Một tiếng sau khi mệnh lệnh công bố, chủ nhiệm Điêu dẫn theo bốn chiếc xe tới một cái ngã bảy, đó là nơi bí thư Ngũ đang chỉ huy hiện trường. Tác phong dũng mãnh của Lão Ngũ không đổi, trước khi tới hiện trường hạ lệnh phong tỏa bảy con đường, chặn đường lui, sau đó dùng đài phát thanh phát cảnh báo giao thông, dùng thủ đoạn sấm sét, chỉ huy cảnh sát chống bạo động, dùng móc câu kéo sập hai đoạn tường bao của tiểu khu Tấn An, điều 2 chiếc xe bus tới sơ tán người, thế' là chỉ nửa tiếng hai đầu đường bắt đầu giảm ách tắc ...
Khi chủ nhiệm Điền tới nơi thì bí thư Ngũ đang cùng cảnh sát phòng cháy xem bản đồ trên nắp xe, chỉ huy: “ ... Nơi này, phá cửa ngõ, đi quả xưởng cơ khí, chỉ cần phân luồng được là giảm bớt nửa áp lực ... Đi nhanh, tranh thủ từng giây, chút việc nhỏ này mà không xử lý được thì uổng phí bộ cảnh phục
Viên đội trưởng phất tấy gọi đám thanh niên chạy ngay, Ngũ Thần Quảng ngẩng đầu lên: “ Cậu tới đây làm gì?”
“ Bí thư .” Chủ nhiệm Điền sợ sệt ghé tai nói: “ Thân Bình An biến mất rồi.”
Ngũ Thần Quảng mặt biến sắc, không vội nói gì mà kéo ngày chủ nhiệm Điền lên xe, đóng sầm cửa lại, ngăn cách với âm thanh hỗn tạp bên ngoài:” Điền Quý Quân, anh quá hiểu Thân Bình An là mắt trong thế cờ này, hắn mà chạy, toàn bộ là cờ chết, không tra ra được cái gì cả, nói, rốt cuộc là sao? Có hai tổ thực địa theo dõi 24 giờ cơ mà, sao lại biến mất ... Lúc phát lệnh vẫn còn cơ mà.”
“ Tôi cũng không rõ, theo báo cáo thực địa, 8 giờ 40 phút hắn rời nhà, 9 giờ 20 đến đường Hồi Dân phát hiện tắc đường quảy về biệt thự Tây Sơn ... 10 giờ vẫn còn ở trong biệt thự gọi điện thoại ... Đến 10 giờ 35 chúng tôi tới nơi không thấy đâu, định vị GPRS vẫn còn, nhưng chỉ có di động mà không thấy người.” Chủ nhiệm Điền cúi gằm mặt:
“ Lần này mất mặt lớn rồi, có kẻ bắn tin, lập tức truy lùng.” Ngũ Thần Quảng tức giận vỗ trán, xem ra chi đội đặc cảnh cũng không sạch sẽ:
“ Đã truy lùng rồi ạ, sân bay, bến tàu, đường cao tốc, chúng tôi đều phát cảnh báo, nhưng hiện giờ lượng lớn cảnh sát tập trung ở đây, tôi sợ ...”
“ Thế này đi, dẫn mấy tổ tới cầu Ngũ Tỉnh đợi lệnh, nhớ, cậu chỉ chịu trách nhiệm với tôi, toàn bộ nhân viên đi theo cắt đứt liên hệ với bên ngoài, chờ lệnh của tôi ... Kể cả cậu cũng không được liên lạc với ai hết.” Ngũ Thần Quảng đột nhiên ra mệnh lệnh khó hiểu:
Chủ nhiệm Điền như vớ được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng tuân lệnh xuống xe đi luôn.
Ngũ Thần Quảng đuổi người đi rồi lại gọi điện thoại: “ Cao Phong, Thân Bình An chạy rồi, trong chi đội đặc cảnh có người của hắn, gom thành viên đội trọng án lại, toàn lực tra tung tích của hắn, chưa chạy xâ được đâu.”
“ Vâng!”
Bên kia điện thoại là giọng lành lạnh không vui không giận của Tần Cao Phong, nhưng làm Ngũ Thần Quảng yên tâm hơn vài phần.
,•••
Một chiếc việt dã 213 kiểu cũ khó khăn lắm mới tả xung hữu đột lao ra khỏi chỗ tắc, Quách Nguyên nhận điện thoại, hô dừng xe, đưa điện thoại cho Giản Phàm mà bọn họ vừa mới đón được ở khách sạn, đang áp giải về đội theo mệnh lệnh trước đó. Giản Phàm cầm lấy điện thoại, ậm ừ vài câu cúp máy, chỉ tấy nói: “ Đội trưởng Tần ra lệnh, từ giờ các cậu nghe lệnh tôi, ai không nghe đá khỏi xe, Thành Cương, lái xe về phía tây ...”
Tiêu Thành Cương nào dám nghe Giản Phàm nữa nhìn Quách Nguyên gật đầu mới xoay vô lăng chuyển hướng, lúc này Quách Nguyên ngồi ở ghế phụ lái quảy đầu lại: “ Này Giản Phàm, cậu giỏi cáo mượn oai hùm lắm đấy, đội trưởng Tần nói chúng ta là lực lượng cơ động, chuyên môn phụ trách trông coi cậu, thứ yếu là chi viện bắt giữ ... Từ khi nào thành nghe cậu chỉ huy?”
“ Á à, Oa ca, anh giả truyền mệnh lệnh ... Vậy tổ trưởng Quách, sao còn nghe anh ấy?” Tiêu Thành Cương giảm tốc độ, sợ mắc bẫy:
Giản Phàm chỉ cười gian không đáp, Quách Nguyên không còn gì để nói, thở dài bất lực: “ Nghe cậu ta đi, giờ mấy tổ thực địa chia nhau tìm tung tích Thân Bình An, nếu nói người giỏi tìm người nhất, chính là cậu tắ.”
“ Các anh em, trước đó tôi nói gì nào, chi đội không hạ lệnh, chúng ta bắt ai chuẩn người đó, chi đội mà hạ lệnh thì không bắt nổi nữa rồi, Thân Bình An lăn lộn Đại Nguyên mấy chục năm, không có chút trình độ thì đâu ra cơ nghiệp lớn thế ... Nói mà không tin, không tin Oa cả thiệt thòi ngày trước mắt.”
Tên này vênh váo tới mức làm ai cũng khó chịu rồi, giọng điệu y như thể trong lực lượng cảnh sát khắp nơi là phản đồ, ai ai cũng là nội gián vậy, quảy mặt đi không thèm tiếp chuyện.
Không nói Giản Phàm cũng có cách, lúc này ngồi bên phải y là Vương Minh, bên trái là đội viên mới vừa vào đội nửa năm, tên Hành Lương Đức, rất tráng kiện, tóc húi cuả, mặt non choẹt vài phần giống mình trước kia, liền quảy sang gợi chuyện. Hành Lương Đức thấy ba người kia không nói chuyên với Giản Phàm, chớp thời cơ hỏi không ngớt miệng, toàn là chuyện cũ của Giản Phàm, giọng điệu vô cùng sùng bái ngưỡng mộ, khiến mấy đồng đội chưa ê cả răng.
“ Tiền bối, anh đoán thật chuẩn, sao anh biết Thân Bình An sẽ trốn?”
“ Ha ha ha, không phải tôi đoán, mà là hành động lớn đều có sơ hở, mà sơ hở luôn là nghi phạm chính, đó là vấn đề thường thức.” Giải Phàm hài hước nói:
Tiểu Hành ít tuổi, không hiểu hàm ý trong đó, gãi gãi đầu: “ Tiền bối, thế là sao?”
Thái độ thật thà làm Giản Phàm không nhịn được cười, đang định trêu chọc một phen thì Quách Nguyên nghe Hành Lương Đức ríu rít nãy giờ chướng tắi, quảy đầu lại mắng: “ Tiểu Hành, ngậm mồm lại, không được phép nói chuyện với cậu tắ, cậu muốn hiểu cậu ta thì tới ban đốc sát đọc hồ sơ, cậu vừa kết thúc thực tập, đừng học cái xấu.”
Nghe thấy bị xúc xiểm, Giàn Phàm trừng mắt với Quách Nguyên, bên kia Tiểu Hành chẳng sợ, chàng trai này cũng nhanh nhạy lắm, không được phép nói chuyện với Giản Phàm liền quảy sang trực tiếp hỏi Vương Minh: “ Anh Vương, tiền bối còn nhậm chức ở ban đốc sát à, sao chưa bao giờ nghe ai nói?
Câu hỏi này vừa phát rằ, trong xe cười rộ lên, Tiêu Thành Cương cười tới lạc cả tấy lái làm cả đám một phen hú vía. Đến bản thân Giản Phàm cười chảy nước mắt ôm vai Hành Lương Đức vỗ liên hồi: “ Tiểu Hành à Tiểu Hành, anh đây không nhậm chức ở đó, mà là đối tượng thường xuyên bị đưa tới đó ... Nhưng cậu nghĩ ngược lại mà xem, nếu không dám phạm sai lầm, sao có thể lập công, đúng công? Hỏi tổ trưởng Quách cả đời bình an xem có phá nổi vụ nào ra hồn không? Chẳng quả nhờ sống lâu lên lão làng chứ chả có thành tựu quái gì ...”
Tới lượt Quách Nguyên trừng mắt nhìn, Tiểu Hành gật gù có vẻ tâm đắc lắm, xe đi về phía tây, một lúc sau Quách Nguyên sốt ruột hỏi phương hướng. Giản Phàm vẫn nói đi về phía tây, đã ra ngoại thành rồi, Giản Phàm tiếp tục bảo đi về phía tây, Quách Nguyên nổi cáu: “ Rốt cuộc cậu có biết không, ra khỏi thành phố rồi còn đi đâu nữa?”
“ Thành Cương, tăng tốc tiếp tục đi về phía tây ... Quách Nguyên, đừng chất vấn quyền uy của tôi.” Giản Phàm phất tắy:
Vương Minh ngồi bên mỉa: “ Cậu lấy chó đâu ra quyền uy, tự phong à?”
“ Tự phong lẫn được công nhận, ở lĩnh vực phá án và nấu ăn, ai dám nói hơn được tôi nào?” Giản Phàm khoanh tấy vênh mặt:
Quách Nguyên đang lo lắng trùng trùng chẳng so đo: “ Được, cậu có quyền uy, đợi không tìm được xem cậu nói thế nào?”
Xe đi thêm mấy km, không biết là tới chỗ nào, Giản Phàm đột nhiên thò đầu xen vào giữa hai ghế trước, nhìn một cái quát:” Dừng xe, tới rồi ... Phía trước kia kìa, nơi đó.”