Cô thoa thuốc mỡ lên mặt, mở cửa trở về phòng ngủ. Sau khi khóa trái cửa, cô tắt điện thoại đi ngủ.
Trần Duy Lặc ở Trại huấn luyện mùa đông gặp rất nhiều đội bóng đại học sẽ giao đấu vào tháng 3. Khi huấn luyện trên sân bóng, anh không có thời gian nghĩ về chuyện của anh và Phó Sảng. Nhưng hễ rảnh, anh lại nhớ đến Phó Sảng. Kể từ khi cô về nhà, cô không hề liên lạc với Trần Duy Lặc một lần nào. Điều này đối với anh là chuyện chưa từng xảy ra.
Lần trước tuy anh đã nổi nóng với cô, nhưng không đến mức phải giận dỗi lâu như vậy. Anh lại gọi cho cô. Tiếng tút tút lặp lại vang lên, cô vẫn không bắt máy.
Vết thương trên mặt Phó Sảng đã lành hẳn. Lúc này, cô đang tập yoga trong phòng để thư giãn. Nghe thấy điện thoại, cô do dự một lát rồi không nghe. Sau đó anh rốt cuộc không gọi lại nữa.
Phó Sảng không rõ cảm xúc của mình rốt cuộc là gì. Cô đã thử làm một cô bạn gái hiểu chuyện, tự mình gánh vác mọi chuyện, nhưng kết quả cho thấy, làm như vậy chẳng có một chút lợi ích nào. Không một ai hiểu được lòng bạn.
Mãi đến trước Tết một ngày, Phó Sảng và Trần Duy Lặc đều không hề liên Lặc lại. Hai người như đang đánh một cuộc chiến lạnh lẽo không tiếng động, xem ai chịu đựng được.
Trần Duy Lặc trước một ngày về nhà, thật sự nhịn không nổi nữa, lại gọi cho Phó Sảng. Lần này cô trực tiếp tắt máy.
Ngày hôm sau, Phó Sảng đi nhà bà ngoại bầu bạn bà rán thịt viên ăn Tết. Hồi nhỏ cô rất thích ngồi bên cạnh bà ăn thịt viên mới ra lò. Vỏ ngoài vàng giòn, bên trong tươi ngon, có thể ăn được rất nhiều lần.
Tiền Nhã Lan gọi điện thoại giục cô về nhà. Phó Sảng nói với bà tối cô sẽ ở lại bầu bạn bà ngoại, ngày mai mới về. Bà Tiền Nhã Lan khen cô một trận, nói cô lên đại học rồi càng ngày càng hiểu hiếu thuận.
Phó Sảng đỡ bà ngoại nằm lên giường nghỉ ngơi xong, tự mình ra phòng khách xem TV. Tiếng TV điều chỉnh rất nhỏ. Đèn trong nhà cũng đều tắt. Cô lặng lẽ nằm trên sofa đắp chăn lông giết thời gian không ngủ được.
Trần Duy Lặc vừa đến cửa nhà, quăng hành lý liền bước ra khỏi cửa. Khương Khải Lâm gọi theo sau vài tiếng mà anh không quay đầu lại, càng không quản được anh.
Trần Duy Lặc trực tiếp đến gõ cửa nhà Phó Sảng. Mở cửa là Tiền Nhã Lan, trông thấy Trần Duy Lặc liền tươi cười rạng rỡ.
"Lặc Lặc à, cháu đến tìm Phó Hào à?" Tiền Nhã Lan nói xong, gọi Phó Hào vào trong.
"Cháu tìm Phó Sảng." Trần Duy Lặc đột nhiên nói.
Tiền Nhã Lan ngây người quay đầu lại, không may mắn nói: "Phó Sảng đi nhà bà ngoại rồi."
Vừa lúc gặp Phó Hào bước ra, mơ hồ hỏi anh: "Cậu tìm Phó Sảng làm gì?"
Trần Duy Lặc vẫn luôn chưa nói với Phó Hào. Lúc này người nhà Phó Sảng vừa hay đều ở đây, anh không tính toán tiếp tục che giấu nữa. Anh gọn gàng dứt khoát nói: "Cô ấy không để ý tới tớ, còn không nghe điện thoại tớ. Tớ muốn gặp cô ấy."
Tiền Nhã Lan và Phó Hào nhìn nhau, có chút không hiểu ý này. Trong lòng mỗi người phỏng đoán, cũng không dám đáp lời.
Một lát sau, Tiền Nhã Lan chớp mắt nói với Trần Duy Lặc: "Phó Sảng kỳ nghỉ đông tâm trạng không tốt lắm, không thích đáp lời ai."
Trần Duy Lặc nhìn Phó Hào: "Địa chỉ bà ngoại cô ấy gửi cho tớ, tớ muốn đi tìm Phó Sảng."
Tiền Nhã Lan kinh ngạc há miệng. Bà thầm nghĩ không ổn, tối muộn thế này nhất quyết phải tìm Phó Sảng, còn muốn gặp cô. Hai đứa chẳng lẽ yêu đương?
Bà vừa thiết tưởng như vậy, Phó Hào đột nhiên kinh hãi nói: "Cậu yêu đương với Phó Sảng?"
Anh nhanh chóng trả lời: "Đang quen."
Ngực Tiền Nhã Lan nhảy dựng lên, thầm nghĩ: Mẹ ơi, không hổ là con gái ta!
Phó Hào nuốt nước bọt liên tục, vẫn chưa thoát khỏi cơn kinh ngạc đó. Anh ấy quay lưng lập tức xỏ giày, kéo Trần Duy Lặc liền đi ra ngoài. Tiền Nhã Lan nhìn theo, hai bóng dáng cao lớn sải bước đi trong đêm tối, không lâu sau đã không thấy tăm hơi.
Phó Hào đẩy Trần Duy Lặc, nhíu mày hỏi anh: "Cậu có ý gì?"
"Ý gì?" Trần Duy Lặc trong lòng rất phiền, anh hiện tại chỉ muốn thấy Phó Sảng.
"Tớ nói cậu và Phó Sảng. Hai người con mẹ nó sao lại thế này?" Phó Hào gào anh.
"Yêu đương, tớ phải nói mấy lần mới hiểu?" Trần Duy Lặc đá viên đá chướng mắt bên chân, trừng mắt anh ấy.
Phó Hào một bụng tức giận. Đột nhiên tối muộn thế này biết cái tin kinh hãi người như vậy, ai có thể chấp nhận?
Anh ấy gào Trần Duy Lặc: "Cậu quen em gái tớ từ khi nào?"
"Nghỉ hè."
"Năm trước?"
"Ừ."
"Chết tiệt!" Phó Hào chửi thề.
"Chửi cái gì?" Trần Duy Lặc liếc anh ấy.
"Tớ chửi cậu, thằng chết tiệt lừa tớ à? Đó là em gái tớ!" Phó Hào đẩy anh.
Trần Duy Lặc lùi lại mấy bước đứng yên, gào về phía Phó Hào đang trở mặt: "Em gái cậu thì sao? Tớ không thể quen cô ấy à?"
Phó Hào gật đầu chỉ vào anh, vẫn chưa hết giận: "Thằng chết tiệt lừa tớ còn nói có lý? Hơn nửa năm rồi, hôm nay cậu mới nói. Cậu có coi tớ là anh em sao?"
Trần Duy Lặc hít một hơi bình tĩnh, giải thích với hắn: "Tớ chuẩn bị chờ về rồi nói cho cậu."
"Đừng có giải thích! Tớ thấy cậu là phiền." Phó Hào cào tóc, nhìn chằm chằm mặt đất th* d*c.
Trần Duy Lặc cạn lời. Bọn họ chẳng qua chỉ giấu giếm nửa năm. Hiện tại tình cảm ổn định, công khai đúng là thời điểm tốt nhất, nhưng anh không hiểu vì sao Phó Hào lại đối xử với anh như vậy.
"Tớ làm sao? Cậu không muốn Phó Sảng quen tớ đến thế sao?" Trần Duy Lặc muốn hỏi cho rõ ràng.
Phó Hào đau đầu suy nghĩ một lúc lâu, ngước mắt nghiêm túc hỏi anh: "Cậu có nghiêm túc không? Phó Sảng từ nhỏ đến lớn chưa từng thật sự yêu đương với ai. Cậu đừng thấy tớ thích bắt nạt em ấy, nhưng tớ trong lòng rất để ý em ấy. Tớ đặc biệt sợ sau này ưm ấy tình cảm không thuận, gặp người không tốt. Cậu lại đặc biệt thu hút phụ nữ. Phó Sảng quen cậu chắc chắn khổ."
Trần Duy Lặc không ngờ mình trong lòng Phó Hào là hình tượng này. Anh hiểu tâm trạng bênh vực người nhà của Phó Hào, nhưng anh cũng cảm thấy mình rất oan.
"Tớ để ý cô ấy còn hơn cậu. Cô ấy là em gái cậu, cũng là bạn gái tớ. Tớ sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt cô ấy. Cậu sau này cũng đừng nghĩ bắt nạt cô ấy." Trần Duy Lặc cảnh cáo hắn.
Phó Hào nhìn vẻ nghiêm túc chưa từng có này của Trần Duy Lặc, bỗng nhiên cười, tự mình thấy vui.
"Cười cái gì?" Trần Duy Lặc thấy anh ấy khó chịu.
Phó Hào nhíu mũi cười: "Tớ nghĩ Phó Sảng bỏ bùa cho cậu rồi. Lời cậu vừa nói giống hệt phim ngôn tình."
"Cút đi." Trần Duy Lặc hất cái vai anh ấy vác anh đi.
Phó Hào kéo anh đi về phía đường cái. Đột nhiên nhớ đến một chuyện, lập tức dừng chân, quay đầu nhìn chằm chằm anh khó nói.
Trần Duy Lặc giục anh ấy: "Đừng lẩm bẩm nữa. Mau đưa địa chỉ cho tớ. Tớ mà không tìm thấy cô ấy, tối nay đừng ngủ."
Phó Hào suy nghĩ rồi móc điện thoại ra gửi cho anh. Lúc gửi, anh ấy do dự một lát: "Cậu với Phó Sảng..."
Trần Duy Lặc nóng vội: "Cậu nhanh lên."
Phó Hào gửi qua rồi, vội vàng nắm chặt anh định chạy. Thấy anh sốt ruột hoảng hốt, nuốt nước bọt hỏi: "Cậu với Phó Sảng đã làm chuyện đó chưa?"
Trần Duy Lặc chớp mắt sững sờ một thoáng, ánh mắt ngay sau đó né đi. Anh giật quần áo khỏi tay anh ấy, ho khan: "Cậu về nhà trước đi."
Phó Hào vội vàng nắm chặt anh lại: "Khi nào?"
"Cậu có bệnh à?" Trần Duy Lặc ngậm miệng không nói chuyện.
Phó Hào và anh thời còn mặc quần cùng cỡ. Trần Duy Lặc có biểu hiện gì, anh ấy vừa nhìn liền hiểu. Mặt anh ấy tức giận bừng bừng.
"Thằng chết tiệt cậu ra tay nhanh thế! Cậu mà dám bỏ Phó Sảng, hai anh em mình đừng nhìn mặt nhau!" Phó Hào chỉ vào anh đe dọa.
Trần Duy Lặc không thèm để ý anh ấy nữa, vẫy một chiếc xe hướng nhà bà ngoại Phó Sảng chạy đi. Trong lòng anh toàn là bóng hình Phó Sảng. Lúc nào cũng nghĩ đến việc nhìn thấy cô.
TV đang chiếu phim Hàn ngọt lịm, nhưng Phó Sảng xem mà không cười nổi. Nam nữ chính bên trong càng ngọt, cô càng thấy chua xót. Xem lâu cô liền thấy đói. Cô nhấc chăn lông bước khỏi sofa, chuẩn bị đi vào bếp nấu một chén sủi cảo ăn xong ngủ ngon.
Phó Sảng ngáp một cái, từ tủ lạnh lấy ra sủi cảo bà ngoại gói. Vừa mới chuẩn bị đun nước, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ nhàng, đi đi lại lại.
Cô vội vàng tắt bếp, cẩn thận lắng nghe tiếng động đó dần dần đi xa. Chờ nghe không thấy nữa, cô vừa bật bếp lên, cửa phòng lại mở ra, gõ nhẹ hai tiếng.
Phó Sảng theo bản năng nuốt nước bọt, lại tắt bếp trong tay. Cô chậm rãi đến gần hiên nhà. Nhớ đến tiếng bước chân vừa rồi, cô hơi thấp thỏm bất an. Đúng lúc này, cửa lại gõ hai tiếng.
"Phó Sảng, anh biết em ở bên trong, em mở cửa đi." Trần Duy Lặc vừa rồi thấy cô ở trong bếp.
Phó Sảng vừa định mở điện thoại gọi, nghe thấy giọng anh sững sờ. Cô lập tức thoát khỏi giao diện trò chuyện, không thèm nghĩ ngợi mở cửa. Vừa mở ra, cô đã bị người ngoài cửa chưa kịp nhìn rõ ôm vào lòng. Môi anh luôn áp vào tóc cô v**t v*, hai tay ôm đến nỗi cô sắp nghẹt thở.
Phó Sảng vỗ vỗ lưng anh nhắc nhở: "Em nghẹt thở."
Trần Duy Lặc vội vàng buông cô ra, cúi đầu nhìn khuôn mặt hơi tiều tụy của cô: "Đang nấu ăn khuya à?"
Phó Sảng lâu rồi không bị anh nhìn gần như vậy. Lúc này mắt cô cũng không rời khỏi anh. Cô gật đầu: "Đói, chuẩn bị ăn xong rồi ngủ."
"Đừng ngủ vội, anh có chuyện muốn nói với em."
Phó Sảng cắn cắn môi, buông tay anh ra tiến vào bếp tắt đèn. Khi cô bước ra, trong tay chỉ cầm một chùm chìa khóa và điện thoại.
"Bà ngoại đang ngủ, đi ra ngoài nói đi." Phó Sảng đẩy anh ra khỏi cửa.
Bên ngoài cửa nhà bà ngoại có dụng cụ tập thể dục của người già, còn có hai chiếc xích đu. Phó Sảng và Trần Duy Lặc đi đến đó.
Giữa màn đen tối, Phó Sảng quay đầu hỏi anh: "Anh về từ khi nào?"
"Mới vừa về."
Phó Sảng ngơ ngác gật đầu, đột nhiên nghe thấy anh hỏi: "Vì sao không nghe điện thoại anh?"
Phó Sảng liếc nhìn chiếc xích đu đang lắc lư trong gió, đi về phía tiếng xích sắt, ngồi xuống suy nghĩ một lát rồi mới nói với anh: "Em xin lỗi."
Trần Duy Lặc không phải muốn cô xin lỗi. Anh vội vàng đi tới, ngồi xổm trước mặt Phó Sảng, nhìn thẳng cô trong đêm tối.
"Em gặp chuyện không vui ở trường cũng không nói cho anh, đừng cứ tự mình giải quyết. Anh muốn quan tâm em, hiểu rõ tất cả về em, nhưng em lại giấu anh. Em có biết anh hễ huấn luyện xong, trong đầu toàn là em không? Anh không hiểu vì sao em không muốn nói cho anh biết. Nhưng Phó Sảng, chuyện giữa chúng ta không nên có những điều giấu giếm này. Anh có quyền biết em vì sao thương tâm, vì sao khổ sở, vì sao lại đánh nhau với người khác. Anh biết đều có lý do. Vì em là tốt nhất trong lòng anh, người khác không chọc em, em chắc chắn sẽ không đánh người khác."
Phó Sảng trong lòng rất khổ sở, uất ức. Nhưng nghe Trần Duy Lặc nói những lời này, cô cũng hối hận. Cô biết anh có ý tốt muốn hiểu rõ tất cả về cô, trách cô có một phần lòng tự trọng đáng chết.
Trần Duy Lặc vuốt khuôn mặt lạnh buốt của Phó Sảng, chờ cô mở miệng nói.
Phó Sảng bỗng nhiên ôm lấy anh, dựa vào vai anh, kể cho anh nghe những chuyện đó như vỡ đê: "Em trước đây không nên giúp Chu Giai Giai theo đuổi anh. Học kỳ này thái độ của cô ta đối với em thay đổi, rất hận em. Làm chuyện gì cũng nhắm vào em, ngay cả bạn bè bên cạnh em cũng bắt nạt. Cô ta nói xấu em với thành viên năm nhất Đội cổ vũ, em không biết sau lưng cô ta nói như thế nào, nhưng mọi người đều không chơi với em. Chuyện đó thôi cũng được, vốn dĩ em vào Đội cổ vũ là vì anh, không phải để kết bạn mà. Nhưng cô ta thật quá đáng. Vì muốn đuổi em ra khỏi đội, cô ta vu khống em trộm vòng cổ của cô ta, lén lút bỏ vào tủ quần áo em. Em căn bản không biết, cũng không hề lấy, cô ta thật sự quá tệ, làm chuyện gì cũng lén lút."
Phó Sảng nghe thấy tiếng thở của Trần Duy Lặc càng ngày càng nặng. Cô từ từ ngẩng đầu nhìn anh. Trần Duy Lặc đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm mặt đất không động đậy. Anh trong lòng rất bực bội. Bất kỳ ai nghe thấy bạn gái mình chịu ấm ức này cũng không thể nhẫn nại.
Trần Duy Lặc xoa mặt nói với cô: "Em nên nói với anh, để anh xử lý. Cô ta nhiều lần đối xử như vậy với em, rõ ràng là không coi em và anh ra gì."
Phó Sảng cúi đầu thở dài: "Chuyện con gái không đơn giản như các anh con trai đâu, rất phức tạp. Em không muốn nói cho anh, vì không muốn quấy rầy anh thi đấu. Anh thích chơi bóng rổ như vậy, hướng đến giải đấu toàn quốc. Nếu vì chuyện vặt vãnh này của em mà phân tâm, em trong lòng sẽ bất an."
Trần Duy Lặc lần đầu tiên cảm thấy đau lòng cho Phó Sảng. Anh từng nghĩ lần đầu tiên đau lòng cô là lúc cô bị hất sữa chua ở nhà ăn, nhưng khi đó anh thờ ơ. Lần thứ hai đau lòng cô, là đêm cô gặp bạn trai qua mạng, khoảnh khắc cô ngẩng đầu trong bồn tắm, hai giọt nước mắt đó đau đớn sâu sắc vào tim anh. Anh không muốn có cơ hội đau lòng cô như vậy thêm một lần nào nữa. Anh chỉ muốn bảo vệ cô, làm cô là Phó Sảng vui vẻ và sung sướng.
Trần Duy Lặc ôm cô, hôn lên má cô: "Về sau chuyện gì cũng không cần giấu anh. Em không nói cho anh nghĩ là tốt cho anh, nhưng đứng ở góc độ của anh, sẽ khiến anh cảm thấy mình không có ý thức trách nhiệm. Phó Sảng, anh đã nói không thể để người khác bắt nạt em, anh phải nói được làm được."
Phó Sảng ôm chặt anh. Trong lời nói của anh, lòng Phó Sảng dần dần chỉ còn lại ấm áp. Cô chỉ muốn ghi nhớ cảm giác lúc này: Yêu anh, và được anh yêu, thế là đủ rồi.
Cô ôm mặt Trần Duy Lặc, rất nhớ nhung mà hôn lên giữa mày anh: "Em rất nhớ anh."
Khuôn mặt căng thẳng của Trần Duy Lặc bỗng nhiên nở nụ cười: "Anh ngày nào cũng nhớ em."
"Nhưng anh chỉ gọi mấy cuộc điện thoại." Phó Sảng bất mãn.
Trần Duy Lặc véo mặt cô: "Anh xin lỗi em, thực xin lỗi."
Phó Sảng trong lòng vui sướng, vừa định nói chuyện, đã bị người ôm eo ngậm môi hôn sâu. Cô ngửa đầu ngồi trên xích đu hơi đung đưa. Mặc cho gió lạnh thổi thế nào cũng không thấy lạnh. Trong miệng ngọt ngào quấn quýt, chỉ muốn cùng người trước mặt yêu đương như thế này mãi mãi.
Mở rộng cửa lòng, cùng nhau ràng buộc.