Phó Sảng đang định nói chuyện, bỗng nhiên ánh đèn trong phòng tối sầm. Màn đêm đột ngột chiếm lấy tầm mắt, cô không thấy bất cứ ánh sáng nào, chỉ cảm nhận được cái hôn Trần Duy Lặc đột nhiên áp xuống.
Anh đè cô lên chiếc ghế mây cứng rắn. Tay vuốt lót tóc sau gáy cô, miệng quấn quanh lưỡi cô m*t lấy. Phó Sảng đẩy cơ thể anh không được. Cánh tay càng lúc càng có lực siết chặt vòng eo cô ôm lấy. Nụ hôn áp xuống cũng không còn ôn nhu kiềm chế như hôm qua, mà luôn bá đạo xâm lược cô, khiến cô không còn sức chống cự.
Trần Duy Lặc hôn rất lâu, cho đến khi cô nghẹt thở, anh mới nới lỏng môi cô.
Phó Sảng từ từ mở đôi mắt đang nhắm, nhìn rõ đôi mắt Trần Duy Lặc trong đêm đen. Khoảnh khắc đó, tiếng tim đập dưới đáy lòng cô bị phóng đại vô hạn, vang vọng từng hồi bên vành tai.
"Có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?" Trần Duy Lặc vuốt mặt cô.
Gương mặt Phó Sảng nóng bỏng, vẫn đang th* d*c dồn dập. Cô đột nhiên cảm thấy trước ngực nặng trĩu, thấy anh vùi vào ngực cô rúc vào, cô lập tức vỗ đầu anh.
"Dậy đi."
Trần Duy Lặc đau tê đầu, kêu lên một tiếng ngồi dậy, nghe thấy tiếng Phó Sảng sửa sang quần áo. Phó Sảng nhìn xung quanh tối đen như mực, không cùng Trần Duy Lặc tiếp tục dây dưa, đứng dậy đi về phía khu lều trại. Cô vừa ra khỏi cửa, Trần Duy Lặc cũng theo sát đến, luôn đi bên cạnh cô bầu bạn. Chờ cô an toàn trở về lều trại nghỉ ngơi, anh mới quay về lều của mình.
Sáng sớm, một trận tiếng gầm khẽ liên tục vang vào từ ngoài lều trại. Phó Sảng run rẩy cuộn tròn trong chăn ngủ. Cô trở mình xong, nuốt nước bọt bò lên giường, mắt ngái ngủ nhìn ra phía rèm đang lay động.
Ngoài trời đã sáng rồi.
Đêm khu cắm trại rất lạnh. Túi chườm nóng khách sạn cung cấp chỉ ấm được mấy tiếng. Cô tỉnh dậy sáng sớm liền cảm thấy không ổn, họng rất đau.
Phó Sảng mặc quần áo xong ra khỏi lều. Mấy tình nguyện viên bên cạnh đã dậy, đang đứng ở rào chắn xem bờ sông đối diện. Phó Sảng nhìn qua một cái, phát hiện có một con hà mã vẫn luôn vùng vẫy trong nước, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm kêu.
Họng cô khát khô. Đang chuẩn bị đi ăn sáng, vừa quay đầu lại liền thấy Trần Duy Lặc.
"Nhà ăn đông người, anh lấy cho em rồi. Ăn ở đây đi." Trần Duy Lặc bưng bữa sáng đặt lên chiếc bàn gỗ nhỏ ngoài lều.
Phó Sảng nhìn thấy anh, cảnh tượng tối qua lại bắt đầu hiện lên trong đầu. Cô đi tới ngồi xuống, nhìn bữa sáng trước mắt. Cô uống hết trà đen trong ly sứ trước để làm ẩm họng.
Bánh mì nhà ăn khó ăn, cô ăn một lát liền bắt đầu ho.
"Trong phòng có nước nóng không?" Trần Duy Lặc hỏi cô.
Cô gật đầu, thấy anh bưng cái ly đi vào. Không lâu sau, anh bưng một ly nước ấm từ trong lều ra.
"Nóng đấy, để nguội một lát rồi uống." Trần Duy Lặc ngồi xuống, không vội vàng thổi nước ấm trong ly cho cô.
Phó Sảng nhai bánh mì bị nghẹn. Đồng tử cô toàn là hình ảnh Trần Duy Lặc hơi rũ đầu, những sợi tóc mái trên trán chậm rãi bay theo gió nhẹ.
Trần Duy Lặc ngẩng đầu thì, mắt Phó Sảng vẫn đang nhìn anh. Đối diện nhau khoảnh khắc đó, không ai dời đi ánh mắt.
"Uống đi."
Cô nhận lấy, nhấp vài ngụm. Buông ly xuống, cô hỏi anh: "Anh đi ngày mai mấy giờ?"
Ngày chia tay cuối cùng cũng đến. Anh chống tay trên bàn, do dự rồi nói: "Sáng mai."
Phó Sảng cúi đầu, từ từ trộn yến mạch trong chén. Cô múc một miếng bỏ vào miệng ăn rồi nói: "Trên đường về chú ý an toàn."
Trần Duy Lặc quay đầu nhìn chân trời xa xăm. Mặt trời buổi sớm đang treo cao trên không, chiếu rọi mạnh mẽ xuống thảo nguyên sinh động này. Và ngày mai gặp lại nó, anh cũng phải khởi hành quay về New York.
Xe việt dã đi săn dẫn họ đến bờ sông Maasai để xem linh dương di cư. Suốt một buổi sáng đều dừng ở bờ sông đất vàng cao ngất ngóng chờ. Cuộc đại di cư đồ sộ của động vật hoang dã sẽ kéo dài mấy tháng, nhưng hôm nay có thể nhìn thấy hay không thì phải tùy vào vận may. Để chờ đợi cảnh tượng đồ sộ này, trên bờ sông đậu rất nhiều xe việt dã xuất phát từ khu cắm trại.
Phó Sảng ngồi trên nền đất vàng, nhìn xuống dòng sông yên tĩnh kia, không thấy một con linh dương nào đi qua. Đang chuẩn bị đứng dậy đi lên xe lấy nước uống, trên vai cô có một lực đè xuống, ấn cô ngồi trở lại.
Cô ngước mắt quay đầu lại. Trần Duy Lặc đã cởi chiếc áo khoác thoáng khí, chỉ mặc một chiếc áo phông. Cô nhìn chăm chú, là một chiếc áo cô từng mặc trước kia.
Trần Duy Lặc ngồi trên mặt đất, cánh tay áp vào áo chống nắng của cô. Cho dù cách một lớp vải, Phó Sảng vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, nóng bỏng như nhiệt độ cơ thể anh đè trên người cô tối qua.
"Phó Sảng, tháng tám anh về Nam Thành. Cuối tháng sẽ có một trận thi đấu quan trọng của Liên Đại, là trận bóng rổ chuyên nghiệp đầu tiên anh tham gia trong đời."
Phó Sảng đang bện chiếc nhẫn cỏ may mắn, nghe xong, động tác trên tay đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía anh: "Thi đấu cố lên."
Trần Duy Lặc hỏi cô: "Em có thể đến xem anh thi đấu không?"
Cỏ dại gãi lòng bàn tay Phó Sảng. Cô nhìn vào mắt Trần Duy Lặc, dường như thấy mỗi bóng hình anh ở sân bóng rổ ngày xưa, và nghe thấy vô số lần mình reo hò trong lòng.
"Cuối tháng Tám em mới có thể kết thúc về nước, không kịp." Phó Sảng sững sờ một lát rồi quay lại đầu, tiếp tục bện cỏ.
Trần Duy Lặc thở một hơi dài, tiếp tục nói: "Anh hy vọng em đến, anh muốn nhìn thấy em."
"Em đến hay không cũng như nhau."
"Không như nhau." Anh lập tức phủ định.
"Anh muốn từ nay về sau, tất cả những lần đầu tiên trong đời đều cùng em trải qua."
Phó Sảng có rất nhiều lần đầu tiên đã cùng anh trải qua và hoàn thành, khắc cốt ghi tâm trong lòng. Mỗi sự việc cô đều nhớ rõ sâu sắc.
Trái tim cô hoàn toàn thả lỏng trong những lời này, nhìn chằm chằm dòng sông yên tĩnh. Bỗng nhiên cô nghe thấy một tiếng kêu cao vút. Cô hoàn hồn nhìn lại, trên thảo nguyên rộng lớn vô ngần, đã chạy đến một đoàn linh dương đồ sộ đang phấn khởi tiến lên đi về phía sông Maasai rộng lớn này.
Bờ sông bốc lên từng trận bụi vàng, bụi tro bay khắp trời lan rộng trong không khí. Phó Sảng bất chấp che miệng mũi, vẫn luôn giơ máy ảnh quay chụp cảnh tượng đồ sộ rung động lòng người này.
Linh dương từng đàn nhảy xuống giữa sông. Tiếng bọt nước tràn ngập trong tiếng kinh hô bên bờ sôi trào. Dòng sông nháy mắt như vắt ngang một cây cầu. Đàn linh dương di cư qua sông với trật tự ngăn nắp chạy trong nước. Và chúng chỉ có thể dựa vào chính mình vượt qua chướng ngại này, mới có thể an toàn chuyển sang thảo nguyên rộng mở bờ bên kia.
Trần Duy Lặc ngồi xổm dưới đất. Chiếc nhẫn cỏ may mắn trước kia Phó Sảng đánh rơi đang nằm trong đất vàng ảm đạm mất sắc. Anh nhặt lên, nắm lấy phần cỏ còn lại, bện hoàn thành cho nó.
Giữa trưa không quay về khu cắm trại. Cả nhóm người ngồi quây quần trên cỏ ăn cơm dã ngoại. Phó Sảng cùng các tình nguyện viên ngồi chung, cùng nhau ăn hamburger nhà ăn làm. Cô đi vào xe lấy nước uống thì, mới phát hiện Trần Duy Lặc không có trong nhóm. Cô dạo quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng anh. Chờ cô từ xe việt dã quay lại, cuối cùng cũng thấy Trần Duy Lặc. Anh đang ngồi thẫn thờ dưới một cây đại thụ xanh tươi rủ bóng.
Phó Sảng ăn xong hamburger, nhìn lại phía sau một cái. Lúc cô đứng dậy, trên tay cầm một phần thịt gà cuộn và nước suối. Cô vỗ vỗ cỏ dính trên người đi về phía anh. Chưa kịp đến gần, cô đã thấy một cô gái đội mũ ngư dân, bưng một tay thức ăn đi về phía anh. Phó Sảng cẩn thận nhìn kỹ, là khách du lịch người Trung Quốc trên chiếc xe việt dã khác, tìm anh giúp đỡ đẩy xe. Lúc này phỏng chừng là đến báo đáp.
Trần Duy Lặc đang ngẩn người, bỗng thấy một bóng người dựa lại gần. Anh ngẩng đầu nhìn lại, ngay sau đó thấy Phó Sảng đang đứng trên cỏ cách đó mấy mét. Tóc cô bay trong gió, đôi mắt nhìn chằm chằm nơi đây chớp chớp, rồi đột nhiên xoay người đi.
Trần Duy Lặc không nghe thấy âm thanh gì bên tai, đứng dậy đuổi theo. Phó Sảng trong tay còn cầm thịt gà cuộn. Vừa định ném vào thùng rác, động tác khựng lại, bị một cơn gió phía sau quật đến nắm lấy.
Cô quay đầu lại, trên mặt Trần Duy Lặc dần dần nở nụ cười: "Anh đói rồi."
Phó Sảng nhét thịt gà cuộn vào lòng anh: "Đói thì sao không tự qua đây ăn? Lại cứ phải muốn người khác mang đến cho anh à."
Anh lắc đầu cười, cùng cô ngồi trên cỏ ăn cơm nghỉ ngơi.
Hôm nay gió rất lớn. Phó Sảng giơ tay cảm nhận sức gió. Bỗng nhiên trong lòng bàn tay cô rơi xuống một thứ. Cô xòe tay ra thì, phát hiện là chiếc nhẫn cỏ trước kia mình vứt trên mặt đất, lúc này lại hoàn chỉnh nằm trong lòng bàn tay cô.
Cô quay đầu lặng lẽ nhìn Trần Duy Lặc. Cô không màng ánh mặt trời chói mắt, dùng tâm tình tả từng chi tiết nhỏ nhặt của anh.
Buổi chiều đi săn báo đốm xong, họng Phó Sảng càng đau hơn. Cô tranh thủ trước hoàng hôn lặn, lên xe việt dã, mặc thêm áo khoác, ôm lấy mình ngồi trên xe chờ họ.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đang chìm xuống biển mây. Từng đoàn khách du lịch đi săn đang phản hồi theo ánh sáng phản chiếu về. Phó Sảng nhìn bóng dáng cao lớn của Trần Duy Lặc, ánh mắt bay về phía hoàng hôn màu cam hồng phía sau anh, cô thế nhưng hy vọng mặt trời này mãi mãi đừng lặn.
Quay về khu cắm trại, trời đã tối đen hoàn toàn. Nhưng khu trung tâm khu cắm trại lại tràn ngập sự ấm áp, lửa trại sáng lên, theo gió bay đến tiếng ca hát của người bản địa.
Ngọn lửa trại cháy rất lớn, xung quanh vây quanh một vòng người Châu Phi mặc áo choàng đỏ hát vang, đồng thời nhảy múa bộ tộc, chúc mừng cặp đôi người Trung Quốc vừa cầu hôn thành công trước lửa trại. Phần lớn mọi người trong khu trại đã tham gia vào bữa tiệc lửa trại này, ngồi thành một vòng tròn lớn dưới đất cảm nhận không khí, sôi nổi vỗ tay theo nhạc.
Phó Sảng đưa tay ra để người bên cạnh nắm lấy. Bàn tay lạnh giá cô bị lòng bàn tay nóng bỏng của Trần Duy Lặc bao phủ. Cô không né tránh, để tay họ đan vào nhau.
"Tay lạnh vậy, lạnh lắm sao?"
Phó Sảng cười nhìn anh, cổ họng có chút nghẹn lại: "Hơi lạnh."
Trần Duy Lặc nhận thấy điều bất thường, ghé sát cô: "Họng em bị sao vậy?"
Phó Sảng nuốt khan: "Chắc là bị lạnh tối qua, viêm amidan rồi."
Để chúc mừng cầu hôn thành công, mọi người đều đứng dậy nối tiếp nhau nhảy theo người Châu Phi mặc áo choàng đỏ. Phó Sảng thấy vậy, lập tức buông tay Trần Duy Lặc, cũng đứng dậy tham gia vào đội ngũ. Tay Trần Duy Lặc hư không nắm treo trong không khí, vẫn còn thưởng thức khoảnh khắc nắm tay vừa rồi. Họ đã lâu không đan tay vào nhau như vậy.
Trần Duy Lặc vẫn ngồi dưới đất nhìn về phía ánh lửa nóng bỏng. Một vòng người nắm tay vây quanh đống lửa nhảy múa. Bước chân hỗn loạn dần dần thống nhất, theo điệu nhạc mà nhảy càng lúc càng vui vẻ. Ánh mắt anh di chuyển theo Phó Sảng. Mỗi nụ cười cử chỉ của cô đều rơi vào mắt anh. Anh giống như những lần nghỉ chân ở sân bóng rổ trước kia, nhìn chằm chằm từng nhất cử nhất động của cô không chớp mắt.
Phó Sảng nhảy đến đổ mồ hôi, ngồi trở lại nghỉ ngơi. Lúc này, bên cạnh lửa trại chỉ còn Kim Mân Vũ, tay cầm một cây đàn ghi ta đang chỉnh dây. Gảy vài cái xong, một đoạn ca khúc phiêu ra từ giọng hát cậu ấy. Phó Sảng nhìn chằm chằm Kim Mân Vũ, tay vỗ nhịp theo cho cậu ấy. Không lâu sau, một vòng người dưới đất đều vỗ tay theo.
Kim Mân Vũ đang hát bài "Let It Be Me". Đó là bài hát cuối phim của một bộ phim mà Phó Sảng từng xem. Cô giống như cô gái nhỏ trong phim, có được tình yêu nhất kiến chung tình, vì một phần tình yêu mà trao cả nhiệt huyết, nhưng trước kia cô lại không có dũng khí như cô gái kia.
Giờ đây, cũng không đủ chân thành.
Tiếng ca hát vẫn đang chậm rãi trôi đi. Phó Sảng lại cảm thấy một trận gió lạnh thổi tới. Cô vuốt áo khoác Trần Duy Lặc trên vai, ánh mắt liếc sang bên cạnh, bỗng nhiên phát hiện Trần Duy Lặc đã không thấy.
Cô ngẩn ngơ nhìn vị trí anh vừa ngồi, trong đầu đếm kỹ khoảng thời gian nửa tháng anh đến Kenya. Bất kể sáng sớm hay chiều tối, bất kể cô đi đến đâu, chỉ cần cô quay đầu lại, bên cạnh cô nhất định sẽ có bóng dáng Trần Duy Lặc.
Anh chưa từng rời xa cô, cho dù là trái tim.
Cô bỗng mãnh liệt quay đầu nhìn về phía sau. Trong khu cắm trại tối đen như mực, Trần Duy Lặc đang đứng nghỉ chân dưới một cây đại thụ phía sau. Một trận gió lớn thổi qua, anh vẫn đứng sững không động đậy, nhìn chằm chằm về phía cô một cách lặng lẽ.
Bốn mắt nhìn nhau xuyên qua đêm tối hiu quạnh. Ánh sáng dần dần thay thế bóng tối, chiếu rọi vào lòng nhau mà không sót gì.
Bữa tiệc lửa trại kết thúc. Phó Sảng trở về lều trại của mình, ngồi yên trên giường nhìn màn đêm tối đen ngoài rèm rất lâu mới hoàn hồn. Sau một lát, cô cầm áo ngủ đi tắm.
Lúc Phó Sảng đang lau người, dưới chân bỗng dẫm phải một vật gì đó lông xù, ngay sau đó nghe thấy một trận tiếng kêu chói tai. Cô cũng sợ đến mức kêu lên một tiếng, quay đầu lại phát hiện là một con khỉ hoang dã.
Lều trại ở trong khu viên, xung quanh có rất nhiều động vật hoang dã. Cho dù có rào chắn an toàn, cũng khó tránh khỏi có kẽ hở để chúng chui vào. Phó Sảng vỗ vỗ ngực trấn tĩnh, thấy con khỉ nhỏ nhìn chằm chằm cơ thể cô không nhúc nhích, cô vội vàng quấn khăn tắm vào, đuổi nó ra ngoài.
Phó Sảng cho nó ăn gì, nó cũng không đi, cứ nằm vạ trên giường cô nhảy lên nhảy xuống. Cô đang chuẩn bị vào phòng tắm thay áo ngủ thì, khăn tắm đột nhiên bị nó giật đi.
Đúng lúc này, một người xông vào từ ngoài lều. Phó Sảng vội vàng chạy về phía phòng tắm, nghe thấy tiếng gọi bên ngoài.
"Phó Sảng?"
Trần Duy Lặc cầm thuốc chống viêm cho cô đến. Vừa tới gần lều trại cô đã nghe thấy tiếng kêu. Anh bước vào không thấy cô, nhưng lại thấy một con khỉ, trong tay còn kéo một chiếc khăn tắm.
"Em ở đâu?"
Phó Sảng kéo chiếc khăn lông che ngực, ngồi xổm dưới đất gọi ra ngoài: "Em ở phòng tắm, anh giúp tôi lấy áo ngủ."
Trần Duy Lặc liếc nhìn, trên giường có một bộ áo ngủ nữ. Anh khom lưng lấy trên tay, vung tay đuổi con khỉ kia ra khỏi lều trại.
Ánh đèn phòng tắm rất lạnh. Phó Sảng run rẩy ngồi xổm dưới đất ôm lấy mình, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân bước vào, cô mới ngẩng đầu nhìn lại.
Trần Duy Lặc đang đứng ở cửa. Cô cách bồn rửa mặt duỗi tay về phía anh: "Anh đi ra ngoài."
Trần Duy Lặc không nhìn thấy gì khác, chỉ thấy lưng trắng ngần của cô, và cánh tay thon gầy duỗi về phía anh. Anh đưa áo ngủ cho cô, ngoan ngoãn xoay người đi ra phòng ngủ.
Phó Sảng nhanh chóng mặc xong áo ngủ. Lúc cô bước ra, Trần Duy Lặc đang ngồi ở mép giường cô, trong tay còn cầm máy ảnh cô. Cô dựa lại gần, bỗng nhiên phát hiện anh đang nhìn chằm chằm tấm ảnh cô chụp anh quay đầu nhìn thảo nguyên trên xe việt dã ngẩn người.
Phó Sảng vội giật lại: "Ai cho anh chạm vào máy ảnh của em?"
Cảnh tượng này như đã từng xảy ra. Trần Duy Lặc chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô. Phó Sảng khác lần trước giật lại điện thoại, lần này cô vô cảm, nhanh chóng đóng máy ảnh ném vào trong túi.
Cô quay đầu lại. Trần Duy Lặc đứng dậy đi đến bàn bên cạnh. Lúc quay lại, anh đưa cho cô một chén nước và mấy viên thuốc kháng viêm.
"Uống thuốc đi."
"Anh lấy thuốc ở đâu ra?" Phó Sảng tò mò, nhận lấy nước.
"Cô đồng hương đẩy xe sáng nay." Trần Duy Lặc bóc một viên thuốc đưa cho cô.
Phó Sảng lập tức nhớ đến cảnh giữa trưa, lại nhận lấy: "Giữa trưa anh còn không thèm đáp lời người ta, đến tối cô ấy sẽ không cho anh thuốc đâu."
Cô xoay người quay lưng với anh, Cô xoay người quay lưng lại với anh, dùng nước nuốt vài viên thuốc xuống rồi mới nhai thuốc đó.