Tới rồi, tới ma cũng chẳng thấy nữa là, mấy người trên xe theo thói quen nghề nghiệp nhìn địa hình bốn xung quảnh, bọn họ đang ở trên đường quốc lộ, cách đó không xâ là con đường xi măng nhỏ ngoằn ngoèo, tới chỗ Giản Phàm chỉ là khu mộ nhấp nhô, cỏ cây lay động theo gió thu, mặt trời vàng chiếu xuống, cảm giác đầy cô liêu.
Nghĩa trang? Bốn người kia không hiểu sao lại tới đây tìm người chết, Giản Phàm giải thích: “ Nghĩa trang quý tộc Tào Hạch Loan, nhìn phong thủy đi, dựa núi nhìn sông, nghe nói người chôn ở đây đều sống tiêu sái chết quý giá, giá đất ở đây bằng giá biệt thự đấy ... các anh em sao ngẩn ra thế, có phải tôi nói liền khơi lên tâm sự sống không nhà, chết không mộ của mọi người chứ?”
“ Mẹ nó, miệng thối, muốn ăn đòn à?” Vương Minh nổi giận hăm họa:
Đến cả Tiêu Thành Cương cũng không đứng về phía Giản Phàm nữa: “ Oa ca, hôm nay chôn anh ở đây cũng không oan đâu, giải thích đi, cho anh cơ hội cuối.”
Giản Phàm thấy người ủng hộ kiên định nhất của mình cũng tạo phản rồi, chứng tỏ đã mất lòng dân, không đùa nữa:” Chúng ta tới đây để mai phục, có mật báo nói Thân Bình An nhất định sẽ đi đường này.”
Quách Nguyên nghi ngờ:” Từ lúc mệnh lệnh phát ra cậu không gọi điện thoại cho ai, mật báo đâu rằ?”
“ Bảo anh dốt, anh còn cãi tôi, tôi biết hắn sẽ chạy từ trước mệnh lệnh công bố rồi.” Giản Phàm tặc lưỡi:
“ Nói dối, khi ở khách sạn Ngũ Châu công bố mệnh lệnh, anh còn không tin mà.” Tiêu Thành Cương cắt lời:
“ Ái dà, Thành Cương, tiến bộ, biết suy nghĩ rồi, nhìn ra cả sơ hở của Oa cả cơ đấy, làm cảnh sát có bảy khiếu thì cậu thông sáu khiếu rồi, không đơn giản.” Giản Phàm giơ ngón cái:
Được Oa cả biểu dương, Tiêu Thành Cương cười đắc ý:” Đương nhiên.”
Vừa nói câu "đương nhiên" bị Quách Nguyên vung tấy bợp một phát, mắng: “ Ngu, 7 trừ 6 còn 1 khiếu chưa thông, cậu ta chửi cậu nhất khiếu bất thông, chả biết cái mẹ gì đấy.”
“ Mả mẹ nó, Oa ca, hôm nay em không tha cho anh.”
Tiêu Thành Cương nổi khùng vươn tấy đánh, trong xe náo loạn ầm ĩ một hồi tiếp tục đi về phía trước.
Từ góc độ chỉ huy, nghi phạm chính lọt lưới nghĩa là toàn bộ kế hoạch bị chết non rồi, cái gì mà lục soát toàn thành phố, lập chốt kiểm tra, toàn là thứ không thiết thực, giờ ở thành thị cả trăm vạn người, muốn bắt một người, chẳng tổ chức có đủ nhân lực làm được, kể cả cảnh sát.
Khi chứng cứ phạm tội trồi lên mặt nước mà lại không bắt được kẻ thủ ác, đó là tiếc nuối lớn nhất của cảnh sát.
Tần Cao Phong mang theo tiếc nuối về chi đội hình sự, tới văn phòng đội trọng án, toàn bộ nhân viên bị kéo đi rồi, chỉ còn lại một đồng chí nữ trực điện thoại, hai nhân viên kỹ thuật cầm dụng cụ thông tin, đó là sản phẩm bộ công an thống nhất trang bị từ thập niên 90, đã đến lúc đào thải rồi, liên lạc là đập đập gõ gõ.
“ Đội trưởng, Lưu Vệ Bình hiệp đồng đặc cảnh điều tra, không có phát hiện.”
“ Ừ.”
“ Đội trưởng, đội bốn báo cáo sơn trang nghỉ dưỡng mà nghi phạm hay tới không có tung tích, giám đốc nơi đó nói, nghi phạm đã một thời gian không tới.”
“ Ừ.”
“ Tổ ba tới hai nhà thân thích nghi phạm, tra hỏi không có gì khác thường.”
“ Biết rồi, biết rồi, có tin hẵng báo.” Tần Cao Phong nghe mà phát cáu mắng, hai nhân viên kỹ thuật không dám ho he nữa, trong phòng yên tĩnh hẳn, không ai nói một lúc sau Tần Cao Phong càng bực: “ Sao không báo nữa, có tin chưa?”
Hai kỹ thuật viên lắc đầu.
Thời gian đã là 11 giờ 25 phút, nghi phạm mất tích hơn một tiếng rồi, quãng thời gian này có thể xảy ra bất kỳ chuyện gì.
“ Tổ số 0 ở vị trí nào?”
Tần Cao Phong nghĩ tới tiểu tổ tinh anh của đội trọng án, đều là người rèn quả thực chiến, người mới vào đội là lập tức đưa vào đội này rèn luyện một thời gian.
Kỹ thuật viên cầm bộ đàm gọi mãi mà không có trả lời, tình huống này có hai khả năng, một là ra khỏi phạm vi liên lạc, hai là cô ý không trả lời. Tần Cao Phong lấy di động gọi cho Quách Nguyên, không được, gọi cho Tiêu Thành Cương, ngoài vùng phủ sóng, chưa chịu tử bỏ gọi cho Vương Minh, Hành Lương Đức đều cùng kết quả.
" Cái thằng nhãi này lôi người của mình đi đâu rồi?”
Trong tiểu tổ này trừ Hành Lương Đức ra thì đều là người có giao tình sau trận chiến Tiểu Chương Hà, Tần Cao Phong sớm nhìn ra bí thư Ngũ cố tình bao che nên phái bọn họ đi tìm Giản Phàm, dù có chuyện cũng có thể giúp được. Từ lúc truy bắt bắt lợi, Tần Cao Phong bận rộn chỉ huy không để ý, ai ngờ xểnh ra một chút thôi đã mất tích tập thể rồi.
Tất nhiên không phải mất tích, khỏi cần nghĩ cũng biết là Giản Phàm kéo người đi đâu đó rồi, có điều nơi này ở đâu?
Ngũ Thần Quảng chỉ huy thông đường ở đường Tấn An thi thoảng gọi điện hỏi tin tức Tần Cao Phong, 11 giờ 40 khôi phục giao thông, lần này làm rất tốt, cục trưởng Lương thấy hiệu quả rõ ràng liền cùng một đám lãnh đạo chuyên môn tới hiện trường làm màu, nhốn nháo ồn ào càng làm Ngũ Thần Quảng bực bội.
Đúng 12 giờ, báo cáo từ các nơi gửi về vẫn như nhau, không có tin tức, không có tin tức và không có tin tức.
14 giờ 35 phút, đó là thời gian chuẩn xác.
Khu cán bộ hưu chí vũ cảnh ở bên Phần Hà có hai chiếc việt dã Mitsubishi màu đen đi rằ, xe dán màng che nắng nên không nhìn thấy tình hình bên trong. Xe đi tới đường Ngũ Nhất, Thân Bình An đã trốn hơn 4 tiếng nhìn đồng hồ, đúng 14 giờ 35 phút.
Đèn đỏ đầu tiên dừng 60 giây, tất cả bình yên như cũ, Thân Bình An nhắm mắt dưỡng thần hồi ức quá khứ, khi xe lên đường nhìn ra cửa sổ, muốn thấy tòa nhà tổng bộ công ty, nhưng nhà cao tầng chi chít chắn mất tầm nhìn rồi. Lần này tuy chuyện có chút đột nhiên, nhưng vẫn ung dung đối phó, ví như lúc này hắn đang đắc ý nghĩ, chắc chắn không ai ngờ hắn đang ở Đại Nguyên, không ai ngờ khi cảnh sát truy bắt khắp nơi thì hắn vẫn tới ngân hàng rút tiền và mấy nơi ở gói ghém hành trang, không ai ngờ hắn có chiếc xe biển vũ cảnh, được vũ cảnh hộ tống.
Đối với chủ tịch Thân, tiếc nuối duy nhất là đứa con trai Thân Hi Quý ở bên cạnh, con trai hắn đã định cư ở nước ngoài, vì chuyện hạng mục không Hinh Viên mà về nước, khiến con trai liên lụy vào chuyện này, đó là điều hắn không ngờ, cứ tưởng sắp đạt tới đỉnh cao huy hoàng của cuộc đời thì chớp mắt về nguyên hình.
“ Cha, đừng đau lòng, Đại Nguyên là mảnh đất nhỏ nơi cha lớn lên thôi, đi thì đi, có giả sản tích góp bao năm, tới đâu chẳng sông nhàn nhã, hơn nữa vất vả cả đời tới lúc nghỉ ngơi rồi.”
Thân Hi Quý nói một câu ấm lòng, Thân Bình An cảm động, kỳ thực trong cái giới phú thương này, thiếu gì người lưu vong hải ngoại, nói thật, chỉ cần không liên quản tới vấn đề chính trị thì chẳng lo mất mạng. SSang định nói gì thì thấy cảnh sát kiểm tra người quả lại, cứng người, hắn bao giờ trải quả cuộc sống trốn tránh như vậy đâu.
“ Không sao đâu cha, cảnh sát không tra người mình.”
Quả đúng như thế, hai chiếc xe vũ cảnh giảm tốc độ tới gần, lái xe ở xe đầu đưa giấy tờ nói vài câu là thoải mái đi quả, tiếp đó là đường cao tốc, quốc lộ, tốc độ tăng lên, đi về phía nam, rời thành phố ngày càng xâ ...