Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 980 - Chương 242: Sóng Gấp Khó Chống. (2)

Hắc Oa Chương 242: Sóng gấp khó chống. (2)

Tiết Hán Dũng uống hết giọt cà phê cuối cùng, uể oải vặn mình, cả đêm không ngủ, mắt díp vào, cảm giác như thời đại học thức đêm chơi game vậy, lâu lắm không có cảm giác đó. ra khỏi phòng hoạt động gân cốt, thấy ở khóa lách cách, sau đó một mỹ nữ xách túi tỏa mùi thức ăn thơm phức đi vào, hi hứng chạy tới.

Hà Phương Lô ngửi thấy mùi thuốc lá đẩy mặt hắn rằ, vừa vào phòng đã nhăn mặt, mở toang cửa sổ cho không khí mới ùa vào, thấy đống tàn thuốc lá bên vi tính, ngạc nhiên: “ Chuyện gì thế này, khó khăn lắm mới có kỳ nghỉ, em tưởng anh bận công việc gì cớ, thì ra anh có vẻ thích ôm máy tính hơn ôm em đấy nhỉ?”

“ Anh cũng muốn ôm em, nhưng mà đây là việc lão nhị an bài, lại dùng tiền dụ dỗ, anh không làm không được.” Tiết Hán Dũng đi đánh răng, hàm hồ đáp:

Hà Phương Lộ hiển nhiên biết nói tới ai, châm chọc:” Anh lại đi bán thịt cho cậu ấy à?”

“ Ha ha, lần này em sai lớn rồi, cho em xem kiệt tác ...” Tiết Hán đúng đánh răng quả loa, xúc miệng chạy ra chỉ màn hình laptop:

Hà Phương Lộ lần thứ ba nhíu mày, là tin liên quản tới Cty Bình An, lại chiêu cũ, giống như thổi phồng món canh thịt ngâm, nhưng lần này đi hại người, có chút tức giận: “ Anh đừng đùa với lửa, em biết công ty đó, không phải hai anh em anh có thể chọc vào đâu.”

“ yên tâm, anh là người trong nghề, dù em biết địa chỉ IP cũng không tìm ra người, gió đông thổi, trống trận rung, cùng là công ty ai sợ ai?” Tiết Hán Dũng vỗ ngực ba hoa:

Hà Phương Lộ xỉa tấy vào trán hắn:” Hán Dũng, anh là lão đại đấy, vậy mà cứ suốt ngày nghe cậu ta chỉ huy làm việc là sao? Người ta lại không coi anh ra cái gì.”

Tiết Hán Dũng không vui phất tắy: “ yên tâm, làm gì có chuyện đó, lão nhị là anh em của anh, anh gọi một cái, cậu ấy không dám không tới, chuyện kia anh nói rồi, gần đây cậu ấy bận thôi, hai ngày nữa gặp nhau, em nói với cậu ấy.”

“ Thế còn được.” Hà Phương Lộ thấy cuối cùng cũng mời được ông chủ của Thực Thượng, lòng mừng lắm, muốn ngồi xuống nói chuyện đáng hoàng một lần cũng khó. Giản Phàm nghe tới Cửu Đình là phản cảm, nhưng lần này không sợ, chỉ cần y tới, sẽ có người thuyết phục được, cô rất muốn nhìn mặt Giản Phàm khi gặp lại Tương Địch Giai:

Tiết Hán Dũng nhìn bạn gái hớn hở lại không cao hứng, đưa tấy ôm eo Hà Phương Lộ kéo vào lòng, trừng mắt lên: “ Cảnh cáo em, đừng có nhìn nhầm người, cậu ấy trông trung hậu thật thà lắm, nhưng đó là thằng tiện nhân, nói tới làm chuyện xấu, không ai xấu hơn nó đâu Không tin à? Anh kể cho em một chuyện, thời đi học có nữ giảng viên kinh tế đánh trượt nó, mà cô giáo này thì nổi tiếng toàn trường vì nghiêm khắc, sinh viên muốn đi cửa sau cũng không được, đều ngoan ngoãn học lại, mà em biết Giản Phàm đấy, bình thường còn chẳng chịu học, đời nào đi học lại, em thử đoán xem thằng tiện nhân đó làm gì?”

Hà Phương Lộ đặt một ngón tấy lên môi, hứng thú suy đoán:

Uy hiếp, tung tin đồn, hay là khóc lóc?”

“ Đều sai bét.” Tiết Hán Dũng giọng kịch tính tiết lộ: “ Biết là em không đoán ra mà, kỳ thực không ai đoán ra được đâu ... ài, cái thằng tiện nhân đó mua một đóa hoa tươi, nhân hôm đó trường tổ chức hoạt động viên chức, liền đi tỏ tình với cô giáo. Thằng đó nói kỳ thực mình cố tình thi không quả được là để học lại, để ngày ngày được gặp cô giáo, đêm đêm được phụ đạo, thế là chuyện oanh động toàn trường.”

“ Cái gì?” Hà Phương Lộ mắt mở to không tin nổi, trò đó mà cũng nghĩ ra được: “ Sau đó?”

“ Còn sau đó thế nào, giảng viên đó nhìn thấy nó là sợ, làm gì có tâm tư bắt nó thi lại, tránh mặt còn không được, ha ha ha ha ... nó chẳng học cũng quả, ha ha ha.”

“ Hà Phương Lộ không còn gì để nói nữa

rồi:

8 giờ rồi.

Đường Đại Đầu đứng ở cổng công viên Tây Giao, đúng tám giờ nhìn thấy bạn cũ, tóc dài mặc bộ quần áo như nhiều năm không gặp, lúc nào cũng bẩn thỉu như thế, đang thò đầu ra khỏi xe thùng vẫy tắy, chống gây đi tới nhìn quả cửa sổ: “ Ái chà đồ chơi ngon nhỉ?”

Bên trong xe là đống máy móc giây rợ mà Đường Đại Đầu mù tịt, còn cả đống di động treo thành giá n ữa, người kia vỗ ngực:” Anh Đường, một tin nhắn 0.6 hào, anh không tìm được nhà nào rẻ hơn đâu, anh muốn phát tin gì, bán súng bán pháo, hay bán xuân dược?”

Người này chẳng phải ai khác, chính là Trường Mao, mấy năm trước Đường Đại Đầu và Tằng Nam từng tìm tới hắn, tổ chức khủng bố Cty Tứ Phương quả điện thoại, cái xe này chính là văn phòng di động của hắn, nhiều năm văn tận tâm với nghề, chỉ khác bị truy quét dữ quá nên không thể có địa chỉ cố định.

“ Phát cái này, Trường Mao, đừng lừa anh mày, tắo kiểm tra đấy.” Đường Đại Đầu đưa cho tờ giấy: “ Được rồi chỉ có thể làm nhanh đi, cẩn thận đừng để bị tóm.”

“ Anh Đường, anh kiểm tra thoải mái đi, chữ tín của chúng tôi cao hơn công ty lớn ... Còn chuyện bị bắt anh yên tâm, chúng tôi lượn lờ ngoài thành phố, tuyệt đối an toàn.”

Đường Đại Đầu ném cọc tiền vào trong xe, Trường Mao nhét ngày vào người, không đếm không xem tin nhắn là gì, chào một câu đóng cửa xe lại bảo lái xe lên đường, rất chuyên nghiệp.

Tin nhắn thứ nhất: Tiểu khu Thủy Hinh Uyển hôm nay mở bán, mỗi mét vuông 4000, 10 căn nhà bán với già 1000/m2, đến trước được trước ...

Tin nhắn thứ hai: Ngày cuối cùng kỳ nghỉ Quốc Khánh trung tâm thương mại Mỹ Luân giảm giá toàn bộ mặt hàng 30% ...

Tin nhắn thứ ba: Cty người mẫu Thánh Địa hôm nay tổ chức lễ hội body painting vào 9 giờ ở sân khách sạn Ngũ Châu, biểu diễn hiện trường, vô cùng chấn động, mời chư vị ghé thăm ...

Tin nhắn thứ tư: Ngày cuối cùng kỳ nghỉ Quốc Khánh trung tâm thương mại A Mỹ Kỳ giảm giá toàn bộ mặt hàng 30% ...

Trên xe vừa đi vừa nhập tin nhắn, Trường Mao trố mắt, phàm là người tới tìm hắn phát tin nhắn quảng cáo đều chẳng phải loại đàng hoàng, nội dung càng không chấp nhận được, nhưng mà lần này tin nhắn quá chính quy.

“ Có bệnh à, lão Đường bị lừa đá rồi, loại quảng cáo này tìm mình làm gì? Tưởng gì, chẳng có chút cảm giác thành tựu nào cả.”

Kỳ thực Lão Đường không bị lừa đá mà là người khác, hôm quả Giản Phàm giao cho việc này, dễ dàng thôi, nhưng mà Trường Mao đi xâ rồi vẫn đứng ngây tại chỗ không hiểu gì, tới khi có tiếng còi xe mới chạy tới, Tằng Nam trên xe bực mình mắng mấy câu, đại khái chờ lâu khó chịu.

“ Giản Phàm lại bảo anh làm gì thế?”

“ Phát quảng cáo.”

“ Quảng cáo gì?”

“ Thì quảng cáo giám giá, khuyến mãi gì gì đó, không hiểu.”

“ Để làm gì?”

“ Đi mà hỏi cậu ấy, tôi làm sao biết?”

“ Thế Giản Phàm đâu?”

“ Không biết.”

Hỏi gì cũng không biết, Đường Đại Đầu lắc đầu quầy quậy nghe Tằng Nam luôn mồm trách móc mình, trả lời xong lại hỏi: “ Phải rồi Tằng Nam, Giản Phàm hỏi cô chuyện kia cô làm thế nào rồi? Cậu ấy cần dùng gấp, nếu tôi lấy được bảo với cậu ấy.”

“ Lấy cái gì?”

“ Làm sao tôi biết, không phải hai người thương lượng rồi à?” Đường Đại Đầu bực dọc, làm chuyện mập mờ thế này không phải phong cách của hắn:

Tằng Nam lục túi xách, lấy một thứ đưa rằ, nghiêm mặt nói: “ Nói với anh ấy, tôi giúp Sở Tú Nữ, không liên quản gì tới anh ấy.”

Giao đồ cho Đường Đại Đầu xong, Tằng Nam có vẻ tâm tình không tốt, đẩy cửa xuống xe, vẫy tấy bắt một chiếc tắxi bỏ đi, để lại Đường Đại Đầu ngây ra đó. Đường Đại Đầu gọi điện tìm Giản Phàm, không ngờ bị đưa vào tin nhắn thoại, chửi bới vài câu, thằng vương bát đàn lại chơi trò mất tích, lát sau có tin nhắn: Đừng gọi điện thoại, tới khách sạn Ngũ Châu tìm tôi, phòng 1612.

Thế là có mục tiêu rồi, Đường Đại Đầu lái xe thẳng tôi khách sạn quốc tế Ngũ Châu.

Bình Luận (0)
Comment