Giản Phàm xuả tấy ý bảo không cần, nỗ lực lần cuối:” Kỳ thật ông có biện pháp đơn giản trực tiếp, vì sao không làm?”
“ Có sao?”
“ Đương nhiên là có, trước kia nếu nói ông không biết đã đành, giờ ông đã thấy thứ tôi cho ông xem rồi, ông ý thức được nguy hiểm trong đó chứ, từ chối ký kết, tránh xâ mạng lưới lợi ích này, không giao thiệp với kẻ liên quản tới XHĐ, giữ thanh danh xí nghiệp Giản gia, tránh được nguy hiểm, vì sao không làm?”
Giản Hoài Ngọc lắc đầu, châm chước từ ngữ một lúc mới nghiêm túc nói: “ Giản Phàm, sở dĩ tôi nói chuyện với anh lâu như thế, một mặt là vì áy này, mặt khác là do bạn nhờ vả, anh vẫn chưa hiểu ý tôi, tôi và anh không thay đổi được gì. Công trình kỳ hai của Phú Sĩ Tiệp đang cần đất, cần tuyển dụng, cần một loạt thủ tục phê duyệt, tôi nói thẳng, chuyện này thúc đẩy sự phát triển của Phú Sĩ Tiệp, tôi từ chối sẽ có thể gây ra nguy hiểm lớn ... Nói tóm lại tôi không thể giúp anh.”
“Không cần ông thay đổi, tôi sẽ thay đổi nó.” Giản Phàm đứng dậy đi ra cửa sổ làm động tác mời:
Giản Hoài Ngọc ngạc nhiên đi nhanh ra cửa sổ tác thì mắt mở tròn, càng ngạc nhiên hơn nữa quảy sang nhìn Giản Phàm.
Ngoài cửa sổ là cảnh đường phố, bãi đỗ xe của Khách sạn Ngũ Châu đã bị biển người lấp kín, lác đác nhìn thấy người mặc cảnh phục, nhưng không ăn thuả. Giản Hoài Ngọc còn nhìn thấy băng rôn trắng, giống như người tố cáo mà thi thoảng ông ta thấy trước cửa chính phủ, đám đông tụ tập ở bãi đỗ xe người đứng người ngồi, tranh chấp với bảo an, cực kỳ hôn loạn.
Chẳng lẽ chuyện này do người trước mắt mình làm sao à? Sao có thể tin được.
“ Ông không cần ký nữa, hôm nay không ai tới đâu, ông biết lãnh đạo sợ nhất cái gì không? Là quần chúng, là nhân vật nhỏ, hàng ngàn hàng vạn nhân vật nhỏ tụ tập lại, ông có biết Trung Quốc có một câu ‘nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền’ không? Tôi nói cho ông biết, sau ngày hôm nay Thân Bình An và kẻ cùng hắn gây tội ác đừng hòng trốn thoát, ông muốn gặp họa cùng chúng, không ai cản ...”
“ Anh muốn uy hiếp tôi?” Giản Hoài Ngọc tỏ thái độ bất mãn nhưng không sợ sệt:
“ Tôi không có thói quen uy hiếp người khác, tôi chỉ nói lên sự thật.” Giản Phàm đi ra cửa, trước khi đi để lại một câu:” Thế thôi, không làm phiền ông nữa, tôi nhớ lời ông nói rồi, nhưng tôi cũng hy vọng ông cân nhắc lời của tôi, ông tự tưởng tượng chuyện tương tự xảy ra ở Phú Sĩ Tiệp sẽ thế nào sẽ hiểu, cáo từ!”
Giản Hoài Ngọc không tiễn, nhíu chặt mày nhìn xuống con phố không chỉ tắc đường, mà đã hỗn loạn.
“ Cấp báo, cáp báo, trung tâm chỉ huy 110 cấp báo ...”
Bắt đầu từ 8 giờ, liên tục có điện thoại cấp báo, không phải là do đầu đường đụng xe đánh nhau, thì cũng là cuối đường bị rạch túi cướp đồ, chính chuyện trộm vặt xung đột vặt này là vấn đề quản lý trị an làm cảnh sát đầu đầu nhất, nhưng khi 8 xe cảnh sát phái đi đều bị kẹt ngoài dòng người, mới phát hiện nơi xảy ra sự cố toàn bộ ở đường Tấn An.
Tin tức hiện trường gửi về là tắc đường nghiêm trọng, mà một khi càng đông người tụ tập một chỗ thì càng lắm chuyện, nên tới 9 giờ mà tình hình chẳng những không thay đổi lại càng nghiêm trọng. Hơn 50 chiếc máy điện thoại khẩn cấp của trung tâm chỉ huy đều máy bận, điều 20 xe cảnh sát tới vẫn như muối bỏ biển ...
“ Cấp báo, cấp báo, trung tâm chỉ huy giao thông cấp báo ...”
Khoảng 8 giờ 30 có cảnh sát giao thông phát hiện ra lượng xe lưu thông khác thường báo về trung tâm chỉ huy, nhưng không được coi trọng, về lý luận thì quy tắc giao thông trong
nước chỉ có một quy định "đi phía bên phải
thôi. Người Trung Quốc phần đông còn thiếu ý thức công cộng, nhất là khi vừa hơi tắc đường một cái thì nào là cướp đường, nào là chen lấn hè phố, thường thường khiến cho giao thông Đại Nguyên diễn ra câu chuyện ngày nào cũng có: Tắc đường!
Đợi tới khi hơn nghìn các loại xe công xe tư bị kẹt ở con đường dài 10 km mới có người ý thức được vấn đề nghiêm trọng, tới 9 giờ 15 phút, trung tâm chỉ huy giao thông mới kết nối với toàn bộ camera giao thông ở đường Tân An chỉ huy thông xe từ xâ. Chỉ có điều mấy chục màn hình khiến người ta nhìn mà phát hãi, vậy mà vẫn không ngừng có con thiêu thân lao vào lữa, tham giả đội ngũ kẹt xe.
Chuyện phát sinh 1 tiếng rồi, 9 giờ 40, tắc đường đã lan tới đường Hoài Hải, ba đại đội giao thông, hơn 100 cảnh sát toàn bộ ra quân, bên này phân làn, bên kia đổ tới, đường Hồ Dân, đường Bắc Doanh, đường Chương Trạch thành bị gây áp lực, đâm ra tắc nốt.
“ Cấp báo, cấp báo ...”
Cục trưởng Lương phát lệnh tổng động viên rồi, tới cả cảnh sát chống bạo động cũng được lệnh, hơn 400 cảnh sát chống bạo động cầm khiên đề phòng sự kiện trị an nghiêm trọng phát sinh.
Loạn, chỉ có một chứ loạn mà thôi!
Các loại đội ngũ thiếu sự chỉ huy thống nhất, cảnh sát trị an chưa bao giờ ra đường làm việc, thái độ của cảnh sát chống bạo động thì vô cùng ác liệt, cảnh sát tuần tra liên tục nhận khiếu nại quả rằdio.
Đó chính là khung cảnh Giản Hoài Ngọc chứng kiến, nới lỏng cả vát, tình thế này khỏi nói cũng biết lễ ký kết phải hủy rồi, chuyện này thực sự do chàng trai đó gây rằ?
Duy nhất chỉ có chi đội đặc cảnh không tiếp nhận lệnh tổng động viên, đùng 10 giờ, Ngũ Thần Quảng dẫn lãnh đạo trung tầng ra cửa đón cục trưởng Lương vừa phát lệnh tổng động viên, ai cũng hiểu sự thể nghiêm trọng, trước sau cũng phải dùng tới lực lượng dự bị cuối cùng là đặc cảnh. Khách sạn Quốc tế Ngũ Châu có đầu tư nước ngoài, người nước ngoài trong đó không ít, không xảy ra chuyện thì thôi, có chuyện là thành chuyện lớn.
Cục trưởng Lương xuống xe đi thẳng lên phòng hội nghị, đuổi người khác rằ, cả chi đội trưởng lần chính uy đều không được tham dự.
“ Bí thư Ngũ, anh đánh giá chuyện này thế nào? Tôi thấy có nguyên nhân đấy ... Vừa rồi tin tức ở khách sạn cho hay, có người giăng biểu ngữ ‘trừng trị ác đồ ức hiếp bách tính’ , ‘nghiêm trừng Thân Bình An’. Chuyện xảy ra quá trùng hợp, kích động thần kinh của tất cả các bên rồi. Trên sở tỉnh phái chuyên viên xuống đốc thúc, thành ủy chính phủ không phải nói nữa, đồng loạt chĩa mũi giáo vào chúng ta ... “ Vẻ mặt cục trưởng Lương âm trầm, xem ra cực kỳ tức giận:” Ý tôi hỏi anh là có phải có kẻ cố tình gây ra sự kiện này không?”
Ngũ Thần Quảng khẽ gật đầu, chuyện này không nhìn ra thì quá ngu xuẩn, trong đầu xẹt quả một cái tên, nhưng ông ta không dám tin, càng không dám nói rằ, có chút bao che nói:” Không thể xác định được kẻ đứng sau là ai, Thân Bình An đắc tội với quá nhiều người, không ai muốn nhìn hắn lớn mạnh, mà hạng mục không Hinh Viên là miếng thịt béo bở, đây cũng có thể là nghuyên nhân ...”
“ Hừ, không cần biết kẻ đó là ai, giờ không quản trọng, quản trọng là cái nồi đen này sắp chụp lên đầu chúng tắ.” Cục trưởng Lương vỗ bàn, trán nổi gân xânh, không giận sao được, ông ta đang ở giao đoạn khảo sát đợi thăng chức, mỗi sự cố nếu không cẩn thận đều có thể khiến chuyện thăng tiến phải trì hoãn vài năm: “ Anh nghĩ mà xem, sở tỉnh và trên tỉnh không cần biết gì đâu, xảy ra chuyện lớn như thế, tương lai hỏi tội trừ họ Lương tôi còn có ai ... Anh xem giờ tôi còn không dám ở văn phòng, có mấy chục phóng viên đang rình rập tôi ... Chuyện giam giữ người khiếu nại là do thành ủy và chính phủ áp xuống không cho công khai, chẳng may chuyện bại lộ thì lại là do công an chúng ta bao che tội phạm rồi Anh Ngũ, chỉ có anh thì tôi mới dám nói lời trong lòng này thôi, tôi không nuốt được cục tức này, chúng ta là đảng viên, là khẩu súng của đảng, nghe đảng chỉ huy không sai, nhưng không thể để kẻ không phải đảng viên phát tài, chúng ta gánh tội, đúng không?”