Hàm Đào

Chương 148

Năm vạn đại quân một đường theo phía bắc đi đến Tầm Dương, đến Vân Châu gộp thêm ba vạn binh, lại xuất phát tới Cực Dương Tông. Gióng trống khua chiêng, thiên hạ đều biết.


Trăm năm mới có một lần triều đình xuất binh đối phó với môn phái giang hồ, tin tức vừa truyền ra, nháy mắt đã oanh động toàn bộ võ lâm.


"Tông chủ ——" một đệ tử lảo đảo chạy vào Cực Dương Tông trung, bổ nhào tới trước mặt Diêu Hùng, "Đại sự không ổn, mười vạn đại quân triều đình đang đến đây, hiện đã qua Vân Châu!"


Diêu Hùng đang trêu đùa tiểu thiếp mới nạp, nghe vậy mà đến lông mày cũng không nhăn một cái, "Đại quân triều đình bất quá chỉ là một đám bao cỏ, không cần lo. Đi, triệu mấy chưởng môn đến đây nghị sự."


Trước đây đám thuộc hạ khuyên ông xưng vương, Diêu Hùng còn thoái thác một phen, chờ đến lúc bọn họ nói lần thứ ba mới ra vẻ "Cố hết sức" mà đáp ứng. Cực Dương Tông nằm trên một mảnh bồn địa, tám mặt có núi vây quanh, địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công. Nam Bắc có hào, đường khó đi, sản vật phong phú, dân phong bưu hãn. Chỉ cần không phải môn phái giang hồ  liên hợp công kích, đánh với triều đình hoàn toàn không thành vấn đề.


Quan trọng nhất chính là các quy củ thuộc địa vực của Cực Dương Tông hơi khác so với những nơi khác. Các đời tông chủ Cực Dương Tông đều có khổ não vì công pháp của Cực Dương Tông chỉ nam nhân mới có thể luyện, địa vị của nữ tử cực kỳ thấp hèn, đến cả bá tánh tầm thường cũng có thể nạp thiếp. Nếu nữ tử ở trên phố không che mặt lại thì rất có khả năng bị đệ tử tông môn bắt về, bởi vậy mà thường bị các môn phái khác lên án.


Bất quá, chỉ có vài toà thành gần tông môn Cực Dương Tông mới có quy củ kỳ quái này, nơi xa hơn một chút như phụ cận Kim Cương Môn thì không có. Nếu Cực Dương Tông trở thành một nước, bọn họ sẽ ban bố pháp lệnh yêu cầu tất cả nữ tử phải che mặt.


"Hiện giờ qua ngày đã đủ khổ, sau này còn có thể bị giam còn phải ăn cơm tù," một lão phụ nhân bán canh suông bên đường thổn thức không thôi mà nói với Ngọc Hồ, "Cô nương là đệ tử Tố Tâm Tông, có thể mang cháu gái ta đi không, số nó đáng thương, ba tuổi không có cha mẹ, bà lão ta cũng một bó tuổi sợ sau này không bảo hộ được."


Ngọc Hồ nuốt xuống một ngụm canh nóng, nhìn tiểu cô nương đang ngồi xổm trước bếp lò quạt gió nhóm lửa, ước chừng khoảng sáu bảy tuổi, lớn lên mi thanh mục tú, "Đại nương, nếu ta mang nàng đi, người sẽ không còn thân nhân nữa."


"Ai, cái gì thân nhân hay không thân nhân, bà lão ta cũng không sống được mấy năm, sau này chết rồi thì ai chiếu cố nàng?" Lão phụ nhân vỗ vỗ tiểu nữ hài, bảo nàng đứng lên chào hỏi.


"Nãi nãi, con không đi......" Tiểu nữ hài mũi hồng hồng như sắp khóc.


"Nói bậy, vị cô cô này là đệ tử Tố Tâm Tông, không phải ngươi vẫn muốn đến Tố Tâm Tông học võ sao?" Lão thái bà vỗ nhẹ lên má cháu gái, không muốn nàng khóc.


Nếu không phải chân cẳng không tiện, bà đã sớm đem cháu gái đến Tố Tâm Tông. Thế đạo bây giờ miễn cưỡng còn có thể sống, một khi Diêu Hùng lên làm hoàng đế thì nữ tử quanh Cực Dương Tông sẽ không còn đường sống.


"Tới đây, để ta xem nào," Ngọc Hồ đón lấy tiểu nữ hài, giữ chặt cánh tay non mịn, chậm rãi nắn, "Ngươi tên là gì?"


Cốt cách mềm dẻo, gân mạch rộng lớn, là người thích hợp để luyện võ.


"Ta kêu Tiêm Tiêm." Tiểu nữ hài khịt một cái, nhỏ giọng nói. Lão thái thái và tiểu hài tử không cần che mặt, chờ Tiêm Tiêm lớn thêm hai tuổi thì phải mang đấu lạp, khuôn mặt xinh đẹp từ đây sẽ không còn được thấy ánh mặt trời.


"Ta hiện giờ đang chu du đây đó, tạm thời không trở về tông môn, nếu ngươi nguyện ý theo ta du tẩu thì làm đồ đệ của ta, nếu không muốn bôn ba thì ta sẽ đưa ngươi đến Tố Tâm Tông." Ngọc Hồ nhìn Tiêm Tiêm, ngữ trọng tâm trường* nói.


*ngữ trọng tâm trường: ý là nói lời thấm thía, bạn nào beta hộ mình với TT.TT


Mấy năm nay ở Quy Vân Cung, võ công của Ngọc Hồ tiến bộ nhanh chóng, hơn nữa gần đây tâm cảnh tăng lên nên cũng có thể thu đồ đệ. Đứa nhỏ này cốt cách thanh kỳ làm nàng yêu thích, chỉ tiếc nàng là đồ đệ bị đuổi khỏi Tố Tâm Tông nên không thể lấy danh nghĩa Tố Tâm Tông để thu đồ đệ, cho nên mới hỏi như vậy.


"Ta làm đồ đệ của người." Tiêm Tiêm nhìn nãi nãi, quỳ xuống dập đầu với Ngọc Hồ.


"Hảo, vậy về sau ngươi chính là đồ đệ cao nhất của ta, những đồ đệ sau này sẽ theo ngươi lấy 'Tiêm' làm tên." Ngọc Hồ giữ chặt tay tiểu cô nương tay, khẽ cười.


Nghe nói đội quân của triều đình sắp đánh tới, nguyên soái chính là Giản Vương Thần Tử Thích, tin tức này làm Ngọc Hồ vô cùng phấn chấn, mang theo Tiêm Tiêm một đường đi về phía đông.


Đại quân dừng lại ở nơi cách Cực Dương Tông tám mươi dặm, phía trước là một quan khẩu tên "Nhất Dương Cốc". Quan nơi này sẽ vào nội hạt của Cực Dương Tông, hai bên là núi cao chót vót, ở giữa chỉ có một đường.


"Nguyên soái, trọng binh mai phục trên Nhất Dương Cốc, đá lăn, cự mộc đều đã chuẩn bị đủ." Ô Bất Kiến đi trước dò đường quay về bẩm báo.


Đường ở Nhất Dương Cốc rất dài, nếu dọc đường có mai phục, bọn họ miễn cưỡng đi qua nhất định sẽ tổn thất thảm trọng.


"Nhất Dương Cốc dài mấy dặm?" Thần Tử Thích ngồi trên chủ vị, lột hạt dưa uy tiểu hồng điểu trong tay. Dùng danh nghĩa triều đình tấn công Cực Dương Tông, Đan Y không thích hợp lộ diện trên đường hành quân nên biến lại thành tiểu mao cầu.


"Năm dặm," Thần Tử Mặc chỉ vào bản đồ nói, "Hai sườn núi đều là cỏ cây rất dễ che dấu."
Thần Tử Thích gõ hai ngón tay trên mặt bàn, sau khi cân nhắc một lúc lâu thì nhấc chân ra khỏi doanh trướng, xa xa nhìn về phía khe sâu kia.


Hai sườn cái gọi là "Núi" này cũng không tới trăm trượng. Tiết trời đầu đông, cỏ cây khô vàng giống như một mảnh suy bại. Sau đất là vách đá, cao không thể đo được.


"Đường này hung hiểm, không bằng chia binh thành nhiều hướng." Hắc Đản ở một bên khuyên nhủ nói. Tám vạn đại quân đều đi một đường thực sự có chút mạo hiểm.


"Chia quân?" Thần Tử Thích nhướng mày, giơ tay chỉ vào chỗ sơn cốc kia, "Ta hỏi ngươi, qua được cửa ải, bên kia là cái gì?"


"Là đệ tử Cực Dương Tông." Thần Tử Mặc không chút nghĩ ngợi nói.


"Cực Dương Tông có bao nhiêu đệ tử?" Thần Tử Thích hỏi tiếp.


"Gần vạn." Nếu thêm các môn phái nhỏ thì không chỉ một vạn.


"Dù đệ tử Cực Dương Tông kém cỏi, đối phó với binh lính không có nội lực thì cũng như một đánh mười. Ngươi cảm thấy sau khi bốn vạn người đi qua có thể còn lại bao nhiêu?" Thần Tử Thích trừng mắt nhìn Hắc Đản một cái, xua tay ý bảo cắm trại.


Thần Tử Mặc không còn lời gì để nói, đây cũng là một trong những nguyên nhên khiến triều đình không dám động tay tới các tông môn. Võ học lan tới cả đồng ruộng, một võ giả bình thường cũng có thể lấy một địch mười, cao thủ lại là một địch trăm, cường giả đỉnh cao giữa vạn quân lấy được thủ cấp thượng tướng...... Căn bản không cần đánh.


Ban đêm, Thần Tử Thích lệnh cho các phó tướng, đội trưởng làm thịt dê cho mọi người ăn.


"Nguyên soái, chúng ta định đánh như thế nào?" Đến nơi rồi lại không đi tiếp, với tính tình của phó tướng Nam Tầm căn bản ăn không vào thịt dê trước mặt.


"Chờ đi." Thần Tử Thích không để ý mà há mồm ăn thịt, Đan Y biến thành hình người mặc xiêm y diễm lệ ngồi bênh cạnh giúp hắn cắt thịt. Cắt xong lại uy đến bên miệng hắn, Thần Tử Thích liền sung sướng há mồm ăn luôn, thuận đường liếm liếm đầu ngón tay thon dài kia.


Ánh mắt Đan Y ám trầm rút ngón tay về, vươn đầu lưỡi hồng nhạt chậm rãi đảo qua.


Nhìn nguyên soái sa vào mỹ sắc, Nam Tầm phó tướng hận rèn sắt không thành thép mà thở dài. Lúc trước nguyên soái thể hiện võ công cùng quyết đoán làm hắn cho rằng hoàng thất rốt cuộc  cũng có một người Vương gia hiền đức, không nghĩ tới cũng là không qua nổi tường. Mấy ngày này lại đưa tên mỹ nhân từng gặp qua ở Nam Tầm kia tới.


"Xin hỏi nguyên soái, chúng ta phải đợi cái gì?" Phó tướng cắn răng nói.


Thần Tử Thích vượt không nổi tường nghe lời nói không tôn kính lắm kia cũng không tức giận, cố dời ánh mắt khỏi Đan Y, làm ra một bộ cao thâm khó đoán, "Chờ đông phong."


Trong Cực Dương Tông, Diêu Hùng cũng đang cùng mọi người thương lượng đối sách.


"Mười vạn đại quân đều đóng ngoài Nhất Dương Cốc không hề tiến lên, rất có khả năng muốn binh chia làm hai đường tấn công chúng ta. Cho nên, phía tây cũng phải cho bảo vệ." Môn chủ Kim Cương Môn mở miệng nói.


"Bất quá dù bọn họ tấn công vào Nhất Dương Cốc cũng không có khả năng lên núi, chỉ cần tới gần Cực Dương Tông thì xác định có đến mà không có về!" Hai nắm đấm thép của môn chủ Thiết Quyền Môn giao lại, phát ra tiếng vang chói tai.


"Trên Nhất Dương Cốc đã bố trí thỏa đáng, bọn họ muốn qua ít cũng phải thiệt hại một nửa." Đai đệ tử Diêu Hùng chém đinh chặt sắt nói.


Trên đầu phòng bọn họ thương thảo có một đám quạ đen đang xoay quanh, chân mỗi con đều cột một cái tiểu bố bao. Quạ đen không nơi nào không có, dừng trong phòng bếp, dừng ở giếng nước, dừng ở kho lương đệ tử đang chuẩn bị cấp cho tiền tuyến.


"Oa a a, oa a a!" Quạ đen tiếng kêu hết đợt này đến đợt khác.


"Tránh ra tránh ra!" Đệ tử đang rán màn thầu trong phòng bếp đi ra, hất hất khăn vải đắp trên vai đuổi quạ đen, "Tối còn thấy quạ đen, thật con mẹ nó đen đủi!"


Đoạn nguyên dương ào ạt rơi ra, đây là dược phấn mà giáo chủ Thiên Độc Giáo Hoàng Đằng phối ra. Loại bột này vô sắc vô vị, vào nước lập tức tan, nội lực bức không ra, giải dược không dùng được. Bất đồng với xuân dược tầm thường chính là một khi đã trúng, càng dùng nội lực áp chế thì càng không thể khống chế, giống như bị tiêu chảy, không động đến cũng ồ ồ tuôn ra.


Vương Trụ cùng một đám đệ tử canh giữ ở trên Nhất Dương Cốc vừa mới ăn lương khô trong môn đưa tới, dựa vào thân cây chợp mắt.


"Sư huynh, ta thấy hơi nhiệt." Sư đệ bên cạnh lặng lẽ túm xiêm y hắn.


"Trời lạnh thế này làm sao nóng được?" Vương Trụ nhíu mày liếc sư đệ một cái, vừa dứt lời, hắn liền cảm thấy một cỗ nhiệt lưu từ đan điền xông ra, nơi nào đó dưới thân không thể kiềm chế mà đứng lên.


Ánh mắt của sư đệ nhìn hắn chậm rãi trở nên không đúng, Vương Trụ hoảng sợ, vội vàng đẩy sư đệ đang có ý đồ dựa vào ra khỏi mình, "Nín thở ngưng thần, chúng ta có khả năng trúng dược!"


Vương Trụ lập tức khoanh chân ngồi xuống, vận khởi khóa dương công khắc chế. Khóa dương công là một công pháp nhỏ mà khi bọn họ mới nhập môn buộc phải học, dùng để khóa trụ tinh quan, đề phòng trước khi luyện thành tầng thứ hai của Cực Dương Liệt Hỏa Công lại phá thân.


Khóa dương công vận chuyển, hạ khố truyền đến một trận đau đớn, tiểu huynh đệ đứng thẳng lên lại ủ rũ cúi đầu. Vương Trụ thả lỏng nhưng lúc này lại cảm giác trong đũng quần một mảnh lành lạnh, nhanh chóng duỗi tay sờ xem có mình bị dọa tiểu ra quần hay không, không ngờ lại sờ thấy một mảnh dính nhớp.


"A a a a a!"


Tiếng kêu thảm thiết thảm thiết ở Cực Dương Tông cứ hết đợt này đến đợt khác vang lên. Tinh quan thất thủ, nguyên dương tiết ra, Cực Dương Liệt Hỏa Công kiếm củi ba năm thiêu một giờ, về sau khó mà tiến thêm nữa!


Nắng sớm chiếu sáng một vùng, đánh tan sương mù mùa đông, lại là một ngày sáng sủa. Thần Tử Thích khoanh tay đứng trên sườn núi, cảm thụ gió lạnh thổi từ đông tới tây, hơi hơi mỉm cười, "Đốt núi, công thành!"


Đuốc sáng hừng hực đốt cháy cỏ hoang mọc thành cụm, trời đầu đông khô ráo quang đãng, nháy mắt nhiễm hồng Nhất Dương Cốc.


Tác giả có lời muốn nói: 


Tiểu kịch trường:


Binh lính giáp: Sao chúng ta không đi tiếp?


Binh lính Ất: Nghe nói nguyên soái phải đợi gió đông


Binh lính giáp: Chờ gió đông làm gì?


Binh lính Ất: Ngu ngốc, việc này cũng đều không hiểu, chơi mạt chược phải chờ con bài độc nhất hồ bài a!


Thích Thích:...... Bổn soái muốn noi theo Gia Cát Khổng Minh, giả vờ bức bách


Điểu công: Học Gia Cát Lượng phải là diệt tam, không có đông phong


Thích Thích: ( hộc máu )


Chú giải: Đông phong là một loại bài trong mạt chược
---------------
Sửa chữ sai ~~

Bình Luận (0)
Comment