Hàm Đào

Chương 147

"Nam Tầm doanh khác với quân doanh bình thường quân doanh," Đan Y ý vị không rõ cười cười, "Thiên Đức đủ tốn tâm tư."


"Ân?" Thần Tử Thích quay đầu nhìn y, "Ngươi lại biết cái gì rồi?"


Đan Y chỉ cười không nói, giục ngựa về phía trước.


"Uống! Ha!" Gần tới doanh địa, xa xa đã nghe được một trận hét hò làm cho Thần Tử Thích có chút ngoài ý muốn. Trước khi đến đây, hắn đã sẵn sàng để thao luyện hai tháng trước khi bắt đầu.


Trong ấn tượng của Thần Tử Thích, quân đội Đại Chương cơ hồ đã lưu lạc thành điền trang, rất ít khi luyện binh. Nghe được tiếng thao luyện làm tinh thần không khỏi chấn động.


"Người tới là ai?" Trên bờ ruộng cách đó không xa có người cao giọng quát to, giọng như chuông lớn.


Thần Tử Thích quay đầu nhìn liền thấy một người mặc kính trang màu nâu, trên có thêu ký hiệu Nam Tầm doanh, cánh tay cùng cẳng chân đều dùng vải đay màu đen quấn quanh, so với những binh lính trồng trọt vừa rồi tốt hơn một chút. Chỉ là bên ngoài khoác áo da dê ngắn tay làm hắn thoạt nhìn vừa bẩn vừa tục, bên hông đeo trường đao, trong tay cầm roi trúc, phía sau còn theo một đám cừu mất trật tự.


"Be--" tiếng dê con kêu làm dịu đi tiếng hét, mất cả uy nghiêm vừa rồi.


"Hắc Đản?" Thần Tử Thích tai thính mắt tinh, liếc mắt một cái liền nhận ra người nọ, không phải Thần Tử Mặc còn là ai?


Ba năm trước ở Tố Tâm Tông, người Trình gia giết Vô Âm Sư Thái báo thù diệt môn, Trình Chu cùng Trình Gia Trân đều đã chết. Ân oán đã xong, Thần Tử Mặc không dính líu tới chuyện giang hồ, thành thành thật thật ngốc tại Lộ Thành. Thứ nhất bởi vì Thần Tử Thích hàng năm ở Quy Vân Cung không gặp, vả lại Thần Tử Mặc vốn là người ít nói, mấy năm nay dần dần ít lui tới, chỉ ngày lễ ngày tết đưa tới Kiếm Dương một phần lễ.


Bất quá Thần Tử Thích vẫn luôn nhớ rõ người huynh đệ này, thường xuyên gọi người mang cho hắn ít thức ăn và đồ dùng.


"Tiểu Thất?" Nháy mắt khi Thần Tử Thích quay đầu lại, Thần Tử Mặc đã nhận ra, mặc kệ đàn dê mà nhanh chóng đi tới.


Thần Tử Thích xoay người xuống ngựa, nhảy lên bờ ruộng, bắt lấy cánh tay Hắc Đản cẩn thận nhìn, "Ngươi sao lại chạy đến nơi đây chăn dê rồi?"


Thần Tử Mặc không biết làm gì mà cọ cọ lòng bàn tay lên áo da dê, chuyện hắn ở Nam Tầm chưa nói cho Thần Tử Thích, đệ đệ này từ nhỏ tính tình kém, không biết có sinh khí hay không. Ngẩng đầu nhìn nam nhân đi theo Thần Tử Thích, lại nhìn Thần Tử Thích hai mắt tinh quang rạng rỡ, hít sâu một hơi nói: "Ta là tưỡng lĩnh của quân binh nơi này."


Nơi này? Tướng lĩnh?


Thần Tử Thích trố mắt, nơi này là Nam Tầm doanh, đất phong của Hắc Đản ở Lộ Thành, sao có thể thành tướng lĩnh Nam Tầm?


"Ba năm trước lão nhị đi tranh Lộ Thành, tìm ta trao đổi......" Thần Tử Mặc nhấp môi, theo Thần Tử Thích chậm rãi đi ra bờ ruộng, chào hỏi với Đan Y đứng ở ven đường, "Phượng Vương, ngô......"


Nói được một nửa, Thần Tử Mặc đột nhiên ngừng lại, ôm lấy ngực sau một lúc lâu không nói chuyện.


"Làm sao vậy?" Thần Tử Thích nhảy dựng, nghiêng sườn một bước ngăn cách Đan Y cùng Hắc Đản, quả nhiên thần sắc Hắc Đản chậm rãi chuyển biến tốt hơn. Xem ra là trung cổ, không cần nghĩ cũng biết là bút tích của ai.


"Không đáng ngại." Thần Tử Mặc kìm được cơn đau, miễn cưỡng cười cười, đau đớn trong ngực kéo lại nỗi vui sướng khi huynh đệ gặp nhau.


Ba năm trước, Thần Tử Kiên đến Kiếm Dương gặp Thần Tử Thích, sau đó liền tới Lộ Thành. Lão nhị này, mặc kệ thiệt tình giả ý, lúc mượn sức người làm người khác khó có thể cự tuyệt. Hắn thấy Lộ Thành hoang vắng nên cấp cho Thần Tử Mặc tìm cái nghề. Cái gọi nghề nghiệp chính là đến Nam Tầm doanh làm tướng quân. Không biết lão nhị sử thủ đoạn gì lại có thể khiến Thiên Đức Đế thật sự đồng ý.


Một đường hướng tới đại doanh, Thần Tử Thích không hề lên tiếng mà nghe Thần Tử Mặc thuật lại chuyện mấy năm nay, liếc mắt với Đan Y. Ca ca được tiện nghi sẽ không nói dối, phần lớn là thật, chỉ có một phần hắn không nói chính là Thiên Đức Đế đồng ý không phải vì thủ đoạn của lão nhị mà là hạ cổ lên Thần Tử Mặc.


Hai người mang tâm tư tiến vào đại doanh, Hắc Đản ở chỗ này uy vọng rất cao, dọc theo đường đi gặp vệ binh hết thảy đều cúi đầu hành lễ, miệng xưng tướng quân.


Giữa quân doanh là Diễn Võ Trường, một mảnh đất bằng thập phần rộng lớn có thể cất chứa ít nhất ba vạn người.


Binh lính mặc binh phục thống nhất, cầm trong tay trường mâu, đi theo thống lĩnh thủ thế thao luyện.


"Sát sát sát!" Tiếng hét đinh tai nhức óc vang vọng, ba bước lại có một bước hồi thương, bước chân kiên định dẫm trên mặt đất đầy cát khiến cho toàn bộ Diễn Võ Trường bị bao phủ bởi một mảnh bụi vàng mênh mông.


Thần Tử Thích nghỉ chân, Đại Chương vẫn có quân đội có tố chất như vậy thực sự hiếm thấy, quay đầu nhìn Hắc Đản bên người tựa hồ đen hơn trước, tâm sinh kính nể, "Đây đều là ngươi luyện binh sao?" Cảm thấy chiêu thức có chút quen mắt, hình như là chiêu thức《 Khai Thiên Tập 》 đơn giản hoá.


Thần Tử Mặc gật gật đầu, một chút cũng không có ý hướng các tướng sĩ giới thiệu tân nguyên soái, mang theo Thần Tử Thích đi vào quân trướng.


"Tướng quân." Bên ngoài trướng ngoại có hai gã vệ binh mặc áo giáp chỉnh tề canh giữ.


"Dê ở ngoài ruộng, các ngươi đi xem đi." Thần Tử Mặc ý bảo hai người xuống ruộng chăn dê, hai người lĩnh mệnh rời đi, quanh quân trướng không còn thủ vệ.


Vào trong trướng, Thần Tử Mặc cầm ấm trà lên ùng ục ùng ục uống. Quân trướng bài trí đơn sơ, một bộ ấm trà bạch sứ có chút không hợp.


Thần Tử Thích cầm lấy ấm trà thưởng thức, nhẹ ngửi một cái, hương vị Quân Sơn Ngân Diệp xông vào mũi, "Nhiều năm chưa uống, trà này thật đúng là khiến người hoài niệm."


Thần Tử Mặc sửng sốt, vỗ tay đoạt lại ấm trà, "Ngươi đã uống trà này rồi à?"


Trà này chủ yếu làm dược trà dưỡng cổ, kỳ thật cùng hương vị Quân Sơn Ngân Diệp chân chính không giống lắm.


"Tướng quân không kiểm tra phù của ta sao?" Thần Tử Thích không trả lời vấn đề này, chỉ lấy từ trong tay áo ra nửa phiến Long Tê, đạm cười nói.


Thần Tử Mặc căn bản không liếc mắt tới Long Tê lấy một cái, tại chỗ đổi tới đổi lui, dậm chân một cái hận rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi không phải không cùng hướng với hai người bọn họ sao? Vì sao phải nhảy vào vũng bùn này?"


Đan Y vẫn luôn vận chuyển nội lực trong lòng bàn tay, lúc này mới chậm rãi thu về. Hắc Đản không biết là, bởi vì một câu buồn bực quan tâm này mới từ trong móng vuốt phượng hoàng nhặt về một cái mạng.


"Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con," ý cười trong mắt Thần Tử Thích rốt cuộc chân thành vài phần, "Ngươi trúng cổ phải không?"


"Ai!" Thần Tử Mặc thở dài, ngồi trên ghế sinh hờn dỗi.


Thần Tử Thích cùng Đan Y kề tai nói nhỏ, "Hắc Đản biến thành trứng trùng, ta trị cho hắn đi."


Đan Y giật giật lỗ tai bị nhiệt khí làm ngứa, chuyển qua nói với hắn, "Gọi Ô Bất Kiến tới ăn trùng."


"Hắn có thể làm được sao?"


"Khẳng định không bằng ta nhưng ta không thể trị cho hắn."


Thần Tử Thích âm thầm chấp nhận gật gật đầu, trị trùng phải thân thân, đương nhiên không thể để tiểu hồng điểu nhà mình đi thân người khác!


Thần Tử Mặc mặt vô biểu tình nhìn hai người bọn họ, "Ta có thể nghe thấy." Hắn tốt xấu cũng là người có mười mấy năm nội lực, loại trình độ nói nhỏ lại còn cách gần như vậy, làm sao không nghe rõ!


"Khụ......" Không khí nhất thời có điểm xấu hổ, Thần Tử Thích sờ sờ mũi, ho khan một tiếng nói, "Kia, chúng ta ra ngoài hợp phù điểm tướng đi."


Ở trước mặt tướng sĩ hợp hai khối phù làm một gọi là hợp phù, hợp hổ phù truyền thừa từ thời thượng cổ, thống tam quân. Bất quá Long Tê này không lợi hại như hổ phù, hổ phù có thể thống soái binh mã thiên hạ, một khối Long Tê chỉ có thể điều động một chi quân đội này.


Nhìn diện mạo Nam Tầm quân, Thần Tử Thích lại lần nữa xác định kế hoạch hủy diệt giang hồ đã được Thiên Đức Đế lên kế hoạch nhiều năm trước. Trong quân có lương thực, tướng sĩ thay phiên xuống ruộng làm việc, một ngày làm việc một ngày thao luyện, trồng trọt, luyện binh không nhầm lẫn. Công pháp của Thần Tử Mặc vốn thiên về nhà ngoại, rìu dao chặt chém sau khi tinh giản rất thích hợp luyện binh.


Tốt thì tốt nhưng cũng có chỗ khiếm khuyết. Thần Tử Mặc không hiểu bài binh bố trận cho nên chỉ có võ công chiêu thức thượng thừa nhưng không có trận pháp.


Muốn đánh hạ Cực Dương Tông, thừa dịp họa trùng chưa trừ là lúc thích hợp nhất, nếu chi quân đội này không cần thao luyện lại mà chỉ cần học bày trận một chút là có thể xuất chinh. Thời gian cấp bách, sau khi Thần Tử Thích cẩn thận nghiên cứu địa hình Cực Dương Tông thì quyết định chỉ học hai loại trận, đại trận tên là "Bát Môn Tỏa Kim trận", tiểu trận tên là "Nhị Long Xuất Thủy trận". Đây là khi hắn huấn luyện truy hồn cố ý cùng Lam Giang Tuyết học kỳ môn độn giáp.


Bát Môn Tỏa Kim là bãi trận, Nhị Long Xuất Thủy là biến trận, lần này phải tốc chiến tốc thắng, hai trận pháp là đủ rồi. An bài tốt hết thảy, Thần Tử Thích lại không nóng vội, cả ngày cùng Đan Y ở trong trướng nguyên soái, không hề có ý xuất binh.


"Tiểu Thất, ngươi rốt cuộc đang đợi cái gì?" Thần Tử Mặc nhịn không được mở miệng hỏi hắn.


"Chờ ngày tốt." Thần Tử Thích dựa vào ngực Đan Y, há mồm ăn cái đùi dê đã nướng tốt.


Mấy ngày trước mới đòi Thiên Đức Đế quân lương, hoàng đế keo kiệt kia lần này lại rất hào phóng, ước chừng cho hắn năm mươi vạn lượng bạc, Thần Tử Thích đột nhiên có tiền liền quấn lấy Hắc Đản bảo làm thịt mấy con dê đầu đàn phân cho các tướng sĩ. Đương nhiên, làm nguyên soái phải đồng cam cộng khổ cùng tướng sĩ, Thần Tử Thích có thể ăn hết hai cái đùi dê.


Đang nói, Ô Bất Kiến vẻ mặt phong trần mệt mỏi chạy vào, "Vương gia, thành!"


Thần Tử Thích giơ tay, tiếp nhận bình thuốc nhỏ Ô Bất Kiến đưa tới, mở nút bình ra, "Hắt xì", một cỗ phấn lập tức bay vào lỗ mũi khiến cho hắn nhịn không được đánh cái hắt xì vang dội.


"Xong rồi xong rồi." Ô Bất Kiến ngăn cản không kịp, vẻ mặt tức khắc đau khổ.


"Cái gì xong rồi, miệng quạ đen đừng nói bừa." Thần Tử Thích xoa xoa cái mũi, đây là dược hắn kêu Thiên Độc Giáo phối, chuyên đối phó Cực Dương Tông, mới hít một cái hẳn là không đến mức trúng chiêu đi.


Đan Y lập tức đạy nắp bình lại, bắt lấy cổ tay Thần Tử Thích bắt mạch, thần sắc tức khắc có chút cổ quái.


"Làm sao vậy?" Thần Tử Mặc buông chén rượu trong tay, có chút khẩn trương nhìn qua.


"Không có gì." Đan Y sắc mặt như thường tiếp tục cắt thịt dê, chờ Thần Tử Thích ăn uống no đủ mới nâng nâng cằm ý bảo Ô Bất Kiến trị trùng cho Hắc Đản, còn mình thì kéo Thần Tử Thích trở lại doanh trướng.


"Ngô......" Bị gió lạnh thổi tới, Thần Tử Thích mới nhận ra mặt mình có chút nóng lên, "Đan Y......" Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, ngã quỵ ở trong lòng Đan Y.


Thân thể chợt nóng lên, Thần Tử Thích ôm lấy Đan Y nhẹ nhàng cọ xát, thầm kêu một tiếng tao, thật đúng là bị miệng quạ đen kia nói trúng rồi, mình hẳn là đã trúng độc, "Dược kia, ngô......"


"Ân? Cái gì dược?" Đan Y ra vẻ không biết mà bế ngang người lên, trở lại trướng nguyên soái của hai người, phóng người tới trên giường, bản thân thì một tay chống đầu, dù bận vẫn ung dung mà nằm nghiêng nhìn hắn.


"Nóng quá." Thần Tử Thích kéo xiêm y ra, rầm rì hướng vào Đan Y cọ cọ.


"Sao lại nóng rồi? Có phải do ăn nhiều thịt dê không?" Đan Y vuốt ve mặt hắn, nhấp môi nhẫn cười. Lần trước hắn hướng Thích Thích cầu hoan, gia hỏa này làm bộ nghe không hiểu mà đùa hắn, nói "Muốn cái gì nha, có phải muốn ăn sâu không? Pi một tiếng liền cho ngươi."


Thần Tử Thích cắn răng, biết hắn đang báo rhf lần trước, xoay người cươi lên người Đan Y, "Ta nói cho ngươi biết, lão tử hiện tại không có một chút kiên nhẫn nào, nếu ngươi không được, để ta tới!" Nói, liền lột xiêm y của Đan Y, lại xoa lại cắn lên.


"Ngô......" Đan Y kêu lên một tiếng, nắm cằm Thần Tử Thích, buộc hắn nhìn mình, mắt đào hoa bị dược bức nóng nảy nhiễm một tầng sương nhạt, mỹ đến hít thở không thông. Đan Y nhịn không được tiến lại gần, ở trên mi mắt run rẩy kia rơi xuống một cái hôn khẽ, xoay người đem gia hỏa đang gặm loạn đè dưới thân, nghiêm túc hôn lên.


Hai mươi sáu tháng 11, điềm lành ở phía tây, nên ra ngoài.


"Nhổ trại!" Thần Tử Thích ra lệnh một tiếng, năm vạn đại quân Nam Tầm xuất động, mênh mông cuồn cuộn hướng tới Cực Dương Tông. Lương thảo sung túc, binh khí chỉnh tề, quân tâm ổn định, tướng quân khoẻ mạnh.


Mọi việc hoàn hảo, chỉ trừ bỏ...... mông Nguyên soái có điểm đau.


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường:


Binh lính giáp: Đêm qua ta nghe thấy từ trướng nguyên soái có tiến kỳ quái


Binh lính Ất: Oa, ta cũng nghe rồi, hình như là tiếng nguyên soái kêu thảm thiết


Binh lính giáp: Kêu thảm thiết? Ôi trời! Đã xảy ra chuyện gì?


Thích Thích: Khụ, bổn soái đang luyện tuyệt thế thần công, các ngươi không hiểu đâu


Binh lính giáp: Thì ra là thế, nguyên soái thật sự nghị lực hơn người


Binh lính Ất: Công pháp gì kỳ dị vậy?


Điểu công: 《 lão công cho ngươi bay lên trời bay xuống đất》


Thích Thích: →_→
---------------------------------
Lạo thủy ném 1 cái địa lôi
Manh ai ai tiện lợi quân ném 1 cái lựu đạn
Hắn ngôn phi mặc ném 1 cái địa lôi
Thái Lan hươu cao cổ ném 1 cái địa lôi
Vân thu ném 1 cái địa lôi
Cố chấp chuyện xưa ném 1 cái hoả tiễn
nanguatu ném 1 cái địa lôi
Hách vinh vinh ném 1 cái địa lôi
Mã ha cá ném 1 cái địa lôi
Cố khuynh ném 1 cái địa lôi
瑠 thạch ném 1 cái địa lôi
Vân thu ném 1 cái địa lôi
Đồng đồng ném 1 cái địa lôi
Cố cẩn miên ném 1 cái địa lôi
Bạch Trạch hướng chim nhỏ cúc hoa ném 1 cái lựu đạn
Tiêu đường ném 1 cái địa lôi
Tĩnh trúc khó thư mạc ngưng lăng ném 1 cái địa lôi
A a a ném 1 cái lựu đạn
Sở yên minh ném 1 cái địa lôi
Toàn thế giới nhất khốc phì chuột ném 1 cái địa lôi
Ai ở loạn đặt tên ném 1 cái địa lôi
Toàn thế giới nhất khốc phì chuột ném 1 cái địa lôi
Cảm ơn các đại nhân địa lôi, lựu đạn ~ pi ~

Bình Luận (0)
Comment