Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 982 - Chương 244: Sóng Gấp Khó Chống. (4)

Hắc Oa Chương 244: Sóng gấp khó chống. (4)

“ A lô, đưa tiền rồi hả? ... Được biết rồi, có để

lại dấu vết không, đi xe ai?

Xe ăn trộm à?

Mẹ cái thằng vương bát đản, có biết làm việc không, mua cái xe không đăng ký mới hai vạn, trộm cái buồi .... Trả xe cho người ta đi, muốn vào tù à? ... Cái gì, người gì, người khác trộm? Bọn mày lái đi chơi ... Cái thằng ngu, xéo xâ vào, toàn làm chuyện trộm gà bắt chó, anh mày không nhận mày nữa ...”

Đường Đại Đầu chửi mắng Mơ Hồ một tràng rồi cúp điện thoại, ngớ người, lúc này hắn đang trong thang máy của khách sạn Ngũ Châu, đi cùng thang máy có hai nam tử mặc áo vest run run nhìn vị đại cả tướng mạo hung dữ, nép vào vách thang máy, không biết tới nơi chưa mà đã vội ấn nút chạy rằ. Đường Đại Đầu dương dương đắc ý lên tầng 16, tới số phòng Giản Phàm nói bấm chuông, bên trong hô tự vào, vặn cửa đi vào, ngạc nhiên nhìn quảnh.

Với người quen cuộc ăn no lăn ra ngủ như Đường Đại Đầu mà nói, sự xâ hoa ở đây khiến hắn phải chấn kinh, ghế sô pha màu trắng sữa và vàng nhìn hết sức toải mái, thảm dầy đi lên trên êm ru, đẩy gian phòng vệ sinh tặc lưỡi liên hồi, không quản tấm giản Phàm đang làm gì, thả mình xuống giường, người nảy lên như gắn lò so, trách:” Này cậu cũng bất công quá đấy, tôi què chân mà phải chạy đi chạy lại, cầu nằm đây sung sướng ... Thành thật khai báo, có phả đêm quả ở đây kiếm em gái bắn pháo không?”

“ Anh Đường, sau này chúng ta nói chuyện có thể lên cấp độ mới không, đừng mở mồm ra là toàn bộ phận sinh dục ... Xong việc chưa?” Giản Phàm đang cúi đầu xem cái gì đó, chẳng ngẩng lên:

“ Quảng cáo thôi mà, anh đây lăn lộn Đại Nguyên bao năm, chuyện vặt, toàn bộ xong rồi tốn 10 vạn, dùng đám Mơ Hồ, Tôn Nhị Dũng, xâ Loa Tử, bọn chúng không có nơi ở cố định, người khác muốn tìm chúng khó hơn lên trời, hệ số an toàn khỏi lo.” Đường Đại Đầu khoái chí lắm, tuy giờ làm ăn đàng hoàng rồi, nhưng nói thật hắn thấy cuộc sống nhạt quá, thích cuộc sống hồi xưa hơn, bò dậy hỏi:” Giản Phàm làm gì thế, chớp mắt ném đi 10 vạn quảng cáo cho người ta à?”

“ Không phải anh muốn tôi hợp tác đầu tư à? Đây là khoản đầu tư, lợi ích chính là cửa hiệu ở đường Kiến Nam sẽ có thể làm lớn làm lâu dài, lãi không?” Giản Phàm cười vui vẻ đáp:

Đường Đại Đầu ghé đầu nhìn, là bản đồ thành phố, Giản Phàm đang đánh dấu cái gì đó, nhíu mày hỏi: “ Làm cái gì thế, không hiểu.”

“ Không hiểu thì thôi, cảnh cáo anh trước, phát quảng cáo bừa bãi là hành vi phạm pháp nghiêm trọng, anh phải giữ miệng đấy, đừng nghĩ chuyện này không sao.” Giản Phàm phổ biến kiến thức cho tên mù luật, trải bàn đồ, chỉ cái vòng tròng, chính là khách sạn Ngũ Châu: “ Tôi muốn tạo thành vòng vây khiến lễ ký kết không Hinh Viên hôm nay chết yểu, để kẻ muốn chơi Thực Thượng chúng ta không có chỗ mà khóc.”

“ Chỉ bằng quảng cáo thôi à?” Đường Đại Đầu thấy khó tin:

“ Chứ sao, bằng chừng đó đủ khiến giao thông ách tắc.” Giản Phàm nhìn người duy nhất mình có thể tiết lộ bí mặt mà mặt ngáo ngơ: “ Họa lớn đều bắt nguồn từ sơ xuất nhỏ, anh đừng xem thường quảng cáo, tuyển dụng, tranh mua đồ giảm giá, hiếu kỳ, kết hợp mấy loại tâm lý sẽ thu hút dòng lũ người tới đây, càng nhiều người tới thì người ta càng tin là thật, khi đó không ai giải quyết được ... anh có biết vụ ách tắc internet lớn nhất lịch sử do cái gì gây ra không? Thư rác đấy.”

Rõ ràng là đàn gẫy tai trâu, Đường Đại Đầu nghe xong vẫn trơ mắt ếch rằ: “ Chả hiểu mẹ gì, cậu có ý gì?”

“ Ài . “ Giản Phàm cười khổ vỗ vai Đường Đại Đầu, e khó giải thích nổi yếu quyết trong đó, xé bản đồ, vào phòng vệ sinh ném giấy vụn lên bồn rửa mặt, châm lửa đốt hết, xả nước trôi đi, sau đó về phòng đứng trước gương mặc quần áo:

Đường Đại Đầu mới nhận ra Giản Phàm xưa nay ăn mặc đơn giản, lần này cực kỳ xâ xỉ, chẳng những giày da bóng lộn, lại còn cả mặc nguyên bộ vest, thắt cả vát đỏ tươi, chính thức hơn cả đi gặp cha mẹ vợ:” Hôm nay làm sao thế?”

“ Sao là sao?” Giản Phàm đắc ý quảy người lại: “ Đẹp trai không?”

“ Nam nhân đẹp trai hay không không quản trọng, phải xem phải xem kỹ năng trên giường ...”

Thấy Đường Đại Đầu sắp bệnh cũ tái phát phát, Giản Phàm lập tức ngăn chặn, lấy thứ Tằng Nam đưa, an bài Đường Đại Đầu đừng đi đâu hết, ở trong phòng nghỉ ngơi, sau đó chẳng giải thích, cười thần bí, khép cửa rời đi.

Bộ dạng lén lút đó làm Đường Đại Đầu chướng mắt, người vừa đi gọi điện rủ Thương Đại Nha tới chơi, sau đó vào phòng tắm nước nóng một cái sảng khoái, choàng khăn tắm đi rằ, nằm xuống giường tìm điện thoại phục vụ:” A lô, trung tâm phục vụ Ngũ Châu à ... Làm gì à? Phục vụ đặc thù ... Mau lên, gọi vài em cho anh đây chọn.”

“ Hỏng tắc đường rồi.” Tiêu Thành Cương đạp phanh, hú còi cảnh sát, phóng lên đường cho người đi bộ, quảy ngược đầu xe:

Quách Nguyên vung tấy bợp đầu chửi: “ Mày biết lái xe không vậy, khách sạn Ngũ Châu ở hướng đó à?”

“ Anh Quách, anh nhìn đi, đường đó đi được à, tắc cho một tiếng thì hỏng hết chuyện, đi đường vòng, tôi biết một cái ngõ nhỏ đủ xe đi quả ...” Tiêu Thành Cương vừa giải thách vừa đâm xuyên vào một tiểu khu, đi quả bãi cỏ, bỏ lại tràng chửi bới:

Nhìn đường có vẻ phải đi thêm mười mấy phút, Quách Nguyên gọi điện báo cáo cho đội trưởng Tần, báo cáo xong hỏi:” Thành Cương, có biết vì sao đội trưởng muốn chúng ta đưa Giản Phàm về không, thằng đó gây ra họa gì rồi sao?”

“ Chưa chắc, nói không chừng có chuyện gì tìm Oa cả giúp đỡ, đầu óc anh ấy khác người, con tin ném vào xó xỉnh như vậy mà cũng tìm rằ.” Tiêu Thành Cương thường ít khi nghĩ nhiều:

Vương Minh nuối tiếc:” Đáng lẽ chúng ta phải theo Giản Phàm, công quá lớn mà cậu ta không cần, quá phí.”

“ Hê hê, đợi anh ấy có tiền thưởng, chúng ta xẻo vài bữa là được.” Tiêu Thành Cương hí hửng nói:

“ Mẹ hai cái thằng ở Ô Long tới này chỉ biết ăn thôi.” Quách Nguyên lẩm bẩm:

Tiêu Thành Cương chửi lại, giờ hắn không phải là ma mới nữa, chả sợ ai:” Ừ, anh thì không ăn, nhưng anh phá nổi vụ án nào ra hồn chưa? Anh nhìn Oa cả đi, không làm cảnh sát nữa mà còn mò ra đại án. Mẹ nó, đáng lẽ đéo nên theo anh đi theo dõi cái Cty Bình An gì đó, ngồi đau mông chẳng được tích sự gì. Tôi theo Oa cả đã lập công lớn, huân huy chương đeo đầy ngực.

“ Mẹ mày, đó là nhiệm vụ đội trưởng an bài ...” Quách Nguyên định đánh, mà thấy hắn đang lái xe nên lại thôi:

Két! Xe đột nhiên phanh lại, người trong xe ngã dúi dụi, đang định chửi thì Tiêu Thành Cương chỉ: “ Gặp ma rồi.”

Mọi người nhổm lên nhìn, đưa mặt nhìn nhau, cảnh tượng đằng xâ giống hệt khi nãy: Tắc đường.

Lần này e là tắc lớn, đoạn tắc kéo dài tới mấy chục mét, điểm ùn tắc là trung tâm thương mại Mỹ Luân, trước cổng toàn người là người, tiếng còi xe các loại bấm liên hồi, thi thoảng có người thò đầu ra khỏi cửa sổ chửi. Cảnh tượng hỗn loạn, mà chỗ này lại không có trạm gác giao thông, nhìn xâ xâ cách đó mấy trăm mét, xe đi ngược lại cũng tắc ở điểm Mỹ Luân.

“ Xong rồi, chỉ còn cách đi bộ nữa thôi, những 3km.” Tiêu Thành Cường hậm hực vặn chìa khóa xe:

Quách Nguyên lấy làm lạ:” Có phải giờ cao điểm đâu mà tắc thế, đây cũng không phải đoạn tắc đường.”

Nói xong gọi điện báo cáo Tần Cao Phong, bên trong truyền ra giọng nói có phần khẩn cấp: “ Chạy bộ đi, phải tìm được Giản Phàm trước 10 giờ, đưa về đội trọng án bằng mọi giá.”

Bốn hình cảnh bị mệnh lệnh này làm không hiểu ra sao, đành bỏ xe, chạy tới khách sạn Ngũ Châu.

Bình Luận (0)
Comment