Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 983 - Chương 245: Đủng Đỉnh Mà Khảng Khái.(1)

Hắc Oa Chương 245: Đủng đỉnh mà khảng khái.(1)

“ Không thể nào, đường Bách Dương có tám làn, đường Tấn An cũng sáu làn, sao cùng lúc gặp sự cố tắc đường vào giờ này?” Ngũ Thần Quảng nhíu mày nghe báo cáo, người phái tới khách sạn Ngũ Châu đều báo tắc đường phải bỏ xe, làm ông ta sinh nghi:

Chủ nhiệm Điêu thuận miệng trả lời: “ Bây giờ Đại Nguyên bình quân mỗi ngày tắc đường 70 lần, thậm chí đoạn đường nguy cơ cao tắc tới 10 lần, đang kỳ Quốc Khanh, du khách đông, áp lực giao thông rất lớn.”

“ Không đúng, mọi người nhìn trung tâm tắc đường là đâu đi.

Ngũ Thần Quảng chỉ tắy:”

Chính là khách sạn Ngũ Châu, Tần Cao Phong tức thì rùng mình, chết rồi, chẳng lẽ là cái thằng tai họa kia.

“ Ngũ Châu nằm trên đường Tấn An, mà hai đầu đường đều bị tắc, giờ là 9 giờ 10, cách lễ ký kết chưa tới một tiếng, Quý Quân, anh còn chưa nhận ra vấn đề à?” Ngũ Thần Quảng trầm giọng:

Nghe bí thư Ngũ hỏi thế, chủ nhiệm Điêu cuống lên, hôm nay lãnh đạo chính phủ thành ủy cùng nhân vật vai về trên thương trường tới khách sạn Ngũ Châu, xảy ra vấn đề gì thì nguy, vội tới đài chỉ huy gọi bộ đàm:” Xe số một, báo cáo vị trí, có tình huống đặc thù gì không?”

Tiếng xè xè truyền ra cùng âm thanh huyên náo:” Báo cáo, ách tắc giao thông, chúng tôi bị kẹt ở đầu đường Tấn An, đang nghĩ cách thông xe.”

Ngũ Thần Quảng đi tới cướp lấy bộ đàm lệnh:” Bỏ xe, chạy tới hiện trường, nhắc lại lần nữa, bỏ xe, chạy tới hiện trường, tụ họp với người ở khách sạn, đảm bảo an toàn hiện trường.”

Nóng ruột đặt bộ đàm xuống, sai nhân viên kỹ thuật mở hình ảnh giám sát, mấy màn hình vi tính tức thì kết nối với trung tâm chỉ huy giao thông. Toàn bộ đường Tấn An đã biến thành cái chợ, trừ xe chỉ có người, nhìn thấy chiếc xe va chạm nhau, cãi nhau, người đi đường chen lấn đùn đẩy, không ai phán đoán được rốt cuộc có bao người, một việc rất bình thường, chớp mắt thành chuyện khó giải quyết.

Trung tâm của cơn bão thường yên tĩnh, ít nhất thì bên trong khách sạn Ngũ Châu vẫn như thế, nam nam nữ nữ thức dậy tắm nắng, hoặc là gọi phục vụ tới hưởng thụ bữa sáng nhàn nhà trong phòng, dù sao người thuê phòng ở đây chẳng phú cũng quý, cũng chính vì ở hoàn cảnh thư thái mà đa phần khách khứa chẳng biết chuyện chuyện xảy ra xung quảnh.

Đúng 9 giờ, trước phòng thương vụ cao cấp 2626, Cảnh Văn Tú định bấm chuông, hồ nghi rụt tấy lại, không yên tâm hỏi:” Giản Phàm, rốt cuộc anh định làm gì?”

“ Không phải nói rồi sao, giới thiệu tôi với vợ chồng Giản gia, chúng tôi cùng họ, nói không chừng 500 năm trước chúng tôi là người một nhà, tới chào hỏi cũng là nên mà.” Giản Phàm tấy xách quà, giống như nhân viên tới lấy lòng lãnh đạo:

“ Tôi cứ cảm giác anh không làm chuyện gì tốt ... Vậy tôi hỏi cha tôi, cha tôi không sao chứ?” Cảnh Văn Tú nhỏ giọng hỏi, hành động khác thường của cha cô khiến cô nghi ngờ:

Vẻ mặt Giản Phàm trở nên trang trọng, nhìn cô gái bỏ bộ cảnh phục, trông như em gái nhà bên này:” Cô phải tin cha cô, ông ấy đang làm một việc đấu tranh với tà ác, ông ấy là luật sư chính nghĩa nhất mà tôi biết, cô nên tự hào về ông ấy.”

Một lời nói dối thiện chí, không ngờ Cảnh Văn Tú không tiếp nhận, chun mũi nói: “ Vớ vẩn, cha tôi chỉ biết tới tiền thôi.”

“ Oa, biết cha không ai bằng con gái, cô nói thế thì tôi cũng chịu thôi.” Giản Phàm tức thì cười toét miệng:

Cảnh Văn Tú nhận ra lỡ mồm, gơp nắm đấm nhỏ lên uy hiếp: “ Anh mà lừa tôi là tôi không tha cho anh đâu ... Kỳ lạ thật đấy, cha tôi mà lại nghe anh chỉ huy à? Thân phận ông Giản thế nào, anh tới nói chuyện gì với người ta chứ, dù sao anh cũng giữ mồm, đừng ba hoa, xảy ra chuyện đừng trách tôi đấy.”

“ Cô phiền quá, tôi và ông ấy là người quen, ông ấy còn tặng tôi một cái biệt thự, chuyện này cô cũng biết mà ... Nhưng tôi là nam nhân vĩ đại, không tham lam không nhận đồ không phải của mình. Nếu không liên quản, ông ấy vô cớ tặng tôi không?” Giản Phàm thường rất bình đạm, có đười trước mặt em gái xinh tươi lại chưa lập giả đình, khó tránh khỏi ba hoa dát vàng lên mặt:

Quả nhiên Cảnh Văn Tú bán tín bán nghi nhìn Giản Phàm rất lâu, nhưng dù sao chuyện này đã hẹn trước rồi, không thể lỡ hẹn, bấm chuông cửa. Hơi nghiêng người về phía trước, nhìn thấy người mở cửa làm mắt Giản Phàm sáng lên, chính là em gái lai gặp ở Quế Viên, mái tóc nói đỏ chẳng phải đỏ, vàng chẳng ra vàng, làn da trắng khác thường, thuộc loại nữ nhân mặc quần áo cũng khiến người ta chảy nước dãi, không hâm mộ Giản Hoài Ngọc không được.

Chính là Diêm giả Văn, lúc này đã mặc lễ phục xinh đẹp làm người ta lóa mắt.

Diêm giả Văn đó khoác tấy Cảnh Văn Tú, mời Giản Phàm vào, đã tiếp xúc một lần hơn nữa ấn tượng còn rất tốt, khách khí lắm, nói hoan nghênh hoan nghênh bằng âm điệu quái dị, toàn là âm thăng, chói cả tắi, có điều phần nghi lễ đúng là đại giả khuê tú không chê vào đâu được, mời ngồi, tự mình pha trà.

Trò chuyện quả loa vài câu, Giản Phàm khách khí đưa quà tới, Cảnh Văn Tú ở bên làm mặt quỷ, cô xem rồi, lúc ở ngoài đã chê quà của y quá quê, nhưng Diêm Giai Văn có vẻ thích lắm. Đó là cái vò nhỏ chỉ dùng một tấy là cầm được, niêm phong bằng giấy đỏ viết chữ vàng, chữ "Rượu" lớn cổ kính trang trọng, còn lại là hộp cơm, càng khiến Diêm giả Văn cứ như cô gái quê ít tiếp xúc "a" một tiếng, mở ra nhón ngày quả táo cho vào mồm, chúa chuả ngọt ngọt, giòn giòn nhai thích miệng. Tầng hai là hạch đào đã bóc vỏ cứng cùng vỏ mỏng vàng, còn lại nhân trắng nõn, ăn càng thêm dư vị, tầng ba là lê to bằng nắm tấy trẻ con vàng ươm, đặt trong lòng bàn tấy như tác phẩm nghệ thuật, làm người ta không nỡ ăn.

Cảnh Văn Tú rớt mắt kính, cha cô biết Giản Hoài Ngọc thích cờ vây, chuyên môn đặt làm bàn cờ làm bằng ngọc, tốn mấy vạn mà chỉ vẻn vẹn được một câu cám ơn. Bây giờ xem ra món quà mấy chục đồng của Giản Phàm làm người ta thích hơn, không à, nghe Diêm giả Văn kêu liên hồi là biến thích thế nào. Thế nhưng Giải Phàm rất ác, đợi người ta ăn tưng bừng rồi mới nói: “ Đây không phải quà tặng cô.”

“ Cái gì?” Mỹ nữ tức thì xấu hổ, há miệng suýt rơi đồ ăn ra ngoài:

“ Đây là quà tặng cả nhà.” Giản Phàm mỉm cười, Diêm giả Văn che miệng cười cám ơn, lại giải thích thêm: “ Đây là đặc sản Ô Long, nghe nói ông cụ vốn người Ô Long, ông ấy nhất định sẽ thích.”

“ Oh!” Diêm giả Văn choàng tỉnh, xách quà vẫy tấy gọi Cảnh Văn Tú, chỉ một gian phòng:” Chuyện của các anh, tôi không quản, anh ấy đợi anh trong kia.”

“ Cám ơn cô Diêm.” Giản Phàm tiễn hai cô gái đi, tới bên cửa sổ, nhìn đường phố bị người và xe nhấn chìm, đó chỉ là phần đầu kế hoạch, quản trong là ở nơi này, thành hay không chưa rõ:

Hít sau một hơi đi tới, chuẩn bị đối diện với nhân vật phong vân trong tỉnh, nói ra hai người từng có ân oán, tới giờ Giản Phàm vẫn còn rất khó chịu, nhưng giờ cần tới người ta đành trấn áp cảm xúc đó xuống, khẽ gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng quốc ngữ tiêu chuẩn:” Mời vào.”

Người này chính là Giản Hoài Ngọc, nam nhân tới tuổi trung niên này càng khí chất bất phàm, môi dày mắt lớn mũi bẹt, nếu không nói là Hoa kiều thì ai cũng nghĩ là người Đại Nguyên gốc, khí độ trấn định, như mang tự tin chiến thắng vĩnh viễn trong tấy mình: “ Mời ngồi.”

Ngữ khí bề trên không mang vẻ khinh bỉ, đây là loại người có tiền tuyệt đối khác loại nhà giàu mới nổi mà Giản Phàm từng gặp.

Bình Luận (0)
Comment