Mới vừa uống thuốc xong, phía sau một cái ôm ấp dịu dàng bao bọc lấy cô. Môi anh dán vào tai cô, nhẹ giọng nói: "Anh đã xin lỗi cô ấy, nói với cô ấy bạn gái anh bị ốm, cổ họng rất đau. Nếu không uống thuốc, ngày mai anh sẽ không yên tâm rời đi."
Phó Sảng tay vẫn còn nắm ly nước ấm. Nhiệt độ giữa cổ cô nóng hơn cả lòng bàn tay, và trái tim cô cũng càng lúc càng đập mạnh không kiểm soát được trước những lời này của anh.
"Phó Sảng, em có muốn anh đi không?" Trần Duy Lặc gạt những sợi tóc mái che má cô ra sau tai, nhìn chằm chằm đôi mắt cô không chớp.
Phó Sảng chăm chú nhìn màn đêm ngoài rèm. Cô rõ ràng hy vọng mặt trời đó đừng lặn, nhưng màn đêm trước mắt nói cho cô biết, chỉ vài giờ nữa là sáng sớm sẽ đến, và người phía sau cô cũng sẽ rời khỏi nơi này.
Trần Duy Lặc xoay cô lại, nâng mặt cô đối diện với mình, lại hỏi cô một lần nữa.
"Em có muốn anh đi không?"
Phó Sảng cúi đầu, hồi tưởng lại khoảng thời gian gần một năm này. Trần Duy Lặc từ trước đến nay đều ở trong lòng cô. Cô thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm nhớ đến Trần Duy Lặc. Xung quanh tối đen như mực, cô cũng như chìm đắm trong một vùng biển sâu, càng yên tĩnh, tiếng nói trong lòng lại càng thấu đáo.
Điều duy nhất cô cảm thấy hối hận, là làm một kẻ đào binh, dùng cách trốn tránh để đối đãi với anh, đối đãi với chính mình.
Phó Sảng chưa từng nghĩ sẽ có thể gặp Trần Duy Lặc ở Kenya. Chiều tối ngày anh xuất hiện, hoàng hôn rất đỏ. Ánh tà dương rắc lên khuôn mặt anh, Phó Sảng thấy sự may mắn trong đồng tử anh. Anh từ đầu chí cuối đều sợ hãi mất đi cô.
Không chỉ anh tham luyến khoảng thời gian ở bên cô, Phó Sảng cũng quen với việc mỗi lần mặt trời mọc mặt trời lặn đều có anh bầu bạn.
Cô ngước mắt nhìn anh, lắc đầu nói: "Em không muốn anh đi, nhưng anh còn phải thi đấu."
Trần Duy Lặc căng thẳng thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó dùng sức ôm cô vào lòng. Phó Sảng nín thở trong ngực anh, tai áp vào tim anh lắng nghe. Trái tim sống động của anh lại tươi tắn đập lên, từng tiếng đều truyền vào lòng Phó Sảng vang vọng.
Trần Duy Lặc hôn mái tóc mềm mại của cô: "Em có thể ôm anh một cái không?"
Phó Sảng vùi trong ngực anh, hốc mắt chợt đỏ hoe trong giọng nói run rẩy của anh. Trong tầm mắt mơ hồ, cô nhớ lại những cảnh tượng nhiệt tình ôm anh. Cô vươn cánh tay, ôm chặt anh đáp lại, nước mắt nóng bỏng thấm ướt vạt áo anh.
Dã thú ngoài rèm đang hoạt động, từng đợt tiếng bước chân, tiếng gầm khẽ truyền vào lều trại yên tĩnh, mà họ vẫn đắm chìm trong cái ôm ấm áp này, không muốn quấy rầy khoảnh khắc ôm nhau lúc này.
Làn da Phó Sảng truyền đến hơi ấm. Môi anh ghé sát mặt cô hôn, đột nhiên véo cằm cô nâng lên, quấn quanh môi cô nhẹ nhàng m*t hôn. Phó Sảng chậm rãi mở mắt, ngay sau đó bị anh áp xuống giường, trán áp trán nhìn nhau chăm chú.
Trần Duy Lặc hôn cô thật sâu mang theo sự xâm chiếm của ký ức. Anh ôm lấy cơ thể cô, v**t v* trong khuỷu tay. Phó Sảng leo lên ôm cổ anh, môi lưỡi cùng anh quấn quýt không dừng, quay cuồng trên giường vài vòng, trèo lên người anh.
Trần Duy Lặc muốn sâu hơn một bước. Tay anh vừa mới thăm dò vào quần ngủ, Phó Sảng lập tức nắm lấy tay anh: "Không được."
Cổ anh đỏ bừng, th* d*c nuốt khan: "Được."
Phó Sảng th* d*c ngồi dậy, cài lại áo ngủ xong, khẽ đá anh: "Anh về nghỉ ngơi đi."
Trần Duy Lặc ngồi trên giường bất động. Đợi cô chui vào chăn, tay anh vói vào kéo vạt áo cô: "Anh muốn ở lại đây."
Gió ngoài rèm luôn thổi vào lều trại, tiếng ù ù giống tiếng sư tử gầm. Phó Sảng nghiêng người run lên, quấn chặt chăn: "Lạnh quá."
Trần Duy Lặc lập tức c** q**n áo chui vào, kéo cô vào lòng, truyền hơi ấm cơ thể bao bọc cô: "Anh ôm em ngủ thì không lạnh."
Thuốc chống viêm phát huy tác dụng, đầu Phó Sảng dần dần nặng trĩu. Cô theo thói quen xoay người chui vào ngực nóng bỏng của anh, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, thì thầm nói: "Trần Duy Lặc, anh yêu em nhiều đến mức nào?"
Đèn khu trại đã tự động tắt. Trong màn đêm, giọng Trần Duy Lặc giống như ném vào thảo nguyên trống trải vang vọng, lảnh lót trong lòng cô.
"Trong lòng anh chỉ có em, anh vĩnh viễn yêu em."
Phó Sảng đêm nay không bị lạnh mà tỉnh giấc. Lúc tỉnh lại, trên người cô vẫn còn nóng hổi, nhưng người bên cạnh cô đã biến mất.
Trần Duy Lặc cầm hành lý đứng nghỉ chân ngoài lều trại Phó Sảng. Cô bước ra, anh đã mặc quần áo chỉnh tề, lát nữa anh sẽ xuất phát theo xe ra khỏi khu trại, đi đến sân bay bay trở về New York.
Khoảnh khắc chia tay buông xuống, mặt trời sáng lạn lại mọc lên từ phương Đông, chiếu sáng ánh mắt họ nhìn nhau.
Trần Duy Lặc cúi đầu, tháo chiếc vòng cổ huy chương kỷ niệm từ trên cổ anh. Anh buông hành lý, dựa lại gần, đeo chiếc vòng cổ này lên cổ Phó Sảng.
Anh khom lưng v**t v* mặt cô, nhìn chằm chằm cô nói: "Anh chờ em đến, em đã đến rồi. Chúng ta về sau đừng xa nhau nữa."
Tài xế ở xa hò hét giục giã. Trần Duy Lặc nghe thấy, vô cùng lưu luyến buông tay. Anh nhìn cô lần cuối, cầm lấy hành lý xong, xoay người không dám quay đầu lại nữa.
Phó Sảng vuốt ngực chiếc huy chương kỷ niệm. Đây là tâm nguyện trân quý nhất của anh, hiện tại đeo trên cổ cô. Chóp mũi cô bỗng nhiên cay xót, nhìn chằm chằm bóng dáng anh dần dần đi xa, cho đến khi không còn gặp lại anh trong khu trại này nữa, cô mới chậm rãi cúi đầu hôn lên chiếc huy chương kỷ niệm.
Mấy ngày trước cuối tháng tám, Phó Sảng hoàn thành công tác phục vụ tình nguyện viên. Trước khi bắt xe rời khỏi khu bảo tồn, cô ôm Kim Mân Vũ từ biệt, nói lời cảm ơn cậu ấy đã chăm sóc cô suốt nửa năm qua.
Kim Mân Vũ cười hỏi cô: "Cậu về trước để tìm anh ấy sao?"
Phó Sảng khẳng định gật đầu, vuốt chiếc huy chương kỷ niệm trước ngực nói: "Tôi đã trách lầm anh ấy, tôi muốn đi tìm anh ấy."
Máy bay cất cánh ở Nairobi, bay từ Châu Phi trở về địa điểm xuất phát đi Châu Á. Khi trời lại sáng, Phó Sảng đã bay trở về vòng tay Tổ quốc. Nhìn thành phố quen thuộc, trái tim cô như bụi trần phiêu bạt cuối cùng cũng an định.
Ngày Trần Duy Lặc thi đấu, trong nhà thi đấu ngồi đầy người hâm mộ từ khắp nơi. Poster hình người Trần Duy Lặc của Nhà thi đấu bóng rổ Liên Đại Nam Thành đang treo cao trên đỉnh quán. Anh mặc đồng phục màu lam của đội Liên Đại, khuỷu tay kẹp một quả bóng rổ chuyên nghiệp số 7 màu cam.
Phó Sảng ngồi ở cuối đám đông, mắt chăm chú nhìn tấm poster rực rỡ của anh mà cười. Trần Duy Lặc trong poster khôi ngô tuấn tú, đồng tử sáng ngời có thần như trước kia, tỏa ra ánh mắt hấp dẫn người.
Đội bóng Liên Đại lên sân dưới sự giới thiệu của người dẫn chương trình. Phó Sảng tập trung ánh mắt nhìn lại. Anh là người đầu tiên dẫn đầu bước lên sân, ánh mắt xuyên qua khán đài tìm kiếm bóng dáng cô.
Nhà thi đấu ngàn người gần như đầy ghế. Trần Duy Lặc không trông thấy bóng dáng Phó Sảng trong đám đông. Ánh mắt anh tìm kiếm dần dần rũ xuống. Sau tiếng còi, anh thu tâm trí trở về sân trung tâm thi đấu.
Phó Sảng vẫn luôn an tĩnh ngồi ở cuối cùng. Tuy cách xa khoảng cách, nhưng bóng dáng anh chạy vội đều rõ ràng rơi vào mắt cô. Cô đã một năm không thấy anh thi đấu. Lúc này ngồi ở đây tuy trấn tĩnh, nhưng lòng cô lại cùng anh chuyển động không ngừng.
Cô trong lòng cổ vũ cho anh, chứng kiến trận bóng rổ chuyên nghiệp đầu tiên trong đời anh.
Khi trận đấu kết thúc và tạm ngừng, Trần Duy Lặc chống eo lang thang vô mục đích nhìn quét khắp nhà thi đấu, hy vọngcó thể phát hiện bóng dáng cô. Trong nhà thi đấu một mảnh tiếng hò hét cổ vũ, nhưng anh dường như không nghe thấy gì, chỉ có thể nghe thấy hơi thở dồn dập của mình, vẫn cứ tìm kiếm bóng dáng cô giữa biển người mênh mông.
Tìm kiếm không có kết quả, anh lau mồ hôi xoay người rời sân. Khoảnh khắc ngước mắt lên, anh bỗng nhiên ngây người, hơi thở nặng nề chuyển thành tiếng tim đập dữ dội, nhìn chằm chằm cô gái đang đứng sau lan can nở nụ cười kia.
Trần Duy Lặc chạy như điên về phía Phó Sảng, ôm chầm cô qua lan can vào lòng, dùng hai tay cảm nhận nhiệt độ cơ thể chân thật của cô, dùng ngực cảm nhận hơi thở dịu dàng của cô, thật lâu không chịu buông lỏng.
Anh đột nhiên cúi lưng nhìn thẳng cô, không màng mọi ánh mắt xung quanh, chỉ quan tâm cô gái trước mắt.
"Phó Sảng, nói em yêu anh."
Phó Sảng mỉm cười, cúi đầu, tháo chiếc vòng cổ huy chương kỷ niệm từ giữa cổ mình, một lần nữa đeo về trên cổ anh.
Trần Duy Lặc rũ mắt nhìn lại, chiếc vòng cổ đã rơi rớt lại trở về nằm ở vị trí trung tâm xương quai xanh cô, dưới ánh đèn trong quán phản chiếu ánh sáng quá khứ chói mắt.
Phó Sảng nhón mũi chân ôm cổ anh, tim dán ở ngực anh. Giữa tiếng người ồn ào và âm nhạc, câu đáp lời dõng dạc của cô truyền vào trái tim đang đập thình thịch của anh.
"Trần Duy Lặc, em yêu anh."
Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc.
HOÀN TOÀN VĂN