Hai Tảng Đá - Đình Chỉ Mộng Du

Chương 38

Hai người hôn nhau rất lâu mới chịu buông ra. Phó Sảng mãn nguyện nhìn ánh mắt sâu thẳm đầy ý cười của anh, đột nhiên nhớ ra hỏi anh: "Sao anh biết em ở nhà bà ngoại?"

Trần Duy Lặc vẫn cười: "Anh hỏi mẹ em và anh trai em."

Phó Sảng che miệng kinh hãi: "Vậy chẳng phải là..."

Trần Duy Lặc gạt tay cô ra: "Quen anh mất mặt lắm à?"

Cô vội vàng lắc đầu: "Sao có thể chứ."

Trần Duy Lặc đẩy xích đu cho cô, nói với cô: "Tối anh về nhà sẽ nói với ba mẹ anh biết."

Phó Sảng cảm thấy việc họ gặp gỡ gia đình như vậy có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Bởi vì mối quan hệ của họ đã sắp không ai không hiểu.

Trần Duy Lặc về muộn, chưa ăn cơm tối. Phó Sảng dẫn anh lén lút vào nhà bà ngoại. Ở cửa, cô nhỏ giọng dặn anh: "Nói chuyện nhỏ thôi, đừng đánh thức bà ngoại dậy."

Anh lén lút bước vào, ngoan ngoãn ngậm miệng không nói lời nào. Anh yên tĩnh ngồi ở bàn ăn phòng khách, chờ Phó Sảng nấu xong hai chén sủi cảo bưng tới.

Họ hai người sát vào nhau ăn sủi cảo luộc. Một người chấm giấm, một người nửa giọt giấm cũng không muốn nếm.

"Vì sao anh không thích ăn dấm vậy?" Phó Sảng hỏi anh.

Trần Duy Lặc nói với cô: "Loại giấm nào anh cũng không muốn ăn."

Phó Sảng cười, huých anh: "Em muốn nhìn anh ghen. Em cảm thấy con trai khi ghen đặc biệt đáng yêu."

Trần Duy Lặc, một trai thẳng to xác bị nói đáng yêu, nổi da gà khắp người. Anh liếc cô: "Nghỉ đông em toàn bận làm gì vậy?"

Phó Sảng à một tiếng, chống cằm đếm cho anh: "Ăn cơm, ngủ, nghe nhạc, sau đó còn có xem phim Hàn."

Trần Duy Lặc liền thấy không cần thiết, nói với cô: " Ít xem phim Hàn một chút đi, toàn lừa mấy cô gái nhỏ như em thôi."

Phó Sảng chậc một tiếng mặc kệ: "Lừa thì lừa thôi, dù sao nam chính đẹp trai dễ nhìn, em xem thích, trong lòng thích là được."

Trần Duy Lặc nuốt sủi cảo bị nghẹn, trong lòng nghe rất không thoải mái. Anh bỗng nhiên nhìn về phía Phó Sảng, ném đũa, ôm lấy đầu cô đối diện với mình. Cô nhúc nhích không được.

Phó Sảng chớp chớp mắt hỏi: "Anh làm gì vậy?"

"Anh muốn em nhìn cho rõ." Trần Duy Lặc nghiêm túc nói.

Phó Sảng cười khúc khích, chu môi hôn hôn anh: "Anh rất đáng yêu, anh đẹp trai nhất, em thích anh nhất."

Khóe miệng Trần Duy Lặc nở một tia cười đắc ý. Anh vừa lòng buông Phó Sảng ra, tiếp tục ăn nốt chén sủi cảo chưa ăn xong của mình. Sủi cảo còn lại trong chén Phó Sảng cũng đều cho Trần Duy Lặc. Anh thật sự rất đói, ăn đến hai mươi cái mới dừng lại.

Tiền Nhã Lan kể từ khi biết Trần Duy Lặc và Phó Sảng yêu đương, thường xuyên gọi anh về nhà ăn cơm. Bà chiêu đãi thịt heo om thật lớn, cứ như trong nhà nuôi thêm một đứa con trai ruột vậy. So sánh dưới, Phó Hào liền tương đối thảm, trên bàn cơm không ai bận tâm anh ấy. Chỉ có Trần Duy Lặc thoắt cái đã thành con rể nhà họ.

Phó Hào khai giảng sớm. Trước khi đi, anh ấy kéo Phó Sảng nói chuyện với thái độ nghiêm túc chưa từng có.

"Nếu cậu ta mà bắt nạt em, em nói cho anh, anh trả thù cho em, biết chưa?"

Phó Sảng cứ ngỡ mình nghe nhầm hoặc nghe không rõ, nhưng thần sắc Phó Hào nghiêm túc như vậy, lòng cô ấm áp, im lặng cười.

Phó Hào xoa xoa cái đầu ngốc nghếch của cô: "Con bé ngốc, đừng thấy cậu ta đẹp trai mà bao che cho cậu ta. Dám làm tổn thương em một sợi lông cũng phải nói cho anh, nghe rõ không?"

Đôi mắt Phó Sảng đột nhiên đỏ hoe. Phó Hào thấy vậy, vội vàng nói: "Anh đâu có bắt nạt em, sao mắt em lại đỏ?"

Phó Sảng hít hít mũi: "Sắp không được gặp anh nữa rồi, không muốn anh đi nữa."

Phó Hào cười một tiếng, véo mũi cô: "Chỉ còn học kỳ cuối thôi. Chờ anh về kiếm tiền cho em tiêu."

"Tự anh nuôi bạn gái còn chưa đủ đâu." Phó Sảng đánh tay anh ấy, xoa mũi.

"Khinh thường anh à? Lương anh một năm được đủ nuôi em luôn đấy." Phó Hào rất tự tin. Anhấy đã ký hợp đồng với công ty eSports.

Phó Sảng nhìn theo Phó Hào rời đi. Lần đầu tiên cô không muốn anh ấy đi. Mặc dù cô có khi cảm thấy anh trai này rất đáng ghét, luôn bắt nạt cô như không lớn, nhưng Phó Sảng trong lòng biết Phó Hào chỉ là không thích thể thiện cảm xúc.

Buổi tối, Trần Duy Lặc đến nhà Phó Sảng tìm cô. Anh đến, Phó Sảng trên người chỉ mặc một bộ áo ngủ lông xù. Anh vừa chạm vào liền bị điện giật, tách tách vang lên.

"Anh xem nào, sao mắt em đỏ thế?" Trần Duy Lặc nhìn chằm chằm đôi mắt cô.

Cô lẩm bẩm: "Bị anh em làm cho cảm động."

Trần Duy Lặc suýt cười thành tiếng: "Em đùa anh à?"

Phó Sảng lập tức cười lên, ôm cổ anh hù dọa: "Anh tuyệt đối đừng bắt nạt em. Em có hậu thuẫn, tin không?"

Trần Duy Lặc nhướng mày: "Em nói loại bắt nạt nào?"

Phó Sảng véo anh: "Nói cho anh trai em, để anh ấy trị anh, tin không?"

Không chờ Phó Hào trị Trần Duy Lặc, Trần Duy Lặc lập tức xách Phó Sảng ôm lên người, đi về phía phòng ngủ cô. Anh vừa đi vừa gấp gáp hỏi: "Mẹ em về chưa?"

Phó Sảng ghé sát môi anh, cười trộm: "Bà ngoại nhớ mẹ em, mẹ em tối nay ở lại với bà."

Trần Duy Lặc nóng lòng ngậm lấy môi cô. Lưng anh dựa vào cánh cửa thuận đóng cửa phòng ngủ lại. Phó Sảng còn có chút luyến tiếc nụ hôn, đã bị anh ném lên giường.

Cô thấy Trần Duy Lặc đang cởi áo khoác, ngoài miệng cười chui vào trong chăn. Không lâu sau, lại bị anh xách ra, ôm ngồi trên giường ôm hôn nhau.

Phó Sảng ngồi trên đùi anh, tay chui vào áo len anh s* s**ng cơ thể anh, làm anh cứng đơ, anh lập tức nắm tay cô lại.

Phó Sảng chớp chớp mắt nhìn anh nén cười: "Anh nhịn lâu rồi phải không?"

"Chờ một lát." Trần Duy Lặc đột nhiên móc ra một vật từ trong túi.

Phó Sảng không biết anh làm trò gì, nhìn chăm chú. Trong tay anh quả nhiên là một chiếc hộp đựng trang sức màu đen.

Trần Duy Lặc đưa cho cô: "Mở ra xem đi."

Phó Sảng kinh hỉ cười: "Tặng em à?"

Anh ra hiệu cô mở ra. Phó Sảng mở ra, phát hiện bên trong là một chiếc vòng cổ mặt dây hình bóng rổ nạm kim cương. Một quả bóng tròn tròn bé tí, hình dáng vô cùng tinh xảo. Mắt cô sáng rực nhìn chằm chằm.

"Có thích không?"

Phó Sảng yêu thích không buông tay, vội vàng gật đầu hỏi anh: "Anh tự dưng tặng em vòng cổ làm gì?"

Trần Duy Lặc ánh mắt dời đến chiếc cổ trụi lủi của cô, chỉ vào: "Chưa từng thấy em đeo vòng cổ. Cái cổ xinh đẹp như vậy không đeo thì phí."

Phó Sảng đưa lên xem. Vòng cổ lấp lánh ánh sáng chói lóa dưới ánh đèn. Cô không thể nói hết sự thích thú, ôm mặt anh hôn một cái.

"Tốn tiền của anh, em rất thích, cảm ơn anh."

"Cảm ơn sao xa lạ quá. Em nói lời khác đi." Trần Duy Lặc lấy vòng cổ, ngón tay không linh hoạt đeo lên cổ cô, sửa mặt dây cho thẳng.

Phó Sảng cúi đầu nhìn. Trung tâm xương quai xanh nằm chiếc mặt dây bóng rổ kia, chớp chớp phát sáng, sáng ngời như đôi mắt mong chờ của ai đó.

Cô ngẩng đầu cười với anh, vuốt hai tai anh nói nhỏ: "Em yêu anh."

"Không nghe thấy." Anh ghé tai sát hơn một chút.

Phó Sảng thấy anh giả vờ quấy rối, lập tức tay tìm kiếm bụng anh v**t v* trêu chọc. Môi cô dán vào tai nỉ non: "Anh Lặc Lặc, em muốn."

Ngực Trần Duy Lặc lập tức co thắt kinh hoàng. Cả người anh bị giọng cô kêu tê dại. Anh lập tức đè Phó Sảng trên giường, vừa cởi áo len vừa hôn cô.

...

Vai Trần Duy Lặc đau nhói. Anh đỡ Phó Sảng yếu ớt ngồi trên hông mình. Tiếng kẽo kẹt của thanh giường càng lúc càng to giữa những động tĩnh.

Phó Sảng đột nhiên ngẩng đầu, nắm tóc anh th* d*c hỏi: "Vạn nhất sau này chúng ta yêu xa thì làm sao?"

Phó Sảng nghĩ đến vấn đề này rất lâu. Nếu vận may không tốt mà yêu xa thật, cô chắc chắn sẽ rất buồn khổ.

Trần Duy Lặc th* d*c trả lời cô: " Anh sẽ cố gắng không xa em. Đến lúc đó anh thuê nhà đưa em về sống chung."

Phó Sảng hừ cười vài tiếng, tay đáp trên vai anh: "Anh Lặc Lặc, anh muốn nuôi em à?"

"Không được sao?" Trần Duy Lặc lau mồ hôi trên đầu cô.

"Em sẽ không nấu cơm, chỉ biết nấu mì gói, còn biết lau dọn nữa." Phó Sảng khoe tài sản của mình.

Trần Duy Lặc bật cười, hôn cô thành thật thương lượng: "Anh cũng không biết. Vậy cùng nhau từ từ nghiên cứu."

Phó Sảng cười nhe răng, dùng sức chân chống cơ thể, ấn anh xuống giường nằm. Anh như thả lỏng cơ bắp, ngửa đầu thở một hơi dài.

...

Anh bỗng nhiên ôm chặt Phó Sảng, miệng áp vào mặt cô hôn: "Bảo bối, em gợi cảm quá."

"Còn gì nữa?"

Trần Duy Lặc nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, hàm răng cắn môi đỏ chịu đựng thanh âm. Nhìn vào mắt cô, lòng anh bốc hỏa, cả đời không muốn xa rời cô.

"Anh yêu em."

Trần Duy Lặc xoay người đè cô lại, dùng sức hôn lên đôi môi th* d*c của Phó Sảng. Không nỡ buông cô ra. Hôn càng sâu, anh càng muốn quấn quýt cùng cô.

Phó Sảng mệt nằm trong chăn nhắm mắt nghỉ ngơi. Cơ thể nóng bỏng phía sau vẫn ở đó, áp vào lưng cô ôm cô nghỉ tạm.

Một lúc lâu sau, Phó Sảng xoay người lay anh: "Anh phải về."

Trần Duy Lặc rúc vào ngực cô: "Không muốn về."

Phó Sảng đánh anh: "Thế thì ngày mai mọi người đều biết anh ngủ nhà em."

Trần Duy Lặc đau đầu, vội vàng ngẩng đầu nhếch miệng nhìn cô: "Thật sự muốn dứt xong liền đuổi anh đi à?"

Phó Sảng ôm mặt anh xoa xoa dỗ: "Anh ngoan nào, về trường còn có cơ hội ngủ cùng nhau."

Trần Duy Lặc l**m l**m môi khô khốc, không tình nguyện bò dậy mặc quần áo. Phó Sảng nhìn thấy buồn cười, ôm lấy lưng anh hỏi: "Anh làm gì mà muốn ngủ cùng anh đến vậy?"

Anh không cần nghĩ trả lời: "Ôm ngực em ngủ ngon hơn."

Phó Sảng đá anh một cái: "Đồ sắc quỷ."

Trần Duy Lặc quay đầu lại. Phó Sảng đang mặc áo ngủ, lại khôi phục vẻ lông xù như lúc đầu. Phó Sảng đang định gạt tóc ra, phía sau đột nhiên thêm hai tay, nhẹ nhàng gạt những sợi tóc đó ra khỏi áo cô, chải cho thẳng.

Phó Sảng quay đầu lại. Trần Duy Lặc lại áp ngực vào lưng cô ôm lấy eo cô. Cằm anh tựa lên vai cô, dịu dàng chớp mắt nhìn cô. Ánh mắt đó làm cô say đắm. Cô nghe anh chậm rãi mở lời: "Không biết vì sao, chỉ muốn ở bên em mãi mãi như vậy."

Ngực Phó Sảng đập thình thịch. Khóe miệng cô không thể kìm nén sự vui sướng. Bởi vì lời Trần Duy Lặc nói, như hoàn toàn bị anh trói buộc trái tim. Cũng chú định trái tim đó chỉ vì anh mà nhảy lên.

Quay lại Nam Thể, Phó Sảng và Trần Duy Lặc đều bước vào giai đoạn chuẩn bị thi đấu căng thẳng. Đối với lời Phó Sảng nói vẫn còn cơ hội ngủ cùng nhau, quả thực là mơ mộng hão huyền. Phó Sảng tính toán trong lòng, nếu Trần Duy Lặc có thể luôn lọt vào trận chung kết, học kỳ này số ngày họ có thể ở bên nhau đã ít ỏi.

Trần Duy Lặc sau khi về trường, việc đầu tiên anh làm, chính là giấu Phó Sảng đi tìm cô gái gây chuyện thị phi là Chu Giai Giai.

Bình Luận (0)
Comment