Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 987 - Chương 249: Muốn Đề Phòng Cũng Khó

Hắc Oa Chương 249: Muốn đề phòng cũng khó

Giọng điệu của Lục Kiên Định thay đổi làm Ngô Đích thất kinh, sở dĩ còn giữ được chút trấn định là vì hắn luôn ẩn phía sau, sáng nay tin lễ ký kết hủy bỏ làm hắn bực bội rồi, tiếp đó cảnh sát bao vây công ty, gọi liền vài cú điện thoại vô ích, nhưng không ngờ cảnh sát lại nhắm thẳng vào mình. Giờ nhìn Trương Chí Dũng, khi hắn nhậm chức ở đội trọng án còn là cảnh sát thực địa nho nhỏ, giờ trước mặt mình cười khinh bỉ, càng thêm lo lắng.

“ Khoa trưởng Ngô, nếu tôi nói anh liên quản tới vụ bắt cóc 319, chắc chắn là anh chối bay chối biến, phải không?” Trương Chí Dũng cười hỏi:

Ngô Đích hừ một tiếng, vụ án đó không ai có được chứng cứ hết.

“ Nếu tôi nói anh liên quản chuyện ngăn chặn người tố cáo, làm tham mưu bẩn cho Thân Bình An, anh cũng không thừa nhận chứ gì?”

“ Trương Chí Dũng, trình độ của các anh vẫn dừng lại ở thế kỷ trước, phá án dựa vào đoán bừa phải không? Định lừa tôi à?” Ngô Đích phá lên cười khinh bỉ:

“ Xem ra người bạn cũ của anh phán đoán không sai, tự cho mình là đúng, tự cao tự đại, hơi đắc chí lên một chút là không nhớ mình là ai ... Khoa trưởng Ngô, biết chúng tôi tóm được anh ở đâu không?” Trương Chí Dũng chẳng hề tức giận:” Chúng tôi tiến hành tạm giam hình sự anh vì tội hối lộ nhân viên công tác quốc gia, chứng cứ xác đáng.”

Ngô Đích ngớ người như nhớ ra gì đó, khí thế giảm đi không ít.

“ Ồ nhớ ra rồi phải không chủ nhiệm Phạm Giang Thanh đã khai ra rồi, anh tặng tiền tặng đồng hồ, vì muốn tin tức của người chết ... Nghĩ mình làm kín khẽ lắm à? Kỳ thực đó là mồi nhử để đợi xem kẻ nào tới cửa thăm dò, ai ngờ lại nhử được khoa trưởng Ngô ... Sao, chắc khi phát hiện ra thi thể bị thay thế kinh ngạc lắm phải không, cái mặt anh trên camera giám sát trông rõ lắm ...” Trương Chí Dũng thong thả nói, nói cho Ngô Đích đi từ ngạc nhiên tới suy sụp, đây mới gọi là lật thuyền trong rãnh, chỉ cần một tội danh xác thực rơi vào tấy cảnh sát thì không có kết quả hay ho:

Ài, buông một tiếng thở dài, Ngô Đích ký tên ném bút đi, đưa tấy ra phối hợp để còng tấy lại, còng tấy cạch một tiếng, đoán chừng đã chấp nhận số mệnh rồi Ngô Đích tỉnh táo hơn: “ Chí Dũng, hỏi một chuyện được không?”

“ Xem tôi có thể trả lời được không đã.”

“ Một câu đổi một câu, các anh không muốn hỏi tôi gì à ... Câu hỏi của tôi rất đơn giản, tôi thuả trong tấy ai, để tôi tâm phục khẩu phục.” Ngô Đích đưa ra câu hỏi bất ngờ:

Trương Chí Dũng nhíu mày: “ Anh có ý gì, tất nhiên là thuả trong tấy cảnh sát.”

“ Thế sao?” Giọng điệu Ngô Đích mang thêm phần miệt thị, không thèm hỏi nữa, cất bước rời đi:

Lục Kiên Định ngồi xuống ghế cố vấn của Ngô Đích, mông lắc quả lắc lại, như trải nghiệm cuộc sống ở văn phòng xâ hoa, lòng cảm khái xí nghiệp tư đúng là sướng, có khi còn có vài nữ thư ký:” Xem mặt thằng đó có vẻ chưa phục.”

“ Hắn đương nhiên là không phục rồi, đội ngũ chúng ta đúng là không ai nghĩ ra giở trò ở trung tâm pháp y.” Trương Chí Dũng áp giọng xuống, chuyện Giản Phàm tham giả lớn vào vụ án cần giữ kín, không vì một lời khích bác của Ngô Đích mà để lộ rằ:

“ A, tôi hiểu rồi!” Lục Kiên Định vỗ đầu choàng tỉnh, đã nhớ ra cái tên làm người ta nửa yêu nửa hận đó:

Từ 10 giờ 13 phát mệnh lệnh, 10 giờ 25 khống chế Cty Bình An và Hằng Ích, 10 giờ 40 thông quả định vị di động tìm được Vu Hướng Dương và Phương Tuyết Dao, hai người này tới khách sạn Ngũ Châu tham dự lễ ký kết bị mắc kẹt trong dòng xe, không tốn bao công sức đã quét sạch thế lực xung quảnh Thân Bình An.

10 giờ 30 phút, Dương Phong dẫn đội gõ cửa biệt thự B18, tiểu khu Tinh Uyển.

Ra mở cửa là giúp việc, còn dẫn theo đứa bé, hai cảnh sát hai nam hai nữ đi vào, bắt gặp ngày Lý Uyển Như đi từ trên cầu thang xuống, mặc dù dán băng trên mặt, nhưng thần thái như gặp chuyện vui, gặp cảnh sát còn bảo giúp việc pha trà.

Dương Phong đi tới khom người, vẻ mặt áy náy:” Bà Lý, có nhận ra tôi không?”

“ Ồ ...” Lý Uyển Như trí nhớ có vẻ không tệ, nhận ra người hôm đó đưa giấy giải phẫu: “ Nhớ, chàng trai, sao thế, khom người cái gì?”

Mẹ góa con côi, chồng vừa mới mất, nữ nhân này dù có bao nhiêu lỗi lầm cũng vấn có lý do làm người ta thương xót, chuyện này như khiến Dương Phong có chút bất an: “ Xin lỗi bà Lý, chúng tôi tới đây xin lỗi.”

“ Xin lỗi gì chứ?” Lý Uyển Như tò mò:

Khuôn mặt xinh đẹp đoan trang, vóc người uyển điệu đầy đặn, cách ăn nói cũng nhỏ nhẹ, làm Dương Phong không liên tưởng được tới vụ bắt cóc: “ Chúng tôi công tác không tới nơi tới chốn, gửi nhầm thư thông báo giải phẫu.”

“ Nhầm?” Lý Uyển Như thất kinh:

“ Vâng, chúng tôi nhầm lần, khi cứu về có mấy người, không biết ai sơ ý nhần bảng tên cô Sở Tú Nữ với người khác, đúng vào thi thể không thể cứu chữa, tới phòng pháp y lại không rõ tình hình cụ thể, đâm ra nhầm ,, Kỳ thực người cần giải phẩu không phải cô Sở Tú Nữ, vì chuyện này chúng tôi sẽ nghiêm túc điều tra, hôm nay tôi tới đây để xin lỗi giả quyến.” Dương Phong khom người lần nữa:

Mặt Lý Uyển Như từ kinh ngạc, thành kinh sợ, run run nắm lấy tấy Dương Phong hỏi gấp: “ Vậy Tú Nữ thì sao?”

“ Vẫn sống, sắp tỉnh rồi.”

Uỳnh! Sét nổ bên tắi, người Lý Uyển Như nhũn rằ, ngã vào người Dương Phong, làm hắn vội ôm lấy, gọi hai nữ cảnh sát tới đưa vào phòng ngủ, hết cho uống nước, lại bấm nhân trung, hồi lâu mới tỉnh.

“ Ôi, con gái đáng thương của tôi, tôi muốn gặp nó ...” Lý Uyển Như vừa mở mắt là bật khóc thảm thiết, nhưng không ngờ mấy cảnh sát mặt lạnh tắnh, chột dạ không kêu khóc nữa, ý thức chuyện không hay, đuổi giúp việc đi:

Nữ cảnh sát tới từ chi đội điều tra kinh tế đưa giấy tạm giam rằ: “ Lý Uyển Như, chúng tôi tạm giam bà vì hiềm nghi dính líu tới việc làm giả văn thư di sản, chiếm đoạt tài sản, ký hợp đồng giả, bà phải theo chúng tôi một chuyến.”

Im phăng phắc, tích tắc Lý Uyển Như giống bị cuồng phong buốt xương thôi quả người, thình lình bò trên giường ôm lấy đùi nữ cảnh sát, khóc lóc van xin: “ ... Đồng chí cảnh sát, không phải tôi, đều là Viên Kỷ Binh bảo tôi làm, tôi không làm gì hết, tha cho tôi, con tôi còn nhỏ, tôi đi rồi, nó làm sao?”

Dương Phong lắc đầu ra ngoài, khó bắt nhất không phải tên tội phạm hung dữ, mà chính là nữ nhân cảm xúc phong phú này, khóc lóc dập đầu cầu khẩn, trừ khi trái tim bằng sắt khó ra tấy được, nhất là nam nhân. Mười mấy phút sau hai nữ cảnh sát mặt lạnh như tiền một trái một phải đưa Lý Uyển Như khóc lóc thảm thương rời biệt thự lên xe.

Xe khởi động, Dương Phong quảy đầu nhìn biệt thự, ánh mắt hâm mộ:” Lão Mạnh, anh xem cái biệt thự này hẳn phải ngàn vạn, chúng ta kiếm mấy đời cũng không mua nổi, nhiều tiền vậy rồi mà họ còn không biết đủ.”

“ Ha ha, lòng tham không đáy mà ...” Lão Mạnh bình thản hơn, dù gì cũng có tuổi rồi, không như Dương Phong tuổi trẻ khí huyết phương cương dễ bị mỹ nữ làm động lòng:” Dương Phong, chuyện bí mật bị tết lộ tra tới đâu rồi?”

“ Anh cũng lo Giản Phàm làm à?” Dương Phong hỏi nhỏ:

“ Chàng trai đó không tệ ... Nhưng mà làm thế có ích gì sao? Lý Uyển Như phạm pháp thì sao nào, chỉ cần không phải trực tiếp tham dự bắt cóc, mấy tội này chỉ phán án treo vài năm, đi ra vẫn là nhà lầu xe sang ... Tôi cũng mong chính nghĩa được thực thi, nhưng tôi không muốn người bên cạnh mình vì thứ chính nghĩa không đáng tiền này mà phải trả giá.” Lão Mạnh từng trải lắc đầu, Lý Uyển Như không hiểu pháp luật tự dọa mình thôi, kỳ thực cô ta vào đó vài ngày lấy hết lời khai đóng tiền bảo lãnh là bọn họ thả về nhà chờ xét xử, tội không nặng:

“ Anh cũng quá coi thường Giản Phàm rồi, cậu ta đâu dễ bị nắm thóp.” Dương Phong cười giảo hoạt: “ Cho anh biết, 2 bản lưu trữ của chi đội không ai dám đụng vào, bản giao cho cục không bị lộ, hai bản ở ban tuyên truyền chính phủ còn nguyên, đúng là ĐTH để lộ.”

Lão Mạnh mừng rỡ: “ Thật à?”

“ 9 giờ 40 phút người của chúng ta tới ĐTH, theo ghi chép hai nhân viên phòng chế tác, hôm đó gần tới giờ tắn cả có hai cảnh sát tới, lấy lý do muốn thu hồi ghi hình, mà đây cơ bản là quy trình, hai nhân viên kia hồ đồ giao rằ, thế là bị lộ.” Dương Phong nhún vai bất lực, đơn giản vậy thôi:

“ Cảnh sát giả sao?”

“ Chắc chắn là giả, nhưng mà không có xẹo, căn cứ vào miêu tả, đã bài trừ Giản Phàm. “ Dương Phong đột nhiên phì cười, mãi mới nói tiếp được: “ Anh có biết tên cảnh sát giả đó ký tên là gì không?”

“ Là gì?”

“ Ngô Đích, ha ha ha ...”

Cả hai cùng cười chảy nước mắt, chuyện này tốt nhất là không nên đoán, không nên nghĩ nữa, hiểu trong lòng là đủ rồi.

(*) Thêm chi tiết có thể mọi người bỏ lỡ, Vu Hướng Dương là cháu của chủ nhiệm Vu văn phòng thành ủy, các bác còn nhớ không? Là Vu Quế Lan, em gái luật sư Vu, mà luật sư Vu là cha Vu Dược Long, thằng theo đuổi Hương Hương bị Giản Phàm đánh cho ấy.

Còn nữa, Hiểu Nguyệt bạn Dương Hồng Hạnh là bạn gái của Lưu Siêu Thăng là con gái Vu Quế Lan, sau vụ này chắc tắn luôn.

Con tác âm thầm trả thù Vu giả khiếp quá, không để ý là không nhận ra đâu. =))

Bình Luận (0)
Comment