Hàm Răng Ngọt Ngào

Chương 4

Cứu mạng ——

Nơi này có tên tâm thần vật thể sống nói bậy bạ kìa!

Trùng hợp lúc này cô giáo Từ đi kiểm tra, trở về dãy phía trước, Nguyễn Kiều theo bản năng gọi, “Cô ơi.”

Cô giáo Từ nhìn cô.

Nguyễn Kiều dùng một tay ôm bụng mình, giọng nói không lớn, nhưng vẫn bình tĩnh, “Cô ơi, xin lỗi ạ, bụng em hơi đau, muốn đi toilet một tí ạ.”

Có lẽ là nhìn thấy cô yếu đuối, lại chủ động ngồi dãy trước, giống học sinh tốt nên trùm Từ rất thấu hiểu gật đầu, “Ừm, đi đi.”

Bắt đầu bịa chuyện, Nguyễn Kiều có thể thoát khỏi bàn tay quỷ dữ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng cô vẫn còn quá trẻ, đã đánh giá thấp mức độ lạ lùng của môn tâm lý học tập thể này.

Đợi đến lúc cô trở về từ toilet, trùm Từ đã chia học sinh làm 10 nhóm nhỏ.

Nguyễn Kiều không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe có người không tình nguyện đặt câu hỏi, “Cô ơi, có thể tự chia nhóm không ạ?”

Trên mặt trùm Từ vẫn treo nụ cười, “Tự chia nhóm, vậy chắc các em sẽ tìm người quen, như thế thì sao quen bạn mới được, tâm lý học tập thể là gì? Xem ra các em vẫn chưa hiểu ý nghĩa sâu xa của tập thể, không có tinh thần tập thể gì cả, tâm lý học tập thể mới ở đầu rồi hả, nhiệm vụ lớn nhất của tiết một chính là phải cho các em tập hợp thành nhóm hoàn toàn mới.”

Cái quỷ gì vậy, cô đang bảo mọi người thành lập nhóm để debut sao?

Nguyễn Kiều ngồi xuống, đang định hỏi Hứa Ánh tình hình cụ thể, thì Lâm Trạm ở bên cạnh đã xoay bút lười nhác gọi cô, “Chào nhóm trưởng.”

???

Không thể nào.

Nguyễn Kiều quay đầu nhìn Hứa Ánh, Hứa Ánh nhỏ giọng giải thích, “Đuôi mã số sinh viên của cậu là 3, chia nhóm dựa theo số đuôi mã số sinh viên.”

Nguyễn Kiều theo bản năng quay đầu lại, mà Lâm Trạm đúng lúc giơ cuốn tâm lý học tập thể, mở trang bìa ra cho cô xem, phía trên có viết chữ “Lâm Trạm” giống như chó gặm bùn, còn thêm một con số Ả Rập ngổ ngược, 23.

Trong lúc nhất thời, Nguyễn Kiều lại không thể nói được gì.

“Vậy……”

Hình như biết Nguyễn Kiều muốn hỏi cái gì, Hứa Ánh nhanh chóng nói tiếp, “Nhóm trưởng là do cô giáo vừa mới chỉ định.”

“……”

Chẳng qua chỉ đi toilet một lát, mà cô giáo đã sắp xếp cho mình nhiều phần diễn như vậy?

Chia nhóm xong, cô Từ ra hiệu mọi người bắt đầu đổi chỗ ngời, các thành viên ngồi chung với nhau, sau đó ngồi dựa theo nhóm nhỏ.

Đúng lúc hết tiết thứ nhất.

Cô Từ: “Bây giờ tan học, mọi người nắm bắt sử dụng thời gian tan học này, bàn bạc đặt tên cho nhóm, sau đó nhóm của các em suy nghĩ khẩu hiệu cho mình.”

Cô ấy đỡ mắt kính, cúi đầu nhìn thời gian, nói tiếp, “Tiết tiếp theo cô sẽ cho các em 20 phút, cộng thêm 10 phút nghỉ giữa tiết, tổng cộng là nửa tiếng, trước đó các thành viên phải làm quen với nhau, 25 phút còn lại của tiết sau, cô sẽ mời bất kỳ một nhóm nào lên sân khấu thuyết trình.”

Trời…… Đại học rồi mà còn phải ấu trĩ vậy sao?

Nguyễn Kiều có chút nghi ngờ về nhân sinh.

Sau khi thành viên của nhóm cô tập họp lại, thì cô càng thêm nghi ngờ về nhân sinh.

Trừ bốn người có quen biết ở trong lớp mình ra, thì bốn người bên lớp Hán ngữ đối ngoại, lại là người mà cô - đều - quen - biết!

Lâm Trạm, Giang Thành. Thành viên phân đội nhỏ chơi mạt chược ở sát vách. 

Trần Dương Dương tóc gợn sóng, Tống Loan Loan tóc bầu ngang vai. Nhóm ớt nhỏ và bạn cùng phòng.

Bốn người họ, dựa vào cái gì mà đuôi mã số sinh viên đều là 3 hả!

Nguyễn Kiều chưa từ bỏ ý định nhìn vào danh sách lớp của bọn họ, mới từ bỏ vùng vẫy.

Trần Dương Dương dựa vào bàn, vừa nghịch di động vừa châm chọc, “Chia lớp gì đây, giống như mấy đứa nhóc 3 tuổi chơi trò gia đình, thật cạn lời.”

Trong miệng Giang Thành còn đang nhai kẹo cao su, chán đến chết, đến gần nhìn màn hình điện thoại của Trần Dương Dương.

Trần Dương Dương thu điện thoại lại, đẩy Giang Thành ra, đánh giá cậu ấy từ trên xuống dưới, “Cậu làm gì thế hả.”

Giang Thành nhai kẹo cao su, không đứng đắn trêu chọc, “Trốn cái gì mà trốn, người đàn ông của cậu gửi hình lõa thể sao?”

“Lõa thể cái đầu cậu.” Trần Dương Dương mặc quần short ngắn, nhưng rất tùy tiện ngồi trên ghế đạp Giang Thành một cái. 

Giang Thành cũng không giận, không biết xấu hổ cười hì hì, “Tối nay hẹn giết Người Sói, cậu và Loan muội có tới không?”

Trần Dương Dương trợn trắng mắt, “Mấy người lần trước đâu? Không đi, ngay cả Thiếp Liễm (*) cũng không mạnh.”

(*) Thuật ngữ dùng trong trò chơi để giết Người Sói.

Tống Loan Loan cũng gật đầu phụ họa, “Giang Thành, hai cô em gái lần trước vốn không biết chơi, hoàn toàn không thể xông pha trong game, một người ngắm Lâm Trạm, một người ngắm chị Lộc của tụi tớ, khiến chị Lộc rất phiền, trực tiếp bỏ đi mất.”

Chị Lộc.

Nguyễn Kiều theo bản năng nhìn quanh phòng học, không thấy cô gái tóc ngắn màu tro đâu.

Lá gan Chu Lộc cũng quá lớn rồi, tiết đầu của tâm lý học tập thể mà cũng không đến.

Chu Lộc cũng là bạn cùng phòng của Nguyễn Kiều, tân sinh viên của lớp Hán ngữ đối ngoại, chẳng qua dáng vẻ nhìn đẹp, có cá tính còn lạnh lùng, hơn nửa trong nửa tháng huấn luyện quân sự, Nguyễn Kiều chỉ gặp cô ấy trong phòng ngủ có ba lần.

Nghe Trần Dương Dương và Tống Loan Loan nói, khi còn học cấp ba Chu Lộc là người đẹp trai có tiếng, bẻ cong rất nhiều cô gái nhỏ.

Nghe các cô ấy châm chọc như thế, Giang Thành khẽ sờ mũi, sau đó gõ bàn, có ý nói sang chuyện khác, “Ôi, đừng nói lạc đề nữa, cô bảo chúng ta bàn tên nhóm và khẩu hiệu kìa.”

Ba người bạn ngoan ngoãn của lớp 5 Trung Văn phụ họa theo: “Đúng rồi, chúng ta đặt tên nhóm trước, một lát có thể sẽ bị kiểm tra đó.”

Giang Thành gập khuỷu tay chạm vào Lâm Trạm, “Đạo Minh Tự, mau cho chút ý kiến đi.” 

Lâm Trạm liếc xéo, “Tớ đâu phải nhóm trưởng.”

Xoay chuyển ánh mắt, anh nhìn về phía Nguyễn Kiều, mang theo giọng điệu trêu chọc, ném vấn đề này sang cô, “Nhóm trưởng, mời cậu bắt đầu trình bày.”

Những người khác cũng sôi nổi nhìn về phía Nguyễn Kiều.

Nguyễn Kiều nghĩ thầm, tên nhóm? “Thành viên đều là tai họa” là cái tên chuẩn nhất. Còn khẩu hiệu thì dùng: Mời các cậu cùng nhau “go die” :)

Đương nhiên, trong lòng nghĩ là một chuyện, nói ngoài miệng lại là một chuyện khác.

Nguyễn Kiều: “Mọi người có cùng sở thích gì không? Chúng ta có thể bắt đầu từ sở thích, chọn một cái tên vừa thích hợp vừa thú vị.”

Tống Loan Loan nâng má, không cần nghĩ ngợi mở miệng, “Hứng thú hả, bây giờ hứng thú lớn nhất của tớ và chị Dương chính là chơi trò Vương Giả Nông Dược (*), ôi.”

(*) Là cách gọi trên mạng của trò chơi Vương Giả Vinh Quang.

“Tớ cũng đang chơi Vương Giả Vinh Quang!”

“Tớ cũng thế……”

Bất kể thế nào cũng không nghĩ tới, ba người bạn ngoan ngoãn của lớp 5 Trung Văn cũng chơi trò này.

Giang Thành hăng hái, “Các cậu cũng chơi game à, được đó.” Nói xong cậu ấy lại chỉ mình, nhíu mày, “Có rảnh thì giao lưu, tớ gánh team cho, không phải tớ khoác lác nha, tớ là Mai Shiranui đứng đầu Nam Đại đó.”

Nguyễn Kiều nghĩ thầm: Đó là vì không có mấy người ở Nam Đại chơi Mai Shiranui.

Trần Dương Dương vô tình cười nhạo, “Đừng nghe cậu ấy khoác lác, các cậu xem tiết mục ngắn trên weibo chưa, từ thích hợp dùng trên người Giang Thành nhiều lắm cũng chỉ là em trai của Mai Shiranui, không biết tốt xấu mà.”

“Vậy cậu là chị gái không biết sống chết của Mai Shiranui à?”

Trần Dương Dương dùng chân đá sang, “Cậu cút đi, ai mà có người em trai như cậu hả.”

Cách hai người bốc phốt lẫn nhau, đề tài hoàn toàn đã chạy lệch sang hướng khác.

Tiết mục ngắn mà Trần Dương Dương nói, Nguyễn Kiều đã xem qua, cô nghe hai người anh một câu, tôi một câu, có chút nhức đầu, lại có hơi cạn lời, trong lòng mặc niệm nói: Các cậu đều là người thân của Mai Shiranui, cũng không biết trời cao đất dày.

Chia nhóm bàn bạc được nửa tiếng, thì có khoảng 28 phút tán hươu tán vượn, không có bất kỳ ý nghĩa thực tế nào, cuối cùng vẫn là Nguyễn Kiều bắt nhịp, lấy một cái tên trung quy trung củ: Hoa nhi cùng Thiếu niên. 

Trùm Từ cũng không đến nhóm họ kiểm tra, mấy nhóm nhỏ bị kiểm tra giới thiệu xong, còn dư lại 10 phút, tất cả mọi người đều nghĩ cô ấy sẽ điểm danh, nhưng trùm Từ lại chọn luộc cuối tiết bằng một bát súp gà (*).

(*) Những câu chuyện, lời nói mang tính khích lệ. 

“Thật ra hôm nay bảo các em đứng lên xoa vai giúp bạn, cùng những bạn lớp khác lập thành tập thể mới, cô biết trong lòng các em sẽ có chút kháng cự, có lẽ các em sẽ cảm thấy giáo viên bày vẽ quá nhiều, nhưng khi các em học xong học kỳ này rồi hồi tưởng lại tiết học ngày hôm nay, cô nghĩ, các em sẽ có những cảm xúc không giống nhau.”

“Kết bạn với người xa lạ, ngay từ đầu đều là sự kháng cự, trong lòng đều là phòng bị, bao gồm các em vừa tới Nam Đai, Nam Đại là trường đại học top 20 cả nước, nhưng cô biết trong số các em có người sẽ cảm thấy chênh lệch, có thể trường đại học trong lý tưởng cao hơn Nam Đại một bậc thềm, điều này làm các em không bằng lòng dung nhập vào tập thể mới lắm. Giống như cũng có rất nhiều học sinh tỉnh ngoài tới, tập quán sinh hoạt và các mặt khác dẫn tới một số xung đột khi chung sống với nhau.”

“Không sao cả, rất nhiều việc đều cần một quá trình để thích ứng, cô hy vọng tiết học tâm lý học tập thể này có thể rút ngắn quá trình thích ứng của các em. Sau này chương trình học của chúng ta cũng tiến hành đan xen giữa trong và ngoài lớp, còn sẽ có rất nhiều hoạt động làm nóng người và hoạt động tập thể.”

“Hiện tại còn dư lại bảy phút, cô sẽ rút bất kỳ ba bạn lên bục, giới thiệu đơn giản về bản thân mình, giữa các nhóm các em đã làm quen với nhau rồi, nhưng cả lớp chúng ta vẫn chưa hiểu nhau hết.”

……?

Cô à, nói súp gà xong, sao lại chuyển qua điểm danh tự giới thiệu bản thân rồi!

Cô Từ xem danh sách, “Vương Đông, Lý Y Y, Chu Nam.”

Cô ấy gọi xong, đỡ mắt kính, rồi sửa lời nói: “Ồ, Chu Nam là nhóm trưởng mà lúc nãy qua kiểm tra rồi à? Vậy đổi người khác, Nguyễn Kiều.”

Nguyễn Kiều:……

Nguyễn Kiều là người cuối cùng lên bục, hai người phía trước giới thiệu quá ngắn, ước chừng để lại phân nửa thời gian cho cô.

Khi cô đi lên, Giang Thành vỗ tay đầu tiên.

Cô viết tên của mình lên bảng trước, sau đó quay lại đối mặt với bạn học, vẻ mặt trầm tĩnh, nhìn qua không có một chút luống cuống.

Ánh chiều tà buổi chiều chiếu vào giảng đường, ánh sáng loang lổ trên mặt đất, hạt bụi trong không khí dường như đang bất động yên tĩnh.

Tiếng ve kêu vào cuối hạ như bản hòa tấu vào cuối tiết mục, trong phòng học rất yên tĩnh.

Cô mở miệng, “Chào mọi người, tớ là Nguyễn Kiều, đến từ lớp 5 Hán ngữ ngôn ngữ học.”

Mấy câu trước đều cơ bản giống mấy người khác, sau khi giới thiệu đơn giản xong, cô ngừng vài giây, nói tiếp: “Thật ra khi vừa tới Nam Đại, tớ đã biết cổng trường là một con đường dốc. Giống như lời cô Từ nói, có lẽ Nam Đại cách mong muốn của một số bạn quá chênh lệch, nhưng không sao cả, khi chúng ta ra khỏi ghế nhà trường, thì đó là một con đường dốc.”

“Bốn năm đại học, hy vọng mọi người có thể vui vẻ ở bên nhau, cùng nhau tiến bộ, cho dù mọi người có tâm tình gì khi vào Nam Đại, nhưng tớ hy vọng chúng ta có thể cùng nhau nỗ lực, sau bốn năm, chúng ta cùng nhau cười tươi rời khỏi Nam Đại, bước lên con đường dốc mang tên nhân sinh.”

Trong phòng học im lặng vài giây, sau đó vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Lâm Trạm ở dưới bục nhìn Nguyễn Kiều.

Ánh mắt Nguyễn Kiều khẽ khựng lại, cùng chạm mắt với anh trong khoảnh khắc ngắn ngủi giữa không trung, rồi chuyển đi.

Cây ngô đồng vào cuối hạ khẽ lay động, cơn gió nhẹ bên ngoài mang theo mùi mộc hương của hoa cỏ, khe khẽ lướt qua mái tóc đen dài của cô.

Hàng chữ trên bảng, con ngươi đen láy, ngón tay trắng nõn, giọng nói mềm mại…

Tất cả đều đọng lại vào khoảnh khắc lá ngô đồng được ánh mặt trời chiếu rọi khe khẽ ấy, rất nhiều năm về sau, Lâm Trạm đều không thể nào quên được.
Bình Luận (0)
Comment