Hàm Răng Ngọt Ngào

Chương 3

Buổi tối trước ngày chính thức đi học, Nguyễn Kiều và Lâm Trạm đã có mâu thuẫn với nhau.

May mà vừa mới khai giảng nên việc cũng nhiều.

Nguyễn Kiều bận đi học, bận tham gia cuộc tuyển chọn trong Hội học sinh, còn bận vào đội nhóm, thời gian về phòng ngủ vô cùng ít, không có gặp lại tên Ớt Hiểm đáng ghét kia.  

Sáng thứ năm không có tiết, Nguyễn Kiều vốn định nghỉ ngơi, nhưng 9 giờ sáng sẽ mở học phần chọn môn, nếu muốn chọn được những chương trình học hấp dẫn thì phải đến phòng tin học tranh cướp.

Nguyễn Kiều làm việc trước giờ vẫn không nhanh không chậm, không muốn tranh đoạt, nhưng Hứa Ánh vô cùng muốn chọn yoga, nhất định phải lôi kéo cô đi.

Ngồi canh nửa tiếng ở phòng tin học, rốt cuộc cũng chờ đến lúc kim giây nhảy thành số 0, đúng 9 giờ sáng.

“Có thể chọn rồi, có thể chọn rồi!” Hứa Ánh hạ giọng cũng không nén được vẻ hưng phấn.

Nhưng vừa làm mới giao diện, môn yoga đã bị tô đen mất trong môn tự chọn thể dục.

Đây là chưa cập nhật hay là đã chọn xong rồi?

Một giây thôi mà?

Hứa Ánh nghĩ mình bị hoa mắt, có chút không thể tin được.

Nguyễn Kiều có vẻ bình tĩnh rất nhiều, giống như người trong giới trang trí sổ tay tranh giành những sticker hấp dẫn ở nơi nào đấy, bình thường một giây trước còn chưa lên kệ, một giây sau đã bị đem xuống kệ.

Có người ở chỗ ngồi khác hưng phấn la lên, “Chọn được rồi, chọn được rồi! Cậu chọn được yoga chưa?”

Hứa Ánh sụp vai, có chút ảo não, cũng có chút không cam lòng, cắn môi tiếp tục làm mới giao diện.

Nguyễn Kiều cũng làm mới ——

Không có taekwondo, cũng không có bơi lội.

Nếu còn chưa chọn được thì đợi một lát nữa cái gì cũng không có, cô vừa click vừa nói, “Hứa Ánh, tớ chọn cầu lông, cậu chọn môn gì?”

Hứa Ánh đấu tranh với máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình, kiên cường đấu tranh, “Yoga còn bảy người chưa xác nhận bước cuối cùng, tớ làm mới lần nữa thử xem.”

……

Được rồi.

Nguyễn Kiều chọn thể dục xong, rồi đi xem chọn mấy môn nghệ thuật, lướt xong một vòng, cô chọn phân tích phim phóng sự trong và ngoài nước.

Xem điện ảnh thôi mà, vừa nghe qua cảm thấy rất hay.

Đúng lúc này, Hứa Ánh hưng phấn không thôi, cũng đã quên phải nhỏ giọng, “Kiều Kiều, tớ chọn được rồi, cậu mau chọn đi, yoga còn một người nữa! Mau mau mau!”

“…… Tớ đã chọn cầu lông rồi.”

Tất cả mọi người đều phải chọn môn, cứ chiếm máy tính thế này cũng không tốt, Nguyễn Kiều đóng giao diện, nhẹ giọng nói với Hứa Ánh, “Tớ chọn xong rồi, ra bên ngoài chờ cậu, cậu nhanh một chút nhé.”

Nguyễn Kiều kéo cặp da đứng dậy, nhưng vừa ngẩng đầu liền bất ngờ không kịp tránh, chạm phải Lâm trạm. dienDannnLeQuyyyDonn~@@

Ánh mặt trời ngoài phòng xuyên qua tấm thủy tinh cách nhiệt chiếu vào, khe hở giữa hai người le lói ánh mặt trời ngoài cửa sổ, bầu không khí bỗng yên tĩnh.

Hôm nay Lâm Trạm mặc áo thể thao màu đen, giữa trán đeo băng thấm mồ hôi màu đen, khuỷu tay còn đang kẹp quả bóng rổ.

Anh nhìn thẳng về phía Nguyễn Kiều, nghiêng đầu, dáng vẻ không đứng đắn nói, “Parkinson muội muội——”

Anh cố ý kéo dài âm cuối, hơi híp mắt lại, rồi sửa lời, “Không dễ nghe lắm, vẫn nên gọi Ốc đồng muội muội đi, đã lâu không gặp.”

Khóe miệng anh khẽ nâng lên, giọng nói cũng giống như được ánh mặt trời chiếu vào, lười nhác, không cao không thấp.

Làm Nguyễn Kiều có hơi hoảng loạn.

Có lẽ là do ánh mặt trời quá chói mắt, nên mới có một chút ảo giác khó hiểu.

Nguyễn Kiều nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tỉnh táo lại.

……

Bệnh tâm thần sao, ai là Ốc đồng muội muội của cậu, cậu là ai chứ hả? Thân thiết với cậu lắm sao? 

Cô thầm trợn trắng mắt, xách cặp da lướt qua Lâm Trạm.

Hứa Ánh cũng đã chọn xong học phần môn nghệ thuật, cầm cặp da đứng dậy, vẫn còn không quên lén nhìn Lâm Trạm.

Đợi đến lúc đuổi kịp Nguyễn Kiều, cô ấy vội lại gần bát quái, “Ôi chào, Kiều Kiều, cậu quen Đạo Minh Tự của lớp Hán ngữ đối ngoại hả?”

Nguyễn Kiều: “Cậu ấy chính là người chơi mạt chược làm nhiễu lòng dân ở phòng ngủ kế bên đấy.”

Đánh bài nói lên phẩm chất con người, tương đương với hư hỏng rồi.

Lâm Trạm quay đầu nhìn nữ sinh thì thầm đi ra ngoài, khẽ nhướng mày, kéo ghế máy tính ra ngồi xuống.

Phía sau anh còn có một nam sinh mặc đồ thể thao khác, tên là Giang Thành.

Thấy Lâm Trạm bị cô gái nhà người ta làm lơ, Giang Thành trêu ghẹo nói, “Ai vậy, rất có phong thái của Sam Thái tỷ tỷ à.”

Lâm Trạm không nói chuyện, Giang Thành choàng cổ anh ghé sát nhìn vào máy tính, “Ơ, cậu xem ghi chép lịch sử để làm gì.”

Một tay Lâm Trạm kéo cậu ấy ra, không kiên nhẫn, “Mẹ nó, toàn thân cậu toàn mồ hôi thối, tránh ra.”

Anh chọn môn rất nhanh, chọn xong, anh lấy bóng rổ ra vỗ, đẩy Giang Thành về trước, nhíu màu, “Chọn nhanh lên, động tác chậm như vậy, để cậu lên chiến trường, không chừng người ta đánh thành cài sàng rồi.”

“Mới sáng sớm cậu ăn nhầm thuốc nổ hả...” Giang Thành bị đè ngồi xuống, thuận tay click hai lần chuột.

Không khéo, vừa vặn ấn trở về trang trước.

Giao diện Lâm Trạm chọn môn.

Tay Giang Thành cầm con chuột khựng lại, qua vài giây mới phản ứng kịp, cậu ấy kề sát vào nhìn, đột nhiên cười phá lên, còn vỗ đùi đen đéc, ồn ào nói, “Cậu không bị bệnh chứ hả, cầu lông... phân tích phim phóng sự trong và ngoài nước? Ha ha ha ha! Cầu lông thì thôi đi, cậu chọn phân tích phim phóng sự gì đó, cậu xem có hiểu không thế.”

Lâm Trạm lười so đo với cậu ấy, lạnh nhạt thúc giục cậu ấy chọn môn.

Thể dục của Giang Thành cũng chọn cầu lông, nhưng nghệ thuật thì cậu ấy lại chọn dương cầm. 

Chọn xong cậu ấy còn đắc ý hả hê làm động tác tay, “Piano còn thừa hai chỗ, may là Thành ca của cậu nhanh tay.”

Lâm Trạm liếc cậu ấy: “Não tàn.”

Piano là một người một cây đàn, còn muốn trốn tiết?

Một chữ, ngu.

Giang Thành sửng sốt, sao thế, chọn piano để bồi dưỡng tình cảm với mấy em gái cũng bị mắng à?

***

Buổi chiều có hai tiết tâm lý học tập thể, ở phòng học bậc thang.

Nguyễn Kiều cùng Hứa Ánh tới sớm, hai người ngồi bên phải hàng thứ hai chính giữa.

Bên tay phải Nguyễn Kiều còn trống một chỗ, để túi sách, cô không thích ngồi ở cạnh hành lang.

Thời gian còn sớm, Hứa Ánh bát quái với cô: “Tớ nghe nói cô giáo Từ của môn này là một trong ba ông trùm của khoa Văn, vô cùng khó đối phó, phòng học này là chuyên dùng của cô ấy bởi vì không vào được cửa sau, cô ấy thích điểm danh khi sắp hết tiết, điểm danh một người thì lòi ra một người, hơn nữa cô ấy còn mang khư khư danh sách lớp, dán ảnh vào, vốn không thể nào học thế.”

“……”

Bà trùm Từ rất lợi hại.

Cách giờ lên lớp còn có 5 phút, một trong những ông trùm bà trùm khoa Văn trong truyền thuyết đi vào phòng học.

Nghe Hứa Ánh bát quái xong, Nguyễn Kiều không nhịn được ở trên chỗ ngồi yên lặng đánh giá.

Vị giáo viên Từ này vừa nhìn là biết phần tử trí thức cao cấp, ăn mặc khéo léo, cử chỉ ưu nhã, còn đeo mắt kính gọng nhỏ, toàn thân đều tản ra hơi thở “tôi rất có văn hóa”.

Thật tri thức, thật chuyên nghiệp, cũng thật không dễ đối phó.

Cô giáo Từ ngẩng đầu, hình như chú ý tới sự quan sát của cô, cười cười với cô. 

Nguyễn Kiều cứng đờ nâng môi, cúi đầu đọc sách, an tĩnh như gà om Sơn Đông.

Trong khoảnh khắc chuông vào học vang lên, cánh cửa trước phòng học đột nhiên gây ra tiếng động xôn xao, cả đám trai gái dũng mãnh tiến vào.

Nguyễn Kiều theo bản năng giương mắt, liếc mắt một cái liền thấy được bạn cùng phòng của cô, Trần Dương Dương với mái tóc dài gợn sóng màu đỏ rượu, còn có Tống Loan Loan tóc uốn cúp.

Tình huống gì đây?

Nguyễn Kiều quay đầu, nhỏ giọng hỏi Hứa Ánh.

Hứa Ánh cũng không chút kinh ngạc, tự nhiên trả lời cô, “Tiết học này vốn là tiết chính, lúc nãy tớ còn cảm thấy kỳ quái, tại sao lớp Hán ngữ đối ngoại còn chưa tới.”

“……”

Phong cách của nhóm người này tiến vào phòng học cũng không giống nhau, đi thẳng đến hàng sau, chiếm đầy dãy phía sau lớp học.

Giáo sư Từ đứng trên bục giảng, chờ bọn họ ngồi xuống.

Trong lúc này, trên mặt cô ấy vẫn treo nụ cười mỉm thần bí, giống như là yên lặng trước cơn bão.

Nhưng cô ấy không nổi bão, đợi phòng học yên tĩnh, cô ấy trực tiếp giới thiệu bản thân.

Ngay sau đó, lại bắt đầu nói quy định của lớp học mình..

“…… Khi học tiết của tôi, có ba nội quy chính là, mời các bạn hàng cuối cùng đứng dậy, ngồi vào dãy phía trước, lắp đầy dãy phía trước.”

Lời này vừa nói ra, dãy phía sau ồ lên, loáng thoáng có thể nghe thấy có nam sinh đang mắng lời thô tục.

Nói cho cùng thì cũng là một trong những ông trùm bà trùm, trải qua sóng to gió lớn không ít.

Thấy bọn họ bất động, cô giáo Từ cũng không chịu nổi, thần sắc tự nhiên, bắt đầu gọi người vào ngồi, “Bạn nam mặc áo thun màu đen kia, phiền em ngồi vào chỗ này.”

Nguyễn Kiều ngẩn ra, chỗ ngồi cô giáo chỉ chính là hàng thứ hai, vị trí trống bên tay phải cô.

Sau đó có một loại dự cảm không tốt——

Cùng với tiếng huýt sáo, tiếng thì thầm, tiếng cười, phía sau có người đột nhiên đứng lên, kéo bàn ghế kẽo kẹt, người đó kéo đai cặp da đi về trước, bước chân chậm chạp uể oải, sau đó, sách giáo khoa tâm lý học tập thể rơi xuống bàn vang lên một tiếng “bộp”.

Nguyễn Kiều không ngẩng đầu, tay lại dịch sang bên mình. 

Một mùi thuốc lá hương chanh hỗn hợp truyền đến, cô rất nhanh đã biết người đó là ai.

Trái Ớt hiểm khiến người ta chán ghét.

Cô lấy cặp da ra để nhường chỗ cho anh.

Lúc này Lâm Trạm mới chú ý tới Nguyễn Kiều, sau khi ngồi xuống, anh chống đầu, lên tiếng nói, “Trùng hợp thế à? Ốc đồng muội muội.”

Nguyễn Kiều mím môi, không hé răng, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn anh một cái, chỉ cúi đầu đọc sách.

Lâm Trạm cảm thấy mất mặt, cũng không quan tâm tới cô nữa.

Lớp trưởng Lâm Trạm đều đã ngoan ngoãn nghe lời ngồi ở hàng phía trước, những người khác bên lớp Hán ngữ đối ngoại cũng bắt đầu lác đác di chuyển ra trước.

Năm phút đồng hồ sau, cuối cùng cô giáo Từ mỉm cười vừa lòng, định tiến vào chủ đề.

“Mời tất cả bạn học đứng dậy, quay phải.”

???

Tuy rằng không biết cô ấy muốn làm gì, nhưng dáng vẻ giống như rất lợi hại, mọi người cứ không hiểu đứng lên.

“Bây giờ giơ tay của các em lên, hai tay của các em đặt lên vai của bạn phía trước, xoa bóp giúp bạn ấy.”

WTF?! Làm cái gì thế.

Phòng học ồ lên, nhưng cô giáo Từ đã quá quen với cảnh đời, trực tiếp xuống bục giảng, bắt đầu chỉ điểm từng cặp.

Nguyễn Kiều ở dãy trước vẫn chưa thực hiện, bị cô giáo Từ tóm được, “Đặt tay lên vai em ấy, đừng thẹn thùng, đều là bạn cả.”

“……”

Không khí xấu hổ trong chốc lát, Nguyễn Kiều cứng đờ vươn hai tay ra, đặt lên vai Lâm Trạm.

Lâm Trạm quay đầu lại nhìn cô, trong mắt hiện ra ý hài hước, “Xoa bóp cho tớ đi, không phải tay cậu thích run sao, bây giờ cho cậu run đã luôn.” 

Nguyễn Kiều không nhìn anh, cũng không lên tiếng.

Tuy rằng trong đầu đều là mưa đạn bay qua: “Đi chết đi, đi chết đi!” Nhưng cô vẫn đang không ngừng thuyết phục chính mình, nhẫn nhịn nhất thời thì gió êm sóng lặng, lui một bước trời cao biển rộng.

Dù sao cũng không đánh lại anh.

Hứa Ánh phía sau Nguyễn Kiều lại bóp rất hăng say, còn nhẹ nhàng nói chuyện bên tai cô, “Bóp cậu nè, quang minh chính đại ăn đậu hủ có biết hay không?”

Nguyễn Kiều yên lặng: Tớ không muốn ăn đậu hũ thối lắm đâu.

Sau khi mọi người bối rối bóp vai trong phòng học xong, cô giáo Từ lại hạ thánh chỉ, “Được rồi, bây giờ mời tất cả bạn học chuyển ra phía sau, giơ hai tay lên, đặt lên vai bạn đằng trước, xoa bóp giúp bạn ấy.”

Không!

Nguyễn Kiều vội vàng kéo Hứa Ánh, “Chúng ta đổi……”

Cô còn chưa nói xong, bàn tay phạm tội của Lâm Trạm đã đặt lên vai cô.

Nguyễn Kiều thật sự sinh ra tâm lý trốn tránh anh, trong khoảng khắc tay chạm vào bả vai kia, cô cảm thấy cả người đều nổi da gà.

Trời ạ, trời ạ, trời ạ.

Hôm đó một tay anh khống chế huấn luyện viên Hoàng, cô cảm thấy, hai cánh tay này có thể nói lời chào tạm biệt với mình bất cứ lúc nào.

Nguyễn Kiều sợ rồi.

Một chữ cô cũng không nói được, toàn thân căng chặt.

Lâm Trạm ở phía sau cô nghiêng đầu, giọng điệu lười biếng, “Cậu cứng đờ như vậy làm gì, cũng không phải trên giường, tớ xoa bóp cho cậu, thả lỏng, thả lỏng.”
Bình Luận (0)
Comment