“ Nghe nói anh muốn tìm tôi, sáng nay tôi phải tham giả một lễ ký kết, 9 giờ 30 tôi phải tới hội trường chào đón lãnh đạo, cho nên chúng ta chỉ có nửa tiếng, rất xin lỗi, nếu thời gian không đủ, hẹn anh vào buổi tối ... Món Bách hoa tranh diễm của anh thực sự làm người ta chấn động, em gái tôi tới sau chỉ được xem ảnh, trách tôi rất lâu.”
Tuy đối phương xem đồng hồ, lời nói không phải là kiếm cớ, khá thân thiện làm Giản Phàm nhẹ nhõm hơn không ít:” Chỉ chút tài nghệ nhỏ, để hôm khác tôi đích thân làm cho ông một bữa ... Hôm nay tôi tới đây không phải vì chuyện ăn uống, mà vì chuyện ông sắp tham gia, 5 phút là đủ rồi.”
“ Anh nói lễ ký kết sao?” Giản Hoài Ngọc ngạc nhiên:
Giản Phàm khẽ gật đầu lấy ảnh trong túi sách rằ:” Tôi sẽ nói ngắn gọn vậy, đây là Thân Bình An, Ngô Đích một là cổ đông, một là tổng giám hạng mục đúng không?”
“ Đúng, là họ.” Giản Hoài Ngọc gật đầu:
Giản Phàm dần dần bảy một loạt ảnh rằ:” Tiếp theo lời tôi nói tới từ phía cảnh sát, ông biết tôi là cựu cảnh sát, hai người này là Hàn Công Lập, Khổng Tân Cương, chúng bắt cóc một cô gái đáng thương tên Sở Tú Nữ. Tôi nghĩ ông biết, cô ấy là tổng giám đốc Tân Thế Giới, người kế thừa duy nhất, mục đích là vì chiếm đoạt tài sản chúng bất chấp thủ đoạn độc ác ti tiện nhất, may mà chúng không thành công, cô gái ấy còn sống.”
Giản Hoài Ngọc nắm bắt khá nhanh: “ Ý anh nói là Thân Bình An làm chuyện đó?”
“ Đúng, chính là hắn, tuy giờ chứng cứ còn chưa đủ, nhưng cơ bản xác định là nghi phạm trọng đại ... Chúng ta còn có người quen chung là Lý Uy, ông ấy có thể nói cho ông biết Thân Bình An là ai, tám năm trước có vụ án giết người cướp đồ cổ, tên sát thủ được thuê là Khổng Tân Cường, giết hai mạng người, cổ vật được Thân Bình An bán cho Lý Uy, đổi lấy 200 vạn tiền mặt và vay 400 vạn vốn lưu động, có chứng cứ, có Lý Uy làm chứng ... Cho dù ông không tin chuyện đó, 8 năm sau, tức là hôm nay cùng một tên sát thủ, lại làm chuyện khiến Thân Bình An có lợi ích lớn nhất, ông thấy loại người này có thể hợp tác sao?”
Giản Hoài Ngọc không trả lời, đan hai tấy vào nhau, mày nhíu lại như đang châm chước lời của Giản Phàm.
“ Tôi nghĩ người làm ăn nên xét nguy hiểm trước chứ không phải lợi nhuận, tôi tin ngài không thể không biết gì về đối tác tương lai. Thân Bình An dính líu tới mưu sát, đánh bạc, giam giữ trái phép và rửa tiền, ông thực sự yên tâm hợp tác với loại người đó?” Giản Phàm kết thúc, đợi phản ứng của đối phương:
Giản Hoài Ngọc tỏ ra bình tĩnh:” Anh tới đây vì chuyện này?”
“ Đúng!” Giản Phàm gật đầu:
“ Chuyện này tôi có biết một chút ..” Giản Hoài Ngọc điều chỉnh laptop về phía Giản Phàm, chính là kiệt tác của y trên mạng:” Anh cũng là người làm ăn, vậy tôi hỏi, thương nhân thành công nhất trên thế giới là gì không?”
“ Hẳn là người Do Thái, bọn họ vì kinh doanh mà sống, đúng không? Chẳng phải có câu 80% tài sản nằm trong tấy người Do Thái sao?”
“ Ha ha ha, không đúng.” Giản Hoài Ngọc khẽ lắc ngón trỏ: “ Là người Trung Quốc, hay còn gọi là quản thương, anh rất thông minh, Lý Uy từng nhắc tới anh, nhưng thông minh và sáng suốt là hai khái niệm khác nhau, tôi nói hạng mục này tôi căn bản không bỏ ra đồng nào, hơn nữa cũng không phải do tôi đầu tư, anh có tin không?”
Tất nhiên là không tin, Giản Phàm hồ nghi lắc đầu, kỳ thực cũng hiểu cái tầng cấp này khác mình quá xâ, quá nhiều chuyện y không thể dùng lối suy nghĩ của bách tính bình dân mà suy luận.
“ Không ai tin hết, có điều là thật, Giản giả xưa nay chỉ làm thực nghiệp, sẽ không đi ngược lại tôn chỉ đó, giờ sản nghiệp địa ốc trong nước là chuyện làm ăn một vốn vạn lợi, thế nên trừ khi quản thương câu kết, nếu không chẳng ai nuốt trôi được, nhất là người ngoài như tôi, có tiền cũng không thể nhảy vào. Đây là thị trường không có quy phạm, là đấu trường của quyền lực và quản hệ, đã gần tới mức mất kiểm soát, loại mô hình phát triển méo mó ấy làm tôi nhớ tới thời Đại Nhảy Vọt ... Thẳng thắn mà nói, tôi về nước đầu tư một phần vì cha tôi nhớ quê cha đất tổ, một phần tài nguyên nhân lực của Đại Nguyên, cái khác tôi không tham dự.” Giải Hoài Ngọc nói rất chân thành làm người ta khó lòng hoài nghi:
Giản Phàm chỉ hiểu lờ mờ: “ Nếu không đầu tư, vì sao có nghi lễ ký kết này?”
Trên mặt Giản Hoài Ngọc không ngờ lại xuất hiện một vẻ bất đắc dĩ, không trả lời mà hỏi lại: “ Chuyện hơi khó mở lời, tôi không phải cường long, nhưng bao quảnh là địa đầu xà, hôm nay là thị trưởng, mai là chủ nhiệm, bí thư, tôi đều phải nể mặt, nhập giả tùy tục mà, tôi giống như minh tinh được người ta thổi phồng đưa lên sân khấu vậy ... Hạng mục không Hinh Viên vốn vô danh, kế hoạch đã lập từ lâu nhưng trì trệ vì khoản đầu tư rất cao, cho nên thao tác thực tế không khả thi, anh nghĩ xem nếu bắt tấy với nhà đầu tư ngước ngoài như tôi sẽ có ảnh hưởng gì? Dù chỉ là bề ngoài.”
Một câu hỏi không khó trả lời, Giản Phàm vỡ lẽ phần nào: “ Từ vô danh sẽ mau chóng thành nhà khai phát hàng đầu tỉnh thành.”
“ Vẫn còn đấy.” Giản Hoài Ngọc cười như đang trêu chàng trai chưa quá nhiều kinh nghiệm sống:
“ Vậy tôi không rõ.” Giản Phàm ngượng ngùng nói:
“ Từ hơn 10 năm trước cha tôi trở về Đại Lục tìm người thân, Giản thị chúng tôi đã đầu tư công ích hơn 1 tỷ, nhờ đó tạo ra được tiếng vang lớn, nhanh chóng tạo dựng lên danh tiếng và chữ tín. Bao năm quả xí nghiệp Giản thị mang lại cho tỉnh Sơn Bắc khoản thuế thu lớn, giải quyết không ít công ăn việc làm, tôi có thể tự hào mà nói sức ảnh hưởng của chúng tôi ở đây không thuả kém các công ty top 500 thế giới.” Giản Hoài Ngọc giảng giải đơn giản dễ hiểu: “ Có xí nghiệp nước ngoài cường đại làm bối cảnh, anh nghĩ xem ngân hàng sao không bật đèn xanh cho vay, người dân sao không tin theo? Hạng mục này họ không cần bỏ một đồng, chỉ cần nghĩ mưu lấy đất, sau đó dùng tiền ngân hàng khai phát rồi ngồi hưởng lợi, thế nên tôi mới nói quản thương là thương nhân thành công nhất.”
“ Có lẽ tôi hiểu rồi.” Giản Phàm rầu rĩ lẩm bẩm, đám người kia thậm chí chiếm đoạt Tân Thế Giới cũng không cần mất tiền, chỉ cần ký kết một cái là có thể dùng quyền sở hữu thế chấp vay tiền mua lại chính tài sản sở hữu, không phải là một vốn vạn lợi mà là không vốn vạn lợi, bảo sao chúng bất chấp như thế:
Giản Hoài Ngọc gập laptop lại, giống như kết thúc đàm thoại khuyên: “ ... Tối quả Lý Uy gọi điện cho tôi, tôi nghĩ chuyện truyền bá trên mạng do anh làm ra phải không, sáng nay Thân Bình An gọi điện cho tôi thanh minh không liên quản, đương nhiên cũng sẽ không bị cảnh sát bắt. Chuyện ký kết này, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi, đây là mạng lưới lợi ích lớn, không phải nhân vật nhỏ có thể tác động. Đừng hiểu lầm ý tôi, tôi không xem nhẹ anh, nhưng đối diện với cường quyền và lợi ích, tôi cũng là nhân vật nhỏ, anh hiểu cho nỗi khổ của tôi không? Họ nhiệt tình mời như thế, tôi không tham gia, hạng mục khác của tôi sẽ khó khăn.”
Giống như đôi bạn bè thổ lộ vậy, Giản Phàm gật đầu, thiện cảm tăng lên nhiều, xem ra người có tiền thực sự đúng là khác biệt.
“ Còn về chuyện tặng biệt thự ba năm trước của chúng tắ, tôi vẻn vẹn nghĩ là đang giúp người bạn, nếu tôi biết là gây ra cho anh tai họa lớn như vậy, tôi sẽ không làm ... Từ lâu tôi muốn gặp anh nói câu xin lỗi, hôm nay nhân cơ hội này, tôi trịnh trọng nói một câu.” Giản Hoài Ngọc hơi cúi đầu, trịnh trọng nói: “ Tôi xin lỗi.”