Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 981 - Chương 243: Sóng Gấp Khó Chống. (3)

Hắc Oa Chương 243: Sóng gấp khó chống. (3)

8 giờ 30 phút, chi đội đặc cảnh.

Chủ nhiệm Điêu đang cùng với Dương Phong, Mạnh Hướng Duệ thảo luận tình tiết vụ án thì đặc cảnh trực ban hoảng hốt chạy vào nói, xảy ra chuyện lớn rồi, thông tin vụ án đã bị lộ, toàn bộ đưa lên mạng, cả ba kinh hoàng.

Chạy tới phòng kỹ thuật thì Ngũ Thần Quảng và Tần Cao Phong đã ở đó, mặt nghiêm trọng, chủ nhiệm Điêu vừa nhìn màn hình thiếu chút nữa nôn bữa sáng rằ.

Chính là sự kiện Cty Bình An giam giữ người dân đi khiếu nại, toàn bộ, thông tin, ghi âm, thậm chí là video đều đã bại lộ, những chuyện ngày cả nhiều nhân viên ở đây còn không biết đã tung hê hết lên mạng.

“ Tra, xem lộ bí mật ở đâu, chủ nhiệm Điêu, ai có thể tiếp xúc với tư liệu hình ảnh, tổng cộng có mấy bản?” Ngũ Thần Quảng nhiều năm rồi chưa tức giận như thế, đây là bí mật hạch tâm của cả vụ án mà còn lộ được, vậy còn gì chưa lộ không:

“ Chi đội có một bản, ở phòng hồ sơ, cục công an có hai bản, ĐTH có một bản, chưa được phê duyệt họ chưa dám đăng, thành ùy có hai bản ... Không thể lộ ở chỗ chúng tắ, chúng ta còn phong tỏa, cơ bản không ai liên hệ với ...” Chủ nhiệm Điêu nói tới không ai liên hệ bắt đầu lắp bắp, không biết nghĩ tới cái gì:

Ngũ Thần Quảng sực tỉnh:” Có phải Giản Phàm không? Bắt cậu ta về cho tôi.”

“ Không thể nào, cậu ấy không thể vào phòng hồ sơ được, những thứ này ở cấp bảo mật, muốn xem phải có chữ ký phê duyệt của chi đội, cậu ấy chỉ có thể tiếp cận tài liệu chúng ta cung cấp, tuyệt đối không có quyền vào kho dữ liệu.” Chủ nhiệm Điêu khẳng định chắc nịch:

Tần Cao Phong nghe vậy thở phào, có điều thế càng làm Ngũ Thần Quảng phẫn nộ không thôi, chắp tấy sau lưng đi quả đi lại, toàn bộ kế hoạch bị làm loạn rồi, không phải Giản Phàm thì vẫn đề càng lớn, thế này ép cảnh sát không thể không ra tắy, còn phải lấy tư thái cao nhất ra tắy, không còn đường vãn hồi.

“ Quý Quân, lập tức tập hợp toàn bộ lực lượng thực địa, sẵn sàng hành động, Cao Phong tập trung đội trọng án, nồi cơm này phải ăn sống rồi, nhưng sống cũng phải nuốt ... Chuyện này không được phát biểu câu nào với bên ngoài.”

Mấy cấp dưới ưỡn ngực hô "vâng", Ngũ Thần Quảng vừa đi ra ngoài, chưa bao lâu đã quảy về, gọi Tần Cao Phong tới nói nhỏ:” Có biết Giản Phàm đâu không?”

“ Không biết, từ tối hôm quả tới giờ không liên lạc được, cậu ta tắt máy rồi.” Tần Cao Phong nói xong chợt có linh cảm không tốt:

“ Mau, phái người tìm Giản Phàm, lúc mấu chốt thế này đừng để thằng nhóc đó quấy rối.” Ngũ Thần Quảng gần như rít lên:

“ Bí thư Ngũ, cậu ta làm gì to gan như thế?” Tần Cao Phong nói thế cũng là tự trấn an bản thân, chứ thằng đấy à ...:

Ngũ Thần Quảng trừng mắt, nói hết sức khẳng định:” Trừ thằng nhãi đó thì không ai to gan như vậy, xảy ra chuyện này Cty Bình An xong rồi, khác nào dồn Thân Bình An vào đường cùng ... Nhưng nếu bên trên không hạ được quyết tâm, chuyện này sẽ đổ lên đầu Giản Phàm.”

“ Nhưng đi đâu tìm cậu tắ, tìm người khác còn được, chứ tìm Giản Phàm A!” Tần Cao Phong đang gặp khó liền sáng mắt:” Nếu là cậu ta làm không có chuyện làm xong bỏ chạy đâu ... Thế nào cũng ở một bên đợi xem trò hay.”

Ngũ Thần Quảng cũng hiểu Giản Phàm không kém tích tức vỗ trán: “ Thôi rồi, thằng quỷ sứ đó nhất định ở khách sạn Ngũ Châu chứ không đâu khác.”

Hôm nay là ngày tổ chức nghi lễ ký kết, chuyện này xảy ra quá đúng lúc, mà Giản Phàm đã ra tấy chắc chắn không chỉ gãi ngứa như thế, còn có hậu chiêu, đó là gì khỏi nói cũng biết, phá buổi lễ ký kết kia.

Thôi xong rồi, bao nhiêu lãnh đạo thành phố xuất hiện như thế, Ngũ Thần Quảng cuống lên: “ Mau phái một đội đi bắt cậu ta về, bắt bằng được ... chỉ cần thấy mặt là tóm ngay, không cho cậu ta mở miệng.”

Tần Cao Phong không nhiều lời, vội vàng chạy đi, vừa chạy vừa gọi điện thoại về đội trọng án, biết bí thư Ngũ muốn bao che cho Giản Phàm, như thế chuyện này chỉ có thể giao cho người bên mình, phải hành động nhanh gọn bí mật.

Cùng lúc đó, cho dù kỳ nghỉ Quốc Khánh thì ngoài chợ nhân lực người đông nhung nhúc, chen lấn ở trước bàn dài 10 mét, đám đông đi tìm việc cầm quảng cáo tuyển dụng, thảo luận xôn xâo.

“ Chơi lớn thật, nhà đầu tư nước ngoài có khác, tuyển một phát tận 8000 người.”

“ Thời buổi này cái gì cũng lên giá, chỉ sức lao động là không lên.”

“ Còn phải nói à, mấy hôm trước tôi xem báo, công nhân Châu Âu bãi công, ông chủ uy hiếp công đoàn lao động, chỉ nói một câu: Còn đòi tăng lương, tôi chuyển nhà máy tới Trung Quốc cho các người thất nghiệp.”

“ A, tôi cũng đọc rồi, chẳng phải chuyện vẻ vang gì.”

“ Thôi đừng ba hoa, tôi hai tháng chưa có việc làm đây, các anh đi không? Tôi phải thử xem, chẳng cần biết công ty trong nước hay nước ngoài, cứ phát lương là được.”

“ Đi chứ, mọi người đi thôi, còn có vài đồng trong túi đây này.”

Một đám thanh niên mới ra xã hội, cả nam lẫn nữ, mặt còn chưa hết vẻ non nớt, lửa hi vọng trong mắt chưa tắt, không biết xã hội hiểm ác, kéo nhau tới địa điểm tuyển dụng: Khách sạn Ngũ Châu.

Những người tới đây xin việc từ 8 giờ bắt đầu có người tụ tập thành từng nhóm, cầm tờ quảng cáo hấp dẫn đi ứng tuyển. Cty Quảng cáo Nhĩ Thành nhận đơn đặt hàng lớn này huy động tới 40 người, cùng với hơn 20 vạn tờ quảng cáo hai mặt, tới cả giám đốc cũng đích thân đi phát tờ rơi, cả chi phí lẫn người, xe tốn 5 vạn. Khi đó giám đốc nhận đặt cọc 2 vạn, với công ty nhỏ, đây là đơn đặt hàng quá lớn, nóng đầu lên nhận lời ngày còn không cả ký hợp đồng, giờ nghĩ lại thấy có chút mạo hiểm, xem lại danh thiếp người đó để lại, cái tên rất khí thế: Lưu Siêu Thăng.

Không được, phải thúc giục trả tiền, không thì phải ký bù hợp đồng, gặp phải bọn quịt nợ thì phiền, nhanh chóng bấm điện thoại, mặt nặn ra nụ cười: “ Tổng giám đốc Lưu ạ, tôi quả chúng ta gặp nhau, vâng ... Anh yên tâm, tôi phát hết 20 vạn tờ rơi rồi, Đại Doanh Bàn, đường Ngũ Nhất, đường Tân Hà, quảng trường Trung Tây phát cùng lúc ... Không cần khách khí , anh hào sảng như thế, chúng tôi phải thống khoái chứ ... Chuyện này, ý tôi là , anh có thể ... Gì, anh đã phái người đưa tiền rồi ... Tốt quá, dạ dạ, cám ơn anh ... Không vấn đề, chúng tôi cũng muốn nhận tiền mặt, anh yên tâm ... Lần sau anh cần gì cứ nói một tiếng ... Vâng vâng, hẹn gặp lại.”

Giám đốc Trương bỏ điện thoại xuống, lòng mừng rỡ, tổng giám đốc Lưu thật hào sảng, đã phái người đưa tiền tới, mắt nhìn dòng xe quả lại, cuối cùng thấy chiếc xe xânh, chạy về phía đó, gõ gõ cửa xe, bên trong có cái đầu thò ra hỏi: “ Anh là Trương Ý phải không?”

“ Vâng vâng, đây là danh thiếp của tôi.” Trương Ý gật đầu theo thói quen rút ngày danh thiếp đưa tới:

Người kia nhận lấy, không khách sáo gì hết, đưa mấy cọc tiền tới: “ Tổng giám đốc Lưu đưa anh, làm việc tốt lắm, chúng tôi nhìn đấy, lần sau cần sẽ lại tìm anh.”

“ Anh khách khí quá, lần sau có việc cứ gọi một tiếng là tôi tới ... Dạ tạm biệt.”

Trương Ý nhận lấy 5 vạn còn lại, tiền vào tấy càng thêm thân thiết, nhưng người đưa tiền có vẻ vội vàng muốn đi đã hạ kính xuống rồi, đưa tấy vẫy suốt, xe đi rồi mới thấy vấn đề, sao cái xí nghiệp nước ngoài này làm việc cứ như gián điệp thế?

Chỉ là nghi ngờ thoáng quả thôi, làm có một đêm kiếm 2 vạn, đây là chuyện chưa từng có với công ty nhỏ cả tháng doanh thu chỉ 10 vạn này, giám đốc vội vàng chạy vào chợ nhân sự, chuyện chưa xong, phải liên hệ quảng cáo chữ chạy điện tử, người ta trả tiền hào phóng như thế làm cho tốt.

Bình Luận (0)
Comment