Hàm Răng Ngọt Ngào

Chương 2

Nhớ phúc của nhóm ớt nhỏ, huấn luyện viên Hoàng gầm gừ bỏ mặc không quan tâm tới rồi.

Mặc kệ thì mặc kệ, cũng không có người giữ lại.

Mấy bảo bảo lớp 5 Trung Văn hận không thể hát quốc ca chúc mừng một phen.

Nói thật, là huấn luyện viên mà làm được đến mức độ này của thầy ấy, đó cũng tương đương với thất bại rồi.

Học sinh đánh huấn luyện viên, cho dù là từ phạm vi nào đi nũa, đều không phải là chuyện tốt gì, nhưng kỳ lạ là tin tức huấn luyện viên Hoàng bị đánh truyền ra từ tân sinh viên lại không có ai đồng tình, không ai thấy bất bình thì thôi, mà còn trầm trồ khen ngợi.

Không phải học sinh không có lương tâm, ai kêu thầy ấy nhìn qua không giống học trưởng của đại học quốc phòng, mà càng giống drama queen tốt nghiệp học viện diễn hí Trung Ương. :)

Là một phần tử được lợi từ hành động lần này, Nguyễn Kiều quyết định sẽ nhịn việc đánh mạt chược suốt đêm của người sát vách.

Dù sao cũng đã mở mang kiến thức về giá trị sức mạnh của Ớt Hiểm, trừ nhịn ra, cô cũng không còn cách nào.

Lần đánh nhau này dẫn tới không ít xôn xao ở Nam Đại.

Còn chưa chính thức khai giảng, thì tân sinh viên Hán ngữ đối ngoại đã được tập hợp trên Bảng trắng.

Ánh mắt Nguyễn Kiều dừng trên hai chữ “Lâm Trạm” đứng đầu bảng.

Có nữ sinh qua đường cũng dừng lại xem Bảng trắng, Nguyễn Kiều nghe các cô ấy nhỏ giọng thảo luận.

“Lâm Trạm đó không phải là Đạo Minh Tự của Nam Đại sao? Thật kiêu ngạo mà.”

“Mỗi khóa của bộ phận Quốc tế đều kiêu ngạo như vậy thì phải, nhưng Lâm Trạm đẹp trai quá, bên khoa Múa và Âm nhạc còn có hoa khôi viện, rất nhiều em gái đẹp bên đó tìm cậu ấy trò chuyện.”

“Đó cũng là chuyện bình thường thôi, đẹp trai ai mà không thích. Ôi, đi thôi đi thôi, đi ăn cơm, liên quan quái gì đến tụi mình.”

Lâm, Trạm.

Nguyễn Kiều híp mắt nhìn thêm một lát, ánh mắt dời xuống, ba người bạn cùng phòng của cô cũng cùng chễm chệ trên đó.

Đều không phải là "đèn tiết kiệm điện" mà……

Nguyễn Kiều xem Bảng trắng xong, trở về phòng ngủ.

Cửa còn chưa mở thì đã nghe bạn cùng phòng đang chơi game.

“F*ck, cái tên ngu ngốc thô lỗ này, mẹ nó thiểu năng trí tuệ à, ngu ngốc thì mở thêm ván cho ba người đi, f*ck, mẹ nó, phục cái đám chó tiểu học này luôn.”

Nguyễn Kiều yên lặng móc chìa khóa ra, nhắm ngay ổ khóa.

Vào phòng, quả nhiên nhìn thầy Trần Dương Dương tóc gợn sóng, ngồi trên bàn, chân đạp lên ghế, trong miệng không ngừng nói những lời thô tục, động tác dưới tay không ngừng.

Nguyễn Kiều mới vừa đi vào trong hai bước, Trần Dương Dương lại nâng cao giọng nói một câu, “Đần độn còn có thể sửa được, không thể nào, mẹ nó rất có thể bb!”

Cô gái nhỏ nhắn tóc uốn cúp ngồi trên giường đối diện cũng cúi đầu chuyên tâm nghịch điện thoại, chơi game vẫn không quên an ủi, “Chị Dương, chị đừng so đo với hắn, mau tới đoàn phổ thông, chọn hồi sinh!” 

Thấy hai cô ấy chuyên tâm như thế, Nguyễn Kiều không quấy rầy, yên lặng trở về giường ngủ của mình.

Cô mở máy tính ra, lướt một lượt tin nhắn để lại trên weibo chính, rồi chuyển sang tài khoản cá nhân, trang chủ đúng lúc hiện ra weibo mới của Tăng Gia Thụ đăng.

JasonZJS: Sinh nhật cô gái Tiểu Dương, đúng dịp cùng nhau gặp gỡ, happy birthday / hoa hồng.

Sau dòng chữ weibo là ba tấm hình chèn vào, một tấm là chụp bánh sinh nhật, một tấm trong đó là hình chụp chung giữa cậu và cô gái Tiểu Dương.

Weibo này còn có định vị: Stanford University

Nguyễn Kiều vừa mới xem xong, di động liền rung lên không ngừng.

Khuê mật Tô Hòa gọi điện thoại tới.

Điện thoại vừa mới thông máy, là Nguyễn Kiều có thể cảm nhận được sự tức giận sắp đạt đến giới hạn của Tô Hòa, cơn tức giận này giống như theo một đường bốc cháy sang đây, cô yên lặng kéo điện thoại ra xa.

“Kiều Kiều! Mẹ nó, Tằng Gia Thụ quả thật là tên khốn kiếp thuần 24K! Cậu có xem weibo của cậu ta chưa? Nhanh lên xem đi! Sinh nhật của cô gái khác thì liên quan quái gì đến cậu ta, cậu ta vờ vịt vui vẻ cái gì! Mấy ngày trước sinh nhật cậu sao không thấy gửi weibo hả? Mấy cái này có ý gì đây?”

Nguyễn Kiều vội che điện thoại lại, quay đầu lại nhìn, cũng may hai người kia mải mê chơi game, căn bản không chú ý tới.

Cô che di động lại đứng dậy, đi toilet.

Đóng cửa lại, cô mới nhỏ giọng giải thích với Tô Hòa, “Tớ xem weibo của cậu ấy rồi, là sinh nhật người bạn của cậu ấy, mọi người gặp mặt. Chuyện này cậu ấy đã nói tớ biết rồi.”

Tô Hòa truy hỏi, “Báo rồi à? Vậy sinh nhật cậu sao cậu ta không có động tĩnh gì hết vậy? Cậu ta tặng cho cậu cái gì?”

Tặng cái gì? Không có tặng……

Nguyễn Kiều nhắm mắt, dứt khoát nói bừa, “Cậu biết đấy, tớ jkhông thích quá ân ái... cái đó, cậu ấy tặng đồ cho tớ rồi, tặng một chiếc khăng quàng cổ, vẫn là của Burberry.”

Dù sao Tô Hòa cũng không nhìn vừa mắt Tằng Gia Thụ, mở miệng là đầy lời châm chọc, “Bệnh thần kinh à, bây giờ Nam thành nóng như thế mà tặng khăn quàng cổ, tớ nói với cậu này...”

Nguyễn Kiều cắt ngang, “Được rồi được rồi, tớ phải đi ăn cơm, huấn luyện buổi tối còn phải ca nữa đấy, không nói chuyện nữa.” 

Cô vội vàng nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, không cho Tô Hòa có cơ hội châm chọc.

Nhìn màn hình chính điện thoại nhảy về, Nguyễn Kiều thở dài một hơi, đầu óc có hơi rối loạn.

Cô biết, Tô Hòa không xem trọng tình cảm của cô và Tằng Gia Thụ.

Thật ra bây giờ Nguyễn Kiều cũng bắt đầu hoài nghi, đoạn tình cảm này nếu tiếp tục kiên trì thì có kết quả hay không.

Bạn trai của cô ở nơi đất khách xa xôi, ngay cả sinh nhật của cô cũng không nhớ.

Bản thân mình cố gắng tìm lý do cho cậu, nhưng trong lòng vẫn có sự mất mát.

Trở lại chỗ ngồi, bên tai đều là tiếng nói chuyện của bạn cùng phòng chơi game, Nguyễn Kiều lấy quyển sổ tay ra, yên lặng bắt đầu viết nhật ký.

***

Giữa tháng 9, nắng vẫn gắt như cũ.

Ánh mặt trời chiếu rọi qua ký túc xá, dừng lên hàng cây trước tòa nhà, nửa phiến lá màu xanh được chiếu sáng, nửa yên ả trầm lắng.

Cuối cùng huấn luyện quân sự cũng kết thúc, kết thúc vào một ngày thứ bảy.

Trường học đã tính toán xong, cho mọi người một ngày chủ nhật để điều chỉnh trạng thái, thứ hai tuần sau bắt đầu chính thức lên lớp.

Phần lớn tân sinh viên bị nửa tháng huấn luyện quân sự thao luyện đều lựa chọn nằm ì trong phòng ngủ một ngày để nghỉ ngơi.

Đương nhiên, trong “phần lớn” này không bao gồm mấy cô cậu hiếu động bộ phận Quốc tế.

Bọn họ căn bản không tham gia huấn luyện quân sự, nghi thức duyệt binh cuối cùng đều đi lộn xộn lung tung, giống như tội phạm đi diễu hành, sao huấn luyện quân sự có thể làm bọn họ mệt chứ?

Nhưng cho dù là thế, bọn họ vẫn muốn đi ra ngoài chúc mừng huấn luyện quân sự kết thúc cho hoành tráng.

Khi nghe được bạn cùng phòng thảo luận nói “Rốt cuộc cũng giải phóng, phải đi ra ngoài tụ họp thôi” trong phòng ngủ, đầu Nguyễn Kiều đều là dấu chấm hỏi, lương tâm của các cậu không thấy đau sao?

Đương nhiên, có lẽ đám hiếu động này là loại người không có lương tâm.

Nguyễn Kiều nghĩ lại, bọn họ đi chơi cũng tốt, bộ phận Quốc tế thích đêm không về ngủ giống như lời đồn là tuyệt nhất, cô có thể ngủ được một giấc ngon rồi.

Bảy giờ tối, mấy trái ớt nhỏ trong phòng ngủ cùng mấy trái ớt ở phòng khác tạo thành nhóm ớt cay đổ bộ ra ngoài.

Nguyễn Kiều nghe thấy, hình như bọn họ muốn đi nhảy Disco, sau đó đi tăng hai ăn đồ nướng, sau đó cả đêm đi đánh mạt chượt chơi bida gì đó.

Vậy thật sự là quá tốt.

Cô cảm thấy bầu không khí của phòng ngủ ở tầng này sắp trong lành không ít.

Nhưng còn chưa tới giờ đi ngủ, Nguyễn Kiều cũng không được nhàn rỗi, dọn dẹp quần áo hai ngày nay chưa giặt, vừa nghe nhạc vừa giặt đồ.

Có thể ông trời cảm thấy một ngày nghỉ này đối với cô quá mức xa xỉ, không cực khổ chuyện này thì bụng dạ không chịu được, quần áo mới giặt xong một lần thì cô phát hiện ống thoát nước bị nghẹt.

Nguyễn Kiều khẽ xoa tóc, nhìn một thau đầy bọt, cực kỳ bực bội. 

Nhưng cũng không còn cách nào, ban ngày WC bị nghẹt, báo sửa chữa còn không có người tới cửa.

Cô đành phải bưng thau nước lên, đến phòng giặt quần áo đổ nước.

Vào lúc cô đi ra phòng ngủ quẹo qua bên phải, thì va vào nam sinh đang cúi đầu xoa sóng mũi bước đi lề mề.

Nguyễn Kiều không tránh kịp, một thau nước bẩn bị động tác giơ cao tay của anh, làm hắt toàn bộ nước lên người anh từ đầu đến chân.

“……”

Bọt nước bẩn màu xám trắng theo sợi tóc chảy xuống áo thun trắng, ngay cả quần, giày, toàn bộ cũng đều bị ướt nhẹp.

Toàn thân anh quá thảm rồi.

Tai nạn bất thình lình khiến cô có hơi hoảng loạn lại có chút ngượng ngùng, Nguyễn Kiều mở to mắt xin lỗi, “Xin lỗi xin lỗi, tớ không có cố ý.”

Nam sinh không lên tiếng.

Loại yên lặng có hơi khó hiểu, Nguyễn Kiều theo bản năng ngẩng đầu nhìn nam sinh bị hắt.

Chỉ là trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, cô có hơi hoảng loạn.

Mặt nam sinh rất đẹp, làn da trắng lạnh, cằm và cả cổ đều có đường nét lưu loát.

Lúc này, nước đang dọc theo cằm nhỏ xuống dưới, anh lau mặt, hầu kết hơi chuyển động, biểu cảm nhíu mày mím môi đều mang theo cảm giác đẹp trai lưu manh giống nam chính trong truyện tranh.

Lâm Trạm……?

Đạo Minh Tự của Nam Đại?

Ớt Hiểm da trắng?!

Không đi chơi à?!!

Nguyễn Kiều nhìn mặt anh, nhưng lực chú ý không tự giác bị mái tóc màu tro của anh hấp dẫn.

Thật ra lúc huấn luyện quân sự mái tóc đã được xử lý qua, nhưng vẫn rất đẹp.

Chỉ là lúc này bị nước làm cho ướt nhẹp, thật giống cây lau nhà bẩn sắp bị hư.

Nếu không nhìn mặt mà nói chuyện, cô còn tưởng rằng là anh trai nhỏ Tony chuyên nghiệp ở tiệm uốn tóc bên đường nào đấy, tóc còn chưa sấy đã chạy ra đón khách. 

Sợ nhất là không khí đột nhiên an tĩnh……

Cả người Lâm Trạm ướt nhẹp, tóc còn nhỏ nước.

Anh nhìn thẳng vào tên đầu sỏ trước mặt, giọng điệu không chút để ý, “Bạn học, bây giờ cách thức tiếp cận đều đơn giản và thô bạo đến vậy sao?”

“……”

Nguyễn Kiều sửng sốt vài giây mới hiểu được ý của anh.

Lương Tĩnh Như (*) cho anh dũng khí sao?

(*) Lương Tĩnh Như có bài hát tên Dũng khí.

Hay là tự tin nghĩ rằng anh là người đẹp trai nhất?

Khẩu khí này cũng phách lối thật.

Nguyễn Kiều nhịn nội tâm khiếp sợ xuống, yên lặng lui về sau hai bước, “Không phải, cậu hiểu lầm rồi. Tớ không cẩn thận thật, vô cùng xin lỗi.”

Lâm Trạm không nói lời gì.

Nheo nửa mắt lại đánh giá cô.

Nguyễn Kiều đứng ở khoảng cách an toàn, có chút bất an.

Nhớ tới dáng vẻ anh đánh nhau với huấn luyện viên, Nguyễn Kiều thật sự không thể không chế đầu óc mơ mộng bay xa.

Anh…… sẽ không đánh nữ sinh chứ?

Cái gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cô nghĩ: Chắc chắn mình không đánh lại trái Ớt Hiểm này, không bằng nhận lỗi là được rồi.

Lực thực hiện của Nguyễn Kiều rất mạnh, nói nhận sai là nhận sai, cô nhìn về phía Lâm Trạm, rất chân thành khom lưng xuống.

“Bạn học, thật sự xin lỗi, tớ không có cố ý muốn hất nước cậu, là ống thoát nước trong phòng ngủ hỏng rồi, cho nên tớ mới đi ra đổ nước. Chuyện đã xảy ra rồi, xin hỏi cậu cảm thấy giải quyết như thế nào là tốt nhất?”

Lâm Trạm nghiêng đầu qua.

Nghe cô nói chuyện, dưới sự cân nhắc suy xét, sau đó anh gật đầu.

“Được, giải quyết rất tốt.”

Trong lòng Nguyễn Kiều vừa thở phào được nửa hơi, nhưng nửa hơi này còn chưa chìm xuống thì đã bị kéo lên.

Anh anh anh anh……

Sao anh lại cởi quần áo trước mặt nữ sinh ở chốn đông người! Tố chất gì đây hả!

Nguyễn Kiều bị dọa đến nhất thời chưa nói được gì, liền ngơ ngác nhìn anh kéo góc áo lên lưu loát cởi ra.

Lưng rộng eo thon.

Vừa đúng không hiện cơ bụng quá khoa trương.

……

Không đợi Nguyễn Kiều tiếp tục đánh giá, áo thun ướt sũng liền bay đến trước mặt cô, cô theo bản năng tiếp lấy.

“Giặt xong thì trả lại cho tớ.”

Lâm Trạm xoa nhẹ đầu tóc, mở cửa vào phòng ngủ bên cạnh. 

Nguyễn Kiều đứng tại chỗ, còn chưa phản ứng kịp.

Sau đó Lâm Trạm lại đi ra, đưa quần, giày, vớ.

“Tất cả đều phải giặt.”

……

Có phải cô nên đội ơn anh không ném quần lót vào chung không?

Ý nghĩ này vừa chợt lóe qua, liền thấy Lâm Trạm thay quần áo xong xách theo chiếc... quần lót, ngừng ở trước mặt cô hai giây, sau đó lười nhác từ từ đi đến thùng rác.

Nháy mắt, Nguyễn Kiều dâng lên một loại xúc động muốn đá anh vào thùng rác.

***

Để tránh đêm dài lắm mộng, Nguyễn Kiều thu dọn xong tàn cục ngoài phòng ngủ, liền bắt đầu giặt quần áo của Lâm Trạm.

Cô không muốn sẽ có bất kỳ va chạm hay cùng xuất hiện chung gì với Lâm Trạm, cũng không muốn bạn cùng phòng thấy quần áo nam sinh phơi ở phòng ngủ, sau khi giặt xong thì cô dùng máy sấy sấy khô, sau đó đi gõ cửa phòng ngủ cách vách.

Lâm Trạm còn ở phòng ngủ.

Anh mở cửa, thấy Nguyễn Kiều, lại nhìn thấy quần áo trong tay cô, có hơi kinh ngạc, rất nhanh đấy.

Cổ của anh treo một tai nghe màu đen, tóc đã khôi phục thành màu tro sáng lợt, mùi dầu gội hương chanh như có như không chui vào mũi.

Nguyễn Kiều quan sát anh xong, rũ mắt, đưa quần áo ra, “Giặt xong rồi.”

Lâm Trạm một tay nhận lấy, mày khẽ nhướng lên “Wow, nhanh như vậy à, cảm ơn, ốc đồng muội muội.”

Nguyễn Kiều không nói chuyện, định chạy.

Lâm Trạm kêu “Này” một tiếng, gọi cô lại.

Anh hơi cúi người, nói chuyện bên tai Nguyễn Kiều, “Bạn học, có phải chúng ta đã gặp nhau rồi không?”

Giọng nói anh mang theo vẻ do dự, “Hình như là ở…… Bệnh viện nhân dân Nam thành?”

“Nửa tháng trước, có phải cậu đến đó kiểm tra sức khoẻ, khi kiểm tra nước tiểu... làm đổ cái cốc nhỏ, sau đó ở bên ngoài nén nước tiểu tới ba tiếng không?”

Nguyễn Kiều cảm thấy trong đầu “ầm” một tiếng ——

Cô ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Sao anh lại biết?

Đôi mắt Nguyễn Kiều mở to hết cỡ, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc không chút che giấu.

Lâm Trạm vừa lòng với phản ứng của Nguyễn Kiều, anh ngồi dậy, trong mắt tràn đầy ý trêu đùa, “Bây giờ xem ra, cậu bị tay run cũng không phải chuyện tình cờ gì, tay run là bệnh, phải trị, trong y học gọi là Parkinson, có biết Parkinson không?”

Khóe miệng Lâm Trạm khẽ cong lên, nhìn dáng vẻ còn chưa hồi hồn của Nguyễn Kiều, anh trực tiếp đóng cửa phòng ngủ lại.

Sét đánh giữa trời quang.

Đầu óc Nguyễn Kiều rối tung, hoàn toàn đi trở về phòng ngủ trong vô thức, sau đó ngồi xuống, vặn mở chai nước uống nửa chai, tự an ủi.

Chuyện mất mặt như thế sao anh lại bị anh biết chứ.

Sao có thể?

Qua mười phút, Nguyễn Kiều mới tiếp nhận được sự thật làm cho cô khiếp sợ này, đồng thời cô cũng phản ứng được, Lâm Trạng đang cố ý.

Biết anh không phải là "đèn tiết kiệm điện" gì mà!

Còn trào phúng mình mắc bệnh Parkinson! WTF!
Bình Luận (0)
Comment