Quá trình sơ cứu hoàn tất, tôi được nhà trường bắt taxi đưa đến bệnh viện. Tới nơi, các bác sĩ dẫn tôi vào phòng phẫu thuật, bảo tôi nằm lên giường để họ tiến hành tiêm thuốc gây mê. Sau đó, họ phủ một tấm vải mỏng màu trắng lên mặt tôi rồi đâm một chiếc kim xuyên qua lớp da gần vết thương, kéo sợi chỉ lên y như người ta khâu vá quần áo rách.
Cơn buồn ngủ kéo đến, tôi từ từ khép lại đôi mi nặng trĩu. Linh hồn cư ngụ bên trong tôi vẫn mải miết nguyện cầu, bịt mắt bịt tai ra sức trốn chạy khỏi hiện thực.
Giá mà, giá mà khi thức dậy, mọi thứ chỉ là… một giấc mơ.
“Vùuuu…”
Cơn gió lạnh ùa vào khiến tôi choàng tỉnh. Ngoài cửa sổ, trời đã sập tối từ khi nào.
Tôi đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt, vết thương vẫn hiện hữu ở đó. Nó lồi lên, tôi không rõ trông nó tròn méo ra sao, nhưng chắc hẳn rất khó coi.
Không phải mơ.
“Cháu muốn uống nước, và muốn gặp người thân.” Tôi động đậy cánh môi khô ran, giọng cất lên khàn khàn, trầm đục.
“Nước đây. Cháu uống đi, để bác ra ngoài gọi người thân cháu.” Một vị bác sĩ đáp lời tôi, ông cầm lấy chai Aquafina rót vào một chiếc cốc giấy rồi đặt lên bàn cạnh giường bệnh. Tôi ngồi dậy, hớp lấy vài ngụm nước để cổ họng bớt rát, rồi lại kéo chăn nằm xuống giường.
Không lâu sau đó, cánh cửa phòng bệnh mở toang. Đưa mắt nhìn sang, tôi thấy chú Thanh đang hớt hải chạy vào, như cái cách mà chú chạy về phía tôi vào ngày đầu tiên tôi gặp chú.
Ngoài cổng trường, gần gốc cây phượng.
Còn giờ phút này là ở trong bệnh viện, cùng mùi thuốc sát trùng gay gay nơi đầu mũi.
“Cô chủ, cô đã thấy đỡ hơn chút nào chưa?” Chú Thanh sụt sịt nói, không khó để biết chú đã khóc khá lâu.
“Cháu xin lỗi.” Tôi nhìn chú, muốn nói cho chú rất nhiều điều, nhưng lời đến bên miệng chỉ còn lại ba chữ.
Tội lỗi, cắn rứt, đó chính xác là những gì đang giày vò trái tim tôi.
“Xin lỗi, Tĩnh Tuệ.” Tôi nhắm mắt quay đầu đi, miệng lẩm bẩm. Tôi cảm thấy rất có lỗi, vì đã không cẩn thận mà làm hỏng mất khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.
Từng hứa hẹn thế nào, rằng sẽ viết tiếp cuộc đời đang dang dở của Tĩnh Tuệ bằng những câu chuyện hạnh phúc nhất, vậy mà giờ lại thành ra như này đây.
“Cô chủ, người cần xin lỗi không phải cô. Cô không làm sai điều gì cả, và cũng không có ai trách cứ gì cô hết. Chỉ cần nhớ vậy thôi, nhé?” Chú Thanh bước lại gần tôi, tay chú nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Vâng, cảm ơn chú ạ.”
Cái xoa đầu ấy của chú như một liều thuốc làm dịu lại nỗi đau đang gặm nhấm tâm hồn tôi từng chút một, tuy không chữa lành được hết nhưng cũng đã giúp nỗi đau ấy được vơi đi phần nào.
“Cháu nhớ rồi.” Tôi nói tiếp, và mỉm cười. Thật tốt khi có chú ở cạnh bên.
Dù vậy, tôi vẫn sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
“Cạch.” Cửa lại mở, lần này là Mạc Khải Ân.
“Bạn cùng trường của cháu đúng không, thằng bé muốn được gặp cháu. Nhưng nếu cháu cần nghỉ ngơi thì bảo chú, chú sẽ hẹn nó lúc khác.” Chú Thanh ôn tồn hỏi han.
“Không sao đâu ạ, cứ để anh ấy vào đi.” Tôi day day trán, người ta đã cất công tới thăm mà lại từ chối gặp thì cũng hơi bất lịch sự.
“Ừ, vậy để chú ra ngoài cho hai đứa có không gian riêng.” Chú Thanh cúi người xoa đầu tôi thêm lần nữa rồi cất bước. Đợi đến khi bóng dáng chú khuất hẳn, tôi mới chầm chậm lên tiếng:
“Anh đến đây có việc gì?”
Mạc Khải Ân không đáp, anh cứ đứng đấy nhìn tôi mãi. Hốc mắt anh trũng sâu, gương mặt hết sức nhợt nhạt và tiều tụy, trông không khác gì một kẻ thức trắng mấy đêm vì thất tình.
Tôi không thể hiểu nổi nguyên do từ đâu mà anh lại mang bộ dạng này, đi thăm bệnh nhưng còn suy sụp hơn người bệnh là sao chứ?
“Có chuyện thì nói đi, đừng nhìn em bằng ánh mắt đó. Xin lỗi, lẽ ra em không nên dây vào chị Ái Ngân như anh đã dặn.”
Chỉ trong tích tắc ngay sau khi tôi vừa nói hết câu, Mạc Khải Ân nhào tới ôm chặt tôi vào lòng, như một cơn sóng lớn bất ngờ xô ập đến.
Anh gục đầu xuống hõm vai tôi, vài cọng tóc anh sượt qua vết thương trên mặt tôi.
Đau.
Tôi định bảo anh đừng ôm nữa, nhưng cơ thể bỗng khựng lại. Chiếc áo bệnh nhân tôi đang mặc, từ bao giờ đã bị thấm ướt một mảng đằng sau lưng.
Mạc Khải Ân… khóc rồi.
Tôi cứng ngắc người một hồi lâu, như một quả pháo bị lãng quên tưởng chừng đã hàng chục năm trong phút chốc được châm ngòi trở lại, và bùng nổ.
“Anh khóc cái gì?” Tôi đẩy anh ra, gằn giọng. “Tôi còn chưa khóc đây này, anh khóc lóc cái gì vậy hả?”
Mạc Khải Ân vẫn không nói câu nào, anh chỉ đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt.
“Anh bị câm à, sao cứ im lặng mãi vậy? Tại sao anh lại khóc? Làm ra đủ trò quan tâm tôi, đối xử tốt với tôi, tin tưởng tôi, giờ còn ôm tôi khóc nữa, rốt cuộc là anh muốn có được gì từ tôi đây?” Tôi phẫn uất đến cực độ, gần như là dùng hết sức để gào lên.
Không có tín hiệu nào báo trước, môi tôi đột nhiên tiếp xúc với một mảng da thịt mềm mại, nóng hổi và có chút ướt, có lẽ là do nước mắt vương vào.
“Vết thương… sẽ lại nứt ra đấy.” Mạc Khải Ân áp lòng bàn tay lên miệng tôi, giọng buồn bã.
Tôi gạt phắt tay anh ra. “Đủ lắm rồi! Mắc gì cứ tỏ ra lo lắng cho tôi vậy, bộ anh không ý thức được là mấy cái hành động đó của anh rất dễ gây hiểu lầm hả? Nó làm tôi ảo tưởng rằng anh thích tôi đó có biết không, làm ơn dừng lại đi!”
Dứt lời, tôi trùm chăn kín mặt, cắn chặt răng để ngăn bản thân không bật khóc thành tiếng.
“Không phải ảo tưởng đâu.” Âm thanh vang vọng trên đỉnh đầu, truyền qua tai tôi và đi đến khắp các tế bào não, khiến tâm trí tôi đơ ra, quên cả việc nhắc nhở trái tim giữ mạch đập.
Tôi vung chăn, thở hắt một hơi rồi nhìn trân trân người trước mắt. “Anh vừa nói gì cơ?”
“Anh thật sự thích em mà, sao em lại cho đó là ảo tưởng của mình chứ.” Mạc Khải Ân hiếm khi không giỡn nhây mà nghiêm túc trả lời tôi, hai hàng lông mày anh nhíu lại nhưng vẫn ẩn hiện nét đượm buồn.
Anh gục đầu xuống, mặt ủ rũ, dáng vẻ thu mình thành một góc đó của anh tạo cho tôi cảm giác như mình vừa nhẫn tâm bắt nạt một đứa trẻ tội nghiệp.
Liên tiếp hứng trọn những cú sốc tâm lí đến từ vị trí Mạc Khải Ân, IQ và EQ của tôi cùng lúc lao thẳng xuống đáy vực, tôi ngu ngơ thốt ra một câu thường nằm trong kịch bản của các nữ chính truyện tình cảm lãng mạn. “Sao anh lại thích em?”
“Vì em có nhiều năng lượng tích cực, em hoạt bát, còn cả mạnh mẽ. Anh rất ấn tượng với cái lần em kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình, hồi mà em làm trọng tài trận bóng chuyền ấy. Nói chung là anh luôn thấy khá vui vẻ mỗi khi ở cạnh em.” Mạc Khải Ân xòe nguyên bàn tay, nói đến đâu gập ngón tay đến đó.
Tôi ngượng chín mặt, vội vàng rướn người lên che miệng anh lại. “Không, không ấy mình đổi chủ đề nha?”
Mạc Khải Ân nắm cổ tay tôi nhấc ra, học theo tôi chớp chớp mắt. “Khoan, còn một lí do nữa. Nguyên nhân chủ yếu khiến anh có cảm tình với em là…”
“Là?” Lòng hiếu kì của tôi bất chợt trỗi dậy, tôi không nghĩ nhiều liền vứt hết mấy cái ngại ngùng gì đó qua một bên, nhanh nhảu hỏi.
“Là vì em quen biết anh lâu như vậy rồi mà vẫn chưa từng nói thích anh, chứ còn những người mới nói chuyện với anh hai ba ngày đã tỏ tình thì anh đều tránh xa cả. Anh đoán là họ chỉ thích vẻ ngoài của anh thôi.” Mạc Khải Ân khẽ cười, sự mệt mỏi chiếm đóng trên người anh từ nãy đến giờ dường như đã lặn đi đâu mất.
À không, đúng hơn thì nó vừa được chuyển hết lên người tôi. Bảo sao tự nhiên tôi lại thấy đầu mình nhức nhức một cách lạ lùng.
Tên khốn tự luyến hết thuốc chữa kia, anh học ở đâu ra cái kiểu tư duy trời ơi đất hỡi đó thế?
“Anh nói thật mà.” Tay anh huơ huơ trước mặt tôi. “Trông em quạu quọ vậy.”
“Thì có ai bảo anh xạo đâu.” Tôi thở dài, cơ mặt thả lỏng. “Chỉ là câu vừa rồi của anh nghe chướng tai quá thôi, cái đồ ái kỉ chết tiệt này.”
“Anh xin lỗi.”
“Bỏ đi bỏ đi, thật tình. Mà theo như những gì anh đã liệt kê, thế hóa ra anh không hề thích em vì ngoại hình à?” Tôi dựa người vào thành giường, hết quay sang nhìn anh rồi lại ngửa cổ nhìn lên trần nhà, mắt khép hờ rồi lại mở ra, con ngươi hoàn toàn tĩnh lặng.
Tôi không muốn bất kì ai nhớ đến tôi qua vẻ bề ngoài này hết.
Bởi vì, đó chẳng phải là tôi. Thân xác này, vốn thuộc quyền sở hữu của cô gái mang tên Hồ Phương Tĩnh Tuệ kia mà.
“Ừm. Thậm chí lúc đầu anh còn có ác cảm với ngoại hình của em nữa, em quá giống Ái Ngân.”
Ái Ngân?
Tôi lập tức chồm người dậy. “Kể em nghe hết những chuyện liên quan đến chị ta đi, cái vết sẹo xấu xí này trên mặt em là sản phẩm của chị ta đấy.”
“Anh biết. Một ngày nào đó, cô ta nhất định sẽ phải gánh chịu hậu quả gấp trăm, gấp nghìn lần cho những tội lỗi bản thân đã gây ra.” Mạc Khải Ân đan mười ngón tay vào nhau, gật đầu.
Dòng chảy thời gian đúng là chẳng bao giờ chờ đợi ai, hai tiếng đồng hồ mới đó đã trôi đi mất.
“Ôi *** thật.” Tôi không nhịn được phun ra câu chửi thề, thái độ bức xúc cùng phẫn nộ đều đạt đến đỉnh điểm. “Mẹ nó, cái bà Ngân kia xứng đáng bị đày xuống tầng thứ mười tám của địa ngục ngay và lu… Oái, sao anh cốc đầu em?”
Tôi đưa tay ôm đầu, miệng kêu lên ai oán.
“Trẻ ngoan không nói bậy.” Mạc Khải Ân nghiêm nghị nhìn tôi.
“Chứ anh không thấy tức à?” Tôi phồng má. “Bả trơ trẽn kinh khủng luôn á trời, người yêu mình mới mất đã tí ta tí tởn đi tán tỉnh kẻ khác. Tại anh cả đấy, ai mượn đẹp quá chi.”
Miệng thì nói thế chứ thâm tâm tôi hiểu rõ, để có thể bình thản mà kể lại mọi chuyện như vậy, Mạc Khải Ân chắc chắn đã phải vật lộn với nỗi đau xé ruột xé gan trong một khoảng thời gian rất dài, đã phải rơi không biết bao nhiêu là nước mắt.
Anh khi ấy mới chỉ là một cậu nhóc còn đang chập chững ở độ tuổi thiếu niên, đến bây giờ vẫn vậy. Sự đớn đau mà một người trưởng thành còn chưa chắc đã đủ sức vượt qua, thế mà anh lại phải gánh trên vai ròng rã một năm trời.
Nỗi ám ảnh kinh hoàng đó e là đã in sâu trong kí ức anh, sẽ mãi mãi bám víu lấy anh không có ngày chấm dứt.
“Rồi rồi, tại anh hết.” Mạc Khải Ân gật gù. “Thì tóm lại là lời đe dọa của Ái Ngân vẫn có tác dụng, từ đấy trở đi anh gần như không để bạn nữ nào quá thân cận với mình nữa, anh sợ họ sẽ bị anh làm liên lụy. Cho tới buổi khai giảng đầu năm nay, không biết vì lí do gì mà cô ta ra nước ngoài, anh cũng không đi tìm hiểu, chỉ đơn giản là thấy vô cùng nhẹ nhõm. Và rồi anh gặp em.”
Nói đến đây thì anh ngừng lại rồi nhìn tôi, tôi bối rối đảo mắt sang chỗ khác. Anh cười vài tiếng, sau đó lại tiếp tục:
“Nhưng anh không ngờ mới chỉ hơn một tháng mà cô ta đã về nước, đồng thời còn gây tổn hại nghiêm trọng đến em. Độ điên khùng của ả vượt quá khả năng kiểm soát của anh, nên là, nên là…” Giọng anh run run, gân xanh trên trán nổi rõ rệt. “Anh xin lỗi.”
“Anh nói xem.” Tôi nhích lại gần Mạc Khải Ân, vòng tay ra sau tấm lưng rắn chắc của anh và dịu dàng thủ thỉ. “Tại sao có nhiều người cứ luôn nói xin lỗi, hoặc thấy mặc cảm tội lỗi dù họ vốn không làm gì sai trái? Anh cũng vậy, em cũng vậy, chúng ta giống nhau thật ha?”
Tĩnh Tuệ, có thể cho phép tôi được ích kỉ một lần không?
Chỉ lần này thôi, cho phép tôi được làm điều bản thân thật sự muốn.
“Giống nhau như vậy thì phải ở bên nhau, đúng chứ? Ông trời xem ra đã sắp đặt cả rồi.”
Nói xong, tôi vẫn giữ nguyên tư thế đó mà nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Mạc Khải Ân, cố thể hiện cho giống dáng vẻ của một kẻ thả thính điêu luyện. Nhưng có quỷ mới biết, tim tôi lúc này đang đập mạnh như trống bỏi, mặt cũng bắt đầu nóng lên, tôi sắp không giữ nổi bình tĩnh được nữa rồi.
Ủa alo, anh nói gì đi chứ? Sao cứ ngồi trơ mắt nhìn tôi mãi vậy?
“Cộc, cộc.” Bên ngoài đột ngột vang lên tiếng gõ cửa. Tôi tá hỏa buông tay ra khỏi người Mạc Khải Ân và loay hoay nằm ập xuống giường, ai lại đến vào thời điểm nhạy cảm như này thế không biết?
“Là tôi đây cô chủ.” Giọng nói từ ngoài truyền vào khiến tôi lạnh run người, chú Thanh! Ôi mẹ ơi, nếu vừa rồi chú không gõ cửa mà trực tiếp đi thẳng vào, tôi dù có thông minh cỡ nào đi chăng nữa cũng chẳng thể giải thích được cho chú mấy cái hành động đáng xấu hổ kia.
Chết mất thôi.
“Cô chủ, tôi mang cháo đến cho cô.” Chú Thanh mở cửa ra, bước tới và đặt hộp inox lên bàn. “Ủa mà cháu vẫn chưa về sao?” Chú thấy Mạc Khải Ân ngồi gần đó thì thắc mắc.
“Vâng.” Anh cúi người chào chú rồi quay lưng đi. “Vậy cháu về đây ạ, mong Tĩnh Tuệ sớm khỏe.”
Tôi ngẩn ngơ nhìn anh dần biến mất khỏi tầm mắt mình, xoa tay liên tục để lấy lại cảm giác. Có phải, chúng tôi giờ đã là người yêu của nhau rồi không?
“Cô chủ, tôi đã khởi kiện bạn học sinh gây thương tích cho cô. Chúng ta sẽ sớm nhận được tiền bồi thường, ngoài ra nghe nói hình phạt dành cho học sinh đó là bị đuổi học và cải tạo không giam giữ trong ba năm.”
Tôi giật mình. Nhìn sang chú, tôi thấy chú đang tập trung khuấy tô cháo, nét mặt vẫn không có gì biến chuyển.
“Hình phạt nặng như vậy sao?”
“Cô chủ, xét theo những gì cô đã phải chịu đựng thì hình phạt đó là hoàn toàn xứng đáng. Cô không nên coi nhẹ bản thân mình như vậy.” Chú Thanh quả quyết nói. “Con bé đó buộc phải chấp nhận sự trừng trị của pháp luật, nếu không sau này khi lớn lên, nó sẽ còn làm ra những việc đáng sợ hơn thế nhiều.”
“À, vâng ạ.” Tôi lúng túng đáp. “Mà chú, chú biết bạn Nhật Vy không ạ?”
“Nhật Vy á? Tôi có nghe qua cái tên này, hình như cũng là nạn nhân giống cô chủ đúng không, dù không bị thương nặng bằng cô.” Chú Thanh trầm ngâm một lúc rồi nói ra chuỗi tin tức kinh thiên động địa. “Nó với con bé thủ phạm kia là chị em của nhau đấy. Gia đình hai đứa nó hôm qua rùm beng ghê lắm.”
“Chú nói họ là chị em của nhau? Không phải chứ?” Tôi điếng người, trong đầu tái hiện cảnh Ái Ngân dùng tay bóp chặt cổ Nhật Vy. Khoảnh khắc đó, tôi dám khẳng định rằng Ái Ngân đã nổi lên sát ý.
Chị em tương tàn chỉ vì một người con trai, loại chuyện vớ vẩn gì thế này? Đây đâu phải là thời phong kiến, nơi đầy rẫy những vụ việc chị chị em em tranh giành sự sủng ái của bậc đế vương, đây là thế kỉ hai mươi mốt rồi cơ mà?
“Con bé tóc đỏ với tóc xanh ấy, chú nhớ rõ tụi nó là chị em ruột.”
Nghe xong câu này của chú Thanh, tay chân tôi tê rần, bên tai như vang lên tiếng kêu gào hay những điệu cười tởm lợm của bọn quỷ dữ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Phan Vũ Ái Ngân chính là ác quỷ bò lên từ địa phủ và đã thành công đánh lừa thế gian qua hình hài của một con người.