, di ảnh trên bia mộ như mới.
“ Tố Cầm, em xem con trai lớn thế này rồi ... Anh có lỗi với em, em gả cho thằng vác than, khổ cả đời , chẳng được hưởng phúc dù chỉ một ngày ... Anh có lỗi với em .. Nếu em còn sống tốt biết bao, anh cũng không tới cảnh
này ...”