Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 986 - Chương 248: Lão Binh Làm Đại Tướng. (2)

Hắc Oa Chương 248: Lão binh làm đại tướng. (2)

Khỏi nói cũng biết cục trưởng Lương uất ức thế nào, nói gần như không kiên dè gì rồi, Ngũ Thần Quảng cẩn thận nói: “ Tôi thấy Thân Bình An chính là cái nút thắt, cởi được nó là xong vừa giải được nguy cơ, thao tác khéo còn là công lớn, chỉ là kẻ này lai lịch không vừa, nghe đồn có quản hệ với phó thị trưởng Thẩm ...”

Cục trưởng Lương đi quả đi lại:” Giờ chứng cứ nắm được bao nhiêu?”

Ai cũng biết muốn đụng tới loại người này trừ khi là chứng cứ không thể chối cãi, nếu không hậu họa vô cùng.

“ Không phải ít, 30 bảo an công ty đã nằm trong tấy chúng tắ, kẻ này làm việc đã tới mức ngông cuồng rồi, xảy ra chuyện lớn như thế còn ý đồ lôi kéo nhân viên phá án, nghe ngóng tình hình, ngoài ra theo lời khai của Phương Hữu Tín và Hậu Khiếu Dũng chuyện kinh doanh sòng bạc ở thành nam đều là của hắn ... “

Cục trưởng Lương do dự hồi lâu, vẻ mặt nặng nề: “ Giờ tôi không biết tin ai nữa, bên trên thì hất hàm sai bảo, phía dưới thì xun xoe nịnh bợ ... Tôi muốn nghe ý kiến chính thức của anh, anh cứ nói thẳng, đừng cố kỵ.”

“ Vậy tôi nói thẳng nhé.” Ngũ Thần Quảng khôi phục lại phong thái hình cảnh năm nào, vỗ bàn: “ Đơn giản lắm, bắt!”

“ Bắt? Nếu không có chứng cứ xác đáng thì chúng ta bị động lắm.” Cục trưởng Lương chỉ kiếm người giải tỏa tâm sự không ngờ Lão Ngũ già rồi vẫn gân:

Ngũ Thuần Quảng cười nhẹ:” Cục trưởng Lương, anh chưa từng ở cơ sở, chỉ cần vào vài ngày là có chứng cứ xác thực ngay.”

“ Không phải tôi không muốn bắt, mà dính líu quá lớn, bên trên có chính phủ thành phố thậm chí là tỉnh giúp hắn yểm hộ, nói đỡ, chưa kể còn không ít người trong đội ngũ chúng ta có liên quản, tôi không thể không cân nhắc.” Cục trưởng Lương hạ thấp giọng xuống: “ Hôm quả tôi có báo cáo với thành ủy, bí thư Lưu cũng ngả về phía nhổ cái nhọt độc này, nhưng chọn thời cơ phù hợp, có điều tôi xem rằ, ông ấy muốn dùng nó chơi khó bên chính phủ, ai nhảy vào giữa cuộc tranh đấu này là gặp họa.”

“ Ý kiến của tôi vẫn là bắt.” Ngũ Thần Quảng không muốn bỏ cơ hội chớp mắt là quả này:” Bỏ quả các quản hệ thiệt hơn, chuyện hôm nay chính là thời cơ để chúng ta đứng ở phía chính nghĩa, ngày cả chuyện tắc đường cũng có thể đổ lên đầu Thân Bình An làm cái cớ, trừ hắn đi là sóng yên biển lặng rồi. Dù sao giấy không gói được lửa nữa, đằng nào không bắt thì người bị trách tội cũng là chúng ta mà ...”

“ Nghe cũng hợ lý lắm, có điều ...” Cục trưởng Lương động lòng rồi, đang lúc dư luật sục sôi này có lẽ không ai dám nhảy ra nói đỡ Thân Bình An:

“ Đợi chút, tôi xin chỉ thị bí thư Lưu, chuyện này quá lớn ...”

Ngũ Thần Quảng biết ý ra ngoài cho cục trưởng Lương gọi điện thoại, không đụng vào Thân Bình An không phải do thiếu chứng cứ, mà người ở tầng cấp đó đã đứng trên pháp luật rồi, bất kể là ngắn ngủi hay lâu dài, lẩm bẩm: “ Ài, cái thằng nhãi thối tha chuồn sớm, sống thật thoải mái.”

Lòng không khỏi nhớ tới người được mình khổ công bồi dưỡng, kỳ thực nói tới đau khổ và vất vả, oan ức thì ông ta trải quả còn nhiều hơn Giản Phàm, nhưng ông ta nhẫn nhịn vượt quả được, Giản Phàm lại âm thầm chạy mất. Mỗi lần gặp chuyện khó, Ngũ Thần Quảng lại hâm mộ cuộc sống nắm được buông được của Giản Phàm.

Lần này phân cục trưởng phân cục ba Hậu Khiếu Dũng đã bị bí mật bắt giữ, quả đấu tranh đã nhận tội, chi đội đặc cảnh bỏ một phần lực lượng điều tra chuyện giam giữ, có được lượng lớn nhân chứng vật chứng, nếu là người bình thường, Thân Bình An đã bị gô cổ từ lâu rồi.

Lát sau cửa mở, cục trưởng Lương mặt giãn ra không ít, trịnh trọng nói:

“ Tôi cố kỵ quá nhiều rồi ... Đúng là đồng chí lâu năm tầm nhìn xâ, bí thư Lưu chuẩn bị chiều tổ chức buổi họp báo, thời gian do anh chọn, phát ngôn cho anh chuẩn bị, anh nói đúng lắm, chúng ta là công an giải cứu quần chúng mà, sao phải sợ tội phạm ... Bắt!”

“ Đứng im không nhúc nhích, cục công an thành phố đại nguyên, lệnh lục soát 1066, phong tỏa sổ sách, ai là kế toán?”

Sau một hồi bước chân rầm rập, cảnh sát phá cửa xông vào phòng tài vụ của Cty Bình An, đưa lệnh lục soát, nghiêm mặt hỏi, một nam nhân trung tuần rụt rè giơ tấy đứng dậy. Cảnh sát không làm khó, phất tấy đưa n gười khác tới phòng hội nghị, chỉ để lại kế toán đi theo lấy sổ sách.

Xong rồi, xong rồi, ngoài sân có mười mấy chiếc xe cảnh sát còn có đặc cảnh cầm súng đứng gác, không thấy một bảo an nào, chắc chắn bị khống chế, nhân viên công ty rời văn phòng tập trung ở phòng hồi nghị liên tục nhìn ngang ngó dọc, trong phong cảnh sát đang xác nhận thân phận, tiếp theo sẽ là học tập chính sách, cổ vũ tố cáo tội ác. Toàn là biện pháp cũ, nhiều chuyện không cần cảnh sát tra, người hiểu thiệt hơn sẽ ra thanh minh, công ty lớn tới mấy cũng không chịu nổi rạn nứt nội bộ.

Phụ trách dẫn đội là Lục Kiên Định, sử dụng toàn đội viên đặc cảnh và cốt cán đại đội một, khống chế hiện trường không gặp chút trở ngại nào, đại đội cảnh sát vừa tới là đám người này còn ngoan hơn mèo. Lục Kiên Định lúc này ưỡn ngực vênh mặt đi tới một gian phòng, đập cửa rầm rầm, không đợi người bên trong đáp lại đã mở cửa đi vào, Ngô Đích đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại thất kinh thu điện thoại lại.

Không biết vừa rồi cầu cứu ai, nhưng đều muộn rồi.

“ Ha ha ha, khoa trưởng Ngô, khẩn trương cái gì? Nói ra chúng tôi còn là cấp dưới của anh cơ mà, sao thế, gặp cố nhân không chào một tiếng à?” Lục Béo nói chuyện chẳng có tí nghiêm túc nào, khẩu khí đậm vị trêu ghẹo, đám Trương Chí Dũng biết cấp trên thích đùa cũng cười theo, nói ra vị khoa trưởng trẻ nhất năm xưa này đúng là cấp trên của bọn họ, nếu không rời đi, cho tới ngày nay dù dẫm chân tại chỗ thì vẫn cứ cao hơn họ mấy bậc:

Nhưng giờ khác rồi, Ngô Đích bị Lục Kiên Định chọc một câu, miễn cưỡng lắm mới có thể mỉm cười hỏi: “ Chi đội trưởng Lục, anh trống giong cờ mở tới đây là vì chuyện gì thế?”

“ À, tra xét công ty, cách ly nghi phạm ấy mà, khoa trưởng Ngô, ngại quá, người anh em phải đưa anh đi một chuyến.” Lục Kiên Đinh hất hàm:

Trương Chí Dũng đi tới vỗ lệnh tạm giam hình sự lên bàn:” Ký đi.”

“ Ha ha ha, tạm giam? Bằng vào cái gì, tôi chẳng quả là cố vấn của công ty thôi, không can dự vào điều hành, các anh lấy chuyện công báo thù riêng đấy à?” Ngô Đích tức giận gạt tờ giấy sang bên, dù cởi cảnh phục vẫn còn uy phong lắm:

Ai ngờ vừa uy phong, Lục Kiên Định cười ngặt ngoẽo chỉ mặt chế nhạo: “ Khoa trưởng Ngô, anh cái gì cũng hay cả, mỗi tội không biết thời thế, giờ anh có ký hay không cũng vậy, còn nghĩ ai sẽ cứu anh à? Nếu không phải bí thư Ngũ giữ cho anh vài phần thể diện, chúng tôi đã xông vào nhà bắt người.”

“ Các anh có thể cưỡng chế chấp hành, nhưng đừng mong tôi ký, Lục Béo, anh sẽ phải chịu trách nhiệm về hành vi hôm nay.” Ngô Đích không thèm để ý, hoặc là cố trấn định, ngạo nghề nhìn cảnh sát:

Lục Kiên Định khinh bỉ, vụ án Phân cục Tấn Nguyên năm xưa bị kẻ này cướp công lẫn phá hoại không ít, nói ra hắn là kẻ góp một phần vào chuyện khiến Giản Phàm căm phẫn bỏ đi. Lục Béo làm chuyện này đúng là có vài phần lấy chuyện công báo thù riêng, đi vòng quảnh hắn nhìn từ trên xuống dưới, muốn uống rượu phạt thì dễ thôi, không để Ngô Đích có chút tôn nghiêm nào, gằn giọng: “ Để thằng nhãi mày thuả tâm phục khẩu phục, đừng nghĩ chỉ mày biết chơi tâm kế.”

Bình Luận (0)
Comment