Kim Mân Vũ nhìn theo anh, rồi quay đầu lại nói với Trần Duy Lặc: "Phó Sảng là một cô gái tươi sáng và xinh đẹp."
Trần Duy Lặc quay lại ánh mắt, nhìn chằm chằm gương mặt luôn cười của Kim Mân Vũ và hỏi: "Cậu thích Phó Sảng?"
Kim Mân Vũ lập tức gật đầu: "Tôi rất thích cô ấy."
Ngực Trần Duy Lặc đập mạnh, nắm chặt tay đến mức đột nhiên cảm thấy đau nhói. Anh cúi đầu nhìn, vết thương đóng vảy trên tay đã bị nứt ra. Anh vô tâm quản vết thương, trong lòng chỉ quanh quẩn lời Phó Sảng nói dưới sao trời, cảm thấy một trận vô lực.
Kim Mân Vũ thấy người đàn ông to lớn này cúi đầu nắm chặt tay không nói lời nào, cả người tỏa ra một cảm giác bất lực, lại như chứa một cục tức không chỗ xả, lại kết hợp việc anh mấy ngày nay theo sát bên cạnh Phó Sảng, và coi mình là tình địch, liền biết anh nhất định đặc biệt yêu Phó Sảng, mới có thể ngàn dặm xa xôi đến khu bảo tồn hẻo lánh này để tìm về cô gái của mình.
Bầu trời Kenya lại một lần sáng lên. Ngày Trần Duy Lặc phải đi lại gần thêm một ngày, mà mối quan hệ giữa anh và Phó Sảng vẫn không hề hòa hoãn.
Sáng nay, nhóm tình nguyện viên hoàn thành nhiệm vụ, về khu cắm trại nghỉ ngơi hai tiếng. Buổi chiều, họ khởi hành đi thăm hỏi các em học sinh trường tiểu học địa phương.
Trẻ con Châu Phi thường gầy gò, lại có đôi mắt to linh hoạt tò mò, nhìn thấy người khác màu da liền nhìn chằm chằm cười mãi, không sợ người lạ, cũng đặc biệt dễ gần. Chúng nhiệt tình hiếu khách giống như mảnh đất Châu Phi này. Quen bạn rồi, còn sẽ đòi bạn ôm hoặc cõng chúng.
Phó Sảng ngồi trên nền đất cát vàng, bầu bạn đám trẻ chơi đá. Tiếng Anh của chúng rất lưu loát, luôn hỏi Phó Sảng tên là gì, ý nghĩa tên là gì.
Phó Sảng cầm một cành cây, dạy chúng tiếng Trung trên mặt đất cát vàng. Có lẽ vì tên cô quá khó viết, đám trẻ Châu Phi đều lắc đầu, hơi học không được.
Có một cậu bé Châu Phi tóc xoăn ôm một cục đá hỏi cô, cái này viết tiếng Trung như thế nào.
Phó Sảng liền viết chữ "Thạch" - đá sàn sạt trên nền đất cát vàng. Nhìn chữ này, cô lại nghĩ tới rất nhiều năm trước. Lúc cô làm bài tập, bàn cô luôn có một tờ giấy trắng, trên đó dày đặc tên một người.
Cô đang ngẩn người, bỗng nhiên trước mặt có một cục đá văng vào nền đất cát vàng. Cô ngước mắt nhìn lại, Trần Duy Lặc như khoác thêm lớp ánh sáng đang đứng ngoài bóng cây, nhìn chằm chằm cô. Trong tay anh còn nắm một quả bóng rổ rách không biết lấy từ đâu ra.
"Đưa chúng đến đây, anh dạy chúng chơi bóng rổ." Trần Duy Lặc nói xong, kẹp bóng rổ đi về phía sân bóng.
Phó Sảng dùng cành cây xóa chữ trên mặt đất, ôm lấy đám trẻ, dẫn chúng đi đến sân bóng rổ đơn sơ cùng Trần Duy Lặc học chơi bóng rổ.
Sân bóng rổ trường tiểu học này rất đơn sơ, đại khái chỉ dùng để hoạt động giữa giờ. Khung bóng rổ đã gỉ sét, rổ cũng sớm không còn lưới, chỉ còn một vòng trụi lủi. Phó Sảng ngồi ở bậc thang, nhìn về phía nơi đang vui đùa ầm ĩ. Cô tưởng Trần Duy Lặc là người thấy trẻ con liền né, nhưng nhìn tình hình trước mắt, Trần Duy Lặc rất kiên nhẫn, luôn dạy chúng cách xoay bóng bằng ngón tay. Đám trẻ liền đi theo sau anh cười đùa hi hi ha ha.
Phó Sảng nhìn lâu rồi mới nhớ lấy máy ảnh ra chụp cho họ. Trong ảnh, Trần Duy Lặc có đám trẻ theo sau không ngừng, còn cố gắng cướp bóng rổ trong tay anh. Nhưng anh không ngừng né tránh và ném bóng chính xác. Không biết đám trẻ đó nói gì với anh, sau đó, Phó Sảng thấy anh lần lượt nhấc bổng những đứa trẻ lên, cho chúng thử cảm giác tự mình ném bóng vào rổ.
Phó Sảng cúi đầu xem ảnh, có một quả bóng rổ lăn đến trước mũi chân cô. Cô từ từ ngẩng đầu, thấy Trần Duy Lặc đang chạy tới. Anh vẫn như trước kia, khom lưng chống tay trên đầu gối nhìn chằm chằm cô. Mồ hôi nóng bỏng trên chóp mũi anh, làm cô chợt nhớ về sân bóng rổ trường học.
"Anh khát quá, em có mang nước không?" Trần Duy Lặc thở ra hơi nóng, rất khô.
Phó Sảng nhìn bộ dạng đổ mồ hôi đầm đìa của anh, lau mồ hôi trên chóp mũi mình, lấy ly nước của mình trong túi đưa cho anh uống.
Khóe miệng Trần Duy Lặc hiện lên một nét cười, dựa gần bên cạnh cô ngồi xuống, quăng quả bóng rổ bên chân cho đám trẻ tiếp tục chơi.
Trần Duy Lặc rất khát, uống hết nước trong ly Phó Sảng. Cô quay đầu xem anh. Trên cằm anh có giọt nước, dưới ánh mặt trời giống một viên bi thủy tinh chứa đầy ký ức. Trần Duy Lặc nhận thấy điều bất thường, nhìn về phía cô thì Phó Sảng đã thu lại ánh mắt, cầm ly nước rỗng đi.
Trần Duy Lặc xoa cằm hỏi cô: "Khi nào em về nhà?"
Phó Sảng bỏ ly nước vào túi trả lời: "Cuối tháng Tám này."
Cuối tháng Tám Trần Duy Lặc có một trận thi đấu quan trọng ở Nam Thành. Đó là trận bóng rổ chuyên nghiệp đầu tiên trong đời anh. Anh vô cùng hy vọng Phó Sảng có thể đến xem trực tiếp, cổ vũ cho anh, nhưng anh không biết cô có nguyện ý hay không.
"Tuần sau anh phải đi rồi."
Phó Sảng đang tìm khăn giấy trong túi thì tay đột nhiên dừng lại. Trần Duy Lặc đến Kenya đã hơn một tuần. Mỗi ngày anh đều quấn quanh cô, xuất hiện bên cạnh cô bất kể cô ở đâu.
Cô à một tiếng: "Biết rồi."
"Em sẽ nhớ anh chứ?"
Bên tai Phó Sảng như có một trận gió lớn thổi qua, thẳng vào tâm hồn cô chất vấn. Cô sẽ nhớ anh sao?
Phó Sảng không biết trả lời thế nào. Cô đứng dậy chạy đến giữa sân để giải cứu quả bóng rổ đang bị đám trẻ coi như bóng đá, tiếp tục dạy chúng thay Trần Duy Lặc.
Trần Duy Lặc lau mồ hôi trên mặt, nhìn chằm chằm Phó Sảng đùa giỡn với đám trẻ. Trong đầu anh toàn là những đêm ở sân bóng rổ trường học. Họ cùng nhau chơi bóng, Trần Duy Lặc dạy cô ném rổ, dạy cô động tác xoay người, dạy cô dẫn bóng. Tóm lại, những kỹ năng tốt nhất đều dạy cho cô. Rất lâu trước kia anh không hiểu vì sao Phó Sảng lại nhiệt tình xem bóng rổ, nhưng giờ đây trong lòng anh rất rõ ràng, vì yêu một người nên phải yêu toàn bộ của người đó.
Cho nên, anh không tin Phó Sảng trong lòng không có anh.
Phó Sảng và Trần Duy Lặc ở lại trường tiểu học cho đến khi học sinh tan học, mới bắt chuyến xe cuối cùng trở về khu cắm trại.
Mùa mưa Kenya sắp đến. Hoàng hôn lặn sau núi, nhiệt độ không khí dần giảm xuống. Phó Sảng tắt máy ảnh, quấn chặt áo hoodie ôm tay, hỏi tài xế phía trước có thể đóng cửa sổ trời lại không.
Chiếc xe việt dã đã cũ kỹ. Sau khi cửa sổ trời đóng lại vẫn còn gió lạnh ùa vào. Lúc cô đang run rẩy thì, trên người bỗng nhiên có thêm một chiếc áo khoác. Cô quay đầu lại xem, Trần Duy Lặc trên người chỉ mặc chiếc áo ngắn tay buổi chiều kia.
"Về sau trong túi nên để thêm áo khoác." Trần Duy Lặc dặn dò cô.
Phó Sảng quấn chặt áo khoác trên người. Tóc mai bên tai cô tự do thổi tung trong gió, che khuất tầm mắt. Họ nhìn nhau trong bóng tối mờ mịt, cho đến khi Phó Sảng đẩy tay anh ra.
Mọi người đều mệt mỏi, nhắm mắt ngủ suốt dọc đường. Chờ đến khu bảo tồn, nhà ăn đã không còn cơm tối, vì thế mọi người đều đi vào bếp tự mình nấu cơm.
Kim Mân Vũ đã mang mì sợi Hàn Quốc và kimchi đến. Lúc này cậu ấy đang nấu mì trong bếp, Phó Sảng liền đứng cạnh cậu chiên trứng gà. Hai người phối hợp làm bữa tối. Trong mắt Trần Duy Lặc, họ vô cùng ăn ý, mặc dù anh không muốn thừa nhận.
Trần Duy Lặc tự mình học nấu ăn khi huấn luyện ở New York, nghiên cứu theo các đồng đội cùng ký túc xá, nhưng hiệu quả rất thấp. Không trách anh không có thiên phú trong lĩnh vực này, ngay cả Khương Khải Lâm cũng chưa bao giờ tiến bộ trong việc nấu ăn.
Trần Duy Lặc xào cơm chiên trứng ở một bếp khác. Phó Sảng chiên xong trứng nhìn lại, anh khi chiên cơm vẫn luôn đứng thẳng, theo bản năng từ chối khói dầu đến gần. Cái xẻng trong tay anh như một cái xẻng đào đất, xào những quả trứng gà nát bét.
Kim Mân Vũ dựa lại gần nhìn rồi cười: "Trần Duy Lặc, anh ăn mì sợi với chúng tôi nhé. Tôi đã nấu cho anh rồi."
Trần Duy Lặc quay đầu nhìn Kim Mân Vũ. Cậu ấy đang bưng hai chén mì, chỉ cằm về phía bệ bếp kia, thật sự có một chén đặt ở đó.
Phó Sảng bưng món ăn ngang qua anh. Chờ anh đi ra thì, Kim Mân Vũ và Phó Sảng đã vừa ăn vừa trò chuyện. Trần Duy Lặc ngồi xuống bàn vuông, bên trái là Phó Sảng, bên phải là Kim Mân Vũ. Anh luôn nhìn qua lại giữa họ.
"Hai người đang nói gì?" Anh thật sự đã nhịn đủ rồi.
Kim Mân Vũ vội vàng dừng lại: "Xin lỗi, nói tiếng Hàn là không dừng lại được."
Phó Sảng đẩy phần trứng chiên cuối cùng còn lại trong đĩa sang cho Trần Duy Lặc: "Thừa một cái này, anh ăn đi."
Trần Duy Lặc gắp lên bỏ vào miệng, nhai mà không thấy vị gì. Anh nghe Phó Sảng hỏi Kim Mân Vũ: "Lisa nói cuối tuần đi cắm trại dã ngoại, cậu đăng ký chưa?"
Kim Mân Vũ gật đầu: "Đương nhiên rồi, cơ hội tốt như vậy tôi không thể bỏ lỡ được."
Trần Duy Lặc căn bản không biết tin này, hỏi: "Sao tôi không biết?"
Phó Sảng liếc anh, vừa ăn mì vừa nói: "Cô ấy nói trong nhóm chat công việc."
Trần Duy Lặc lập tức móc điện thoại ra xem. Lisa phát tin nhắn đăng ký vào buổi chiều. Lúc đó anh đang dạy đám trẻ chơi bóng rổ, hoàn toàn không biết.
Trần Duy Lặc không làm gì nữa. Ăn xong, anh chủ động thu dọn chén bát đi vào bếp rửa. Chờ anh bước ra thì, Phó Sảng và Kim Mân Vũ đã không còn ở đó.
Anh đi ra ngoài. Dưới ánh sao sáng rõ, Phó Sảng và Kim Mân Vũ đang ngồi trên bãi cỏ khu cắm trại vui vẻ trò chuyện. Bên cạnh còn có chú chó vây quanh họ. Khung cảnh hài hòa đến mức anh không nỡ quấy rầy.
Trần Duy Lặc ngồi xổm trên ghế đá phía sau họ. Nụ cười thoải mái của Phó Sảng rất rõ ràng dưới ánh trăng mờ ảo. Có lẽ vì anh không buông được ánh mắt, cứ như vậy lặng lẽ nhìn cô. Nhìn Phó Sảng và Kim Mân Vũ tựa vào nhau thoải mái nói cười, khoảnh khắc này lòng anh cũng dâng lên một nỗi xót xa. Anh đã thật lâu chưa thấy Phó Sảng cười như vậy. Dường như từ khi Phó Sảng rời xa anh, đầu tư vào cuộc sống của chính mình, cô liền trở nên ngày càng thoải mái hơn.
Trần Duy Lặc nhớ lại buổi chiều hôm đó cô khóc rống. Phó Sảng nói ở bên anh rất mệt. Anh lúc đó không hiểu vì sao cô lại mệt, nhưng bây giờ anh dần dần có thể hiểu được sự mệt mỏi giấu tận đáy lòng cô. Cô nói con đường cô thích anh đã quá khó khăn. Trước kia không hiểu chuyện thì dựa vào lời nguyện ước, mong anh thích cô. Lớn lên ý thức được tâm tư anh không đặt trên người cô, anh chỉ coi cô là em gái, họ không có một tia khả năng. Trần Duy Lặc mỗi khi nghĩ đến, đều cảm thấy rất có lỗi với Phó Sảng. Anh trước kia không biết vị trí và trọng lượng của cô trong lòng anh nặng đến mức nào, nhưng sau khi ở bên nhau, anh dần dần cảm nhận được tình yêu vô tư của Phó Sảng dành cho anh.
Cô đi theo sau lưng Trần Duy Lặc mười mấy năm. Mỗi khi anh xoay người thì bên cạnh dường như đều có bóng dáng cô tồn tại. Cô lặng lẽ đồng hành cùng anh, bảo vệ anh, mà không một lời oán trách. Anh nhận ra mình thật ngu ngốc. Nếu thời gian có thể quay lại kỳ nghỉ hè trước khi cô lên năm nhất, Trần Duy Lặc hy vọng mình lúc đó có thể ôm chặt lấy cô, sẽ không để cô tiếp tục con đường theo đuổi ấy, tự phủ nhận bản thân, chịu đựng những tổn thương nặng nề.
Anh thực sự cảm kích Phó Sảng. Sau khi họ ở bên nhau, anh đã đạt được giải vô địch quốc gia mà anh mơ ước bấy lâu. Trên con đường theo đuổi ước mơ, anh vẫn luôn chiến đấu một mình, rất ít người thấu hiểu anh. Nhưng Phó Sảng thì khác. Từ lúc anh bắt đầu chơi bóng rổ hồi nhỏ, bên cạnh anh luôn có tiếng cổ vũ rộn ràng của Phó Sảng. Anh vẫn nhớ rõ cô bé háo hức nắm chặt tay cổ vũ cho anh, và suốt chặng đường dài đó, cô vẫn luôn ở bên.
Lúc anh đánh giải quốc gia, Phó Sảng luôn đồng hành bên cạnh anh. Mỗi đêm anh huấn luyện một mình, Phó Sảng đều ngồi dưới đất bầu bạn anh, đưa nước, lau mồ hôi, ôm anh, hôn anh, cổ vũ anh. mà không hề than phiền bầu bạn anh sẽ thấy mệt mỏi, lãng phí thời gian hay nhàm chán vô vị. Cô cũng càng không cằn nhằn anh, mọi khổ sở đều tự mình gánh chịu.Anh cứ nghĩ mình đã hoàn thành trách nhiệm của một người bạn trai, nhưng thật ra đứng ở góc độ Phó Sảng, anh hoàn toàn không xứng chức. Anh hy vọng cô bị uỷ khuất thì tìm anh, có bất kỳ chuyện gì không vui đều thổ lộ với anh, những nghi vấn trong lòng cũng phải hỏi ra trước tiên. Nhưng cô lại quen đứng ở góc độ anh để suy xét, mà đối với cảm xúc của chính mình, mà đối với cảm xúc của chính mình, hết lần này đến lần khác mà xem nhẹ..
Khoảnh khắc Phó Sảng nói mình tự ti, không có tự tin, tim Trần Duy Lặc thắt lại. Áp lực tích tụlâu dài trong lòng cô, khiến cô liên tục phủ nhận bản thân, chẳng phải do những thất vọng không như ý muốn suốt mười mấy năm qua gây ra sao. Nhưng trong lòng Trần Duy Lặc, Phó Sảng đặc biệt giống như mặt trời và mặt trăng độc nhất vô nhị trên bầu trời, chiếu rọi con đường anh đi, cũng sưởi ấm trái tim cô độc của anh. Cô dường như không hiểu mình có sức hấp dẫn đến thế, cũng dường như không hiểu Trần Duy Lặc đã ngày càng yêu cô, sợ hãi đánh mất cô, càng nghĩ mà sợ haic từ nay về sau không thể cùng cô tiến về phía trước nữa.
Trần Duy Lặc ý thức được, vấn đề giữa họ chưa bao giờ thực sự giải quyết rõ ràng. Phó Sảng chọn cách thụ động rút lui, Trần Duy Lặc có thể lý giải cô, nhưng anh không thể chọn cách rút lui.
Trần Duy Lặc tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau, đếm ngược ngày rời đi. Càng gần ngày anh quay về New York, lòng anh càng không nỡ, cầu nguyện thời gian có thể chảy ngược.
Hôm nay được phân công nhiệm vụ quan sát. Trần Duy Lặc ăn xong bữa sáng, đi trước đến bãi đậu xe khu cắm trại chờ. Chú chó địa phương da đen kia lại chạy đến. Anh liền ngồi xổm xuống chơi với nó một lát.
Chờ nhóm tình nguyện viên tiến đến, Trần Duy Lặc quay đầu lại. Phó Sảng đội mũ, trên người đeo ba lô hai dây cũ kỹ, trước ngực vẫn treo máy ảnh của cô.
Cùng với người hướng dẫn và tài xế, tổ họ tổng cộng có bảy người, chuẩn bị đi đến thảo nguyên rộng lớn nơi hươu cao cổ sinh sống. Suốt dọc đường xe việt dã hỏng hóc xóc nảy mới đến được thảo nguyên rộng lớn. Nơi đây ban ngày ánh mặt trời dịu dàng, gió cũng ấm áp hơn rất nhiều, mọi nơi đều tràn ngập sự thoải mái.
Phó Sảng cởi nón nhìn ra xa. Hươu cao cổ hoang dã trải rộng trên thảo nguyên lớn Đông Phi, vẫn chậm rãi nghỉ chân trên thảo nguyên mênh mông tìm kiếm thức ăn hoặc nghỉ ngơi. Họ tìm điểm dừng xe gần nhất để xuống xe, sôi nổi chia nhóm đi về phía đàn động vật để thực hiện nhiệm vụ quan sát hôm nay.
Trần Duy Lặc đi theo sau cô. Họ cùng nhau xuyên qua bụi cỏ xào xạc, tiến lại gần đàn hươu cao cổ đang đi về phía trước.
Phó Sảng và Trần Duy Lặc phát hiện đàn hươu cao cổ này có cả đực và cái, còn có không ít hươu con mới sinh không lâu. Phó Sảng đang chụp ảnh, đứng cách chúng ba bốn mét lặng lẽ quay chụp. Tâm trí Trần Duy Lặc càng lúc càng ít tập trung vào việc ghi chép, anh nhìn chằm chằm cô, sợ cô càng đến gần.
Phó Sảng đang định đi vài bước về phía trước để quay chụp một chú hươu con mới sinh thì đột nhiên bị người phía sau kéo lại vai.
"Đừng đến gần quá như vậy."
Phó Sảng quay đầu lại, Trần Duy Lặc nhíu mày. Tay anh trên vai cô càng ngày càng dùng sức. Phó Sảng vỗ nhẹ bàn tay trên vai nói với anh: "Không sao đâu, chúng không sợ người."
Trần Duy Lặc không dám rời cô nửa bước, theo sát phía sau cô, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm cô. Con đường quay chụp của Phó Sảng rất thành công. Cô buông máy ảnh quay đầu tìm anh thì phát hiện Trần Duy Lặc vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.
"Anh đếm xong chưa?"
Trần Duy Lặc gật đầu: "Đếm xong rồi."
"Phân biệt được không?" Phó Sảng hỏi anh có ghi lại được số lượng con đực cái khác nhau không.
Trần Duy Lặc nói: "Không phân biệt được."
Phó Sảng không ngạc nhiên. Anh chưa từng đến quan sát trước đây. Cô đeo máy ảnh lên cổ, giảng cho anh cách phân loại hươu cao cổ trước mắt: đặc điểm con đực cái, sự khác biệt giữa non và trưởng thành. Trần Duy Lặc không ngờ cô có thể nhớ nhiều đặc điểm như vậy. Anh nghe một lần cũng đã đại khái nhớ kỹ, phân công cùng cô quan sát. Chờ đàn hươu cao cổ di chuyển, họ cũng quay trở về điểm dừng xe.
Đúng vào giờ ngọ, họ lên kế hoạch ăn cơm dã ngoại nghỉ ngơi tại chỗ, buổi chiều tiếp tục nhiệm vụ quan sát.
Phó Sảng lấy sandwich và trái cây mang theo từ khu cắm trại buổi sáng ra từ trong túi, còn có bánh mì phiến và phô mai tương do đầu bếp làm.
Trần Duy Lặc và người hướng dẫn đang trò chuyện, cùng nhau ngồi trên cỏ phơi nắng, ăn trái cây do những tình nguyện viên khác mang đến. Tài xế gọi người hướng dẫn dùng cơm. Không lâu sau, chỉ còn Trần Duy Lặc một mình cô đơn ngồi đó nhìn thảo nguyên xa xăm.
Phó Sảng gặm sandwich, mở máy ảnh xem ảnh. Ăn xong, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước. Trần Duy Lặc vẫn ngồi ở đó nhìn xa xăm, không nhúc nhích. Khi mọi người xung quanh chuẩn bị nghỉ ngơi, Phó Sảng cầm lấy bánh mì và trái cây còn lại bên cạnh đứng dậy đi qua.
Trần Duy Lặc bỗng thấy vài thứ rơi xuống lòng mình. Anh cúi đầu xem, là trái cây và bánh mì. Quay đầu lại ngước mắt, quả thực thấy Phó Sảng.
Cô cúi đầu nhìn anh: "Ăn chút đi."
Phó Sảng đang định xoay người đi thì, cổ tay lại bị Trần Duy Lặc nắm lấy: "Ngồi với anh một lát đi."
Phó Sảng không lên tiếng, lại nghe anh nói: "Chỉ còn mấy ngày nữa là anh đi rồi. Ngồi với anh đi."
Trần Duy Lặc nói xong buông lỏng tay, trao quyền lựa chọn cho Phó Sảng. Phó Sảng quay đầu lại nhìn anh. Anh đã xé bánh mì ăn lên rồi.
Phó Sảng ngồi xuống đất, hái mũ đặt trên tay. Cô híp mắt nhìn ra xa thảo nguyên rộng lớn đã dần quen thuộc.
"Bánh mì này dở quá." Trần Duy Lặc bắt bẻ một tiếng.
Ẩm thực khu bảo tồn vẫn luôn như vậy. Cô vỗ vỗ mũ đầy cỏ, đáp lại: "Anh thích ăn thì cứ ăn."
Trần Duy Lặc nhìn cô: "Anh có nói khó ăn đâu. Mấy ngày này ở Kenya, anh cũng quen với cuộc sống này rồi. Buổi sáng vừa ra khỏi cửa là có việc chờ anh, mỗi ngày bận đến tối mới về. Anhtiếp xúc rất nhiều trải nghiệm trước kia không thể nào gặp được. Mỗi ngày đều rất thú vị, cũng rất phong phú."
Phó Sảng lẳng lặng nhìn về phía trước. Gió nhẹ thổi qua, bên tai cô vẫn là giọng anh vang vọng.
"Phó Sảng, em thật sự rất dũng cảm. Anh không nghĩ tới em sẽ một mình đi Châu Phi học. Khoảnh khắc biết được, lòng anh rất bất an. Nhưng khi anh nhìn thấy em ở đây, anh cảm thấy mình sai rồi. Em rõ ràng có khả năng tự chăm sóc mình rất tốt, mỗi ngày đều rất vui vẻ. Cuộc sống như vậy rất thích hợp em." Trần Duy Lặc cảm thán từ tận đáy lòng, nuốt khan bánh mì trong miệng.
Cơ hội đến Châu Phi học là ngẫu nhiên, nhưng đã trở thành một trong những quá trình trưởng thành khó quên nhất của cô. Thân ở mảnh đất này, Phó Sảng thường xuyên sẽ tĩnh tâm nhìn lại cuộc đời mình, cũng sẽ suy nghĩ lên kế hoạch cho hướng đi tiếp theo. Dường như người càng lớn, càng hy vọng con đường phía trước rõ ràng.
"Nơi này thật sự khá tốt. Trước khi đến thì cảm thấy rất loạn, nhưng ở lâu rồi thì lại quen. Nó đã giúp em sửa được một số thói xấu trước kia. Điều duy nhất không tốt, là không thấy được mẹ và anh trai. Có đôi khi em rất nhớ họ." Phó Sảng ôm chân, cằm tựa trên đầu gối.
Yết hầu Trần Duy Lặc nghẹn lại vì bánh mì, như thể câu hỏi anh không thể nói ra đang đè nặng trong lòng.