Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 101 - Q1 - Chương 101: Thuần Phục.

Q1 - Chương 101: Thuần phục. Q1 - Chương 101: Thuần phục.

Dã thú thì đều sợ lửa, hổ cũng thế, nhưng tất nhiên không phải con hổ này, tay nó vả bay ngọn đuốc đi, lao tới đè Trử Lang xuống đất, thè lưỡi ra liếm mặt hắn rất nhiệt tình.

Trử Lang bất chấp mặt đầy dãi dớt cùng bị liếm đau rát, hô:” Sửu Dung tỷ tỷ, chạy đi …”

Thiếu niên bị ngã lúc nãy mắt đỏ ngầu lao về phía con hổ, đuôi hổ vung lên quất như roi trúng ngay bụng, hắn va vào vách sơn động, người từ từ mềm oặt trượt xuống.

“ Cút đi, cút đi.” Sửu Dung đang ngồi bệt trên mặt đất như mất hồn nhìn cảnh đó không biết dũng khí đâu ra ngồi dậy, vừa khóc vừa la hét điên dại giơ cái gùi sau lưng đập túi bụi vào đầu hổ:

Cái gùi đan bằng tre thì làm đau hổ sao được, nhưng bột kê trong gùi tung ra phủ đầy mặt hổ, nó không kìm được hắt hơi liền mấy cái, liên tục đưa hai tay lên lau mặt. Trử Lang thừa cơ lăn một vòng thoát nguy hiểm, cầm cái gùi lên chụp vào đầu con hổ.

Con hổ gầm gừ lắc đầu liên hồi mà cái gùi không rơi ra, nó có vẻ khó chịu lắm, cứ lồng lộn xoay vòng vòng như con chó đuổi cái đuôi của mình.

Trử Lang bế xốc huynh đệ ngất xỉu lên, cùng Sửu Dung chạy đi, Sửu Dung liên tục tát vào má Tiểu Trùng gọi: “ Dậy, dậy mau lên ...”

Con hổ lúc này cúi đầu xuống dẫm móng lên cái gùi kéo ra khỏi đầu, gầm lớn lao mình lên không vọt tới, Trử Lang chỉ kịp đẩy mạnh Sửu Dung sang bên liền bị con hổ chộp được kéo vào hang.

“ Hổ ...” Tiểu Trùng vừa lờ mờ tỉnh dậy thì thấy cái đầu to tướng của con hổ, lẩm bẩm được một câu lại muốn xỉu:

Sửu Dung bị ngã một cú đau, một gặm cả miếng bùn lớn, hoảng loạn ngồi dậy nhìn thấy Tiểu Trùng chạy như ruồi không đầu, hét lên: “ Mau về gọi người ...”

Vân Lang lúc này nấp sau cái cây đại thụ ôm miệng nhịn cười đến khổ, khi Tiểu Trùng cuống cuồng băng qua bụi gai mới vờ vịt từ sau đại thụ đi ra, vẫy tay như không có chuyện:” Tiểu Trùng, làm gì vội vàng thế?”

“ Tiểu lang.” Tiểu Trùng bật khóc chạy về phía Vân Lang, vấp phải dây mây ngã xuống, vẫn cố bò tới ôm chân y khóc khóc mếu mếu:” Có hổ, có hổ.”

Vân Lang cúi xuống vỗ vỗ đầu Tiểu Trùng, gọi Sửu Dung:” Đưa nó về đi, ta xem thế nào.”

Nói rồi hùng dũng đi vào sơn động.

Tiểu Trùng hoan hỉ vỗ tay:” Hay quá! Hay quá!”

“ Đồ ngốc!” Sửu Dung rùng mình, như phát cuồng bò dậy chạy đuổi vào sơn động, gào khản giọng:” Tiểu lang, mau quay về, có hổ, có hổ thật đấy.”

Chưa đợi Sửu Dung chạy vào sơn động đã thấy bóng da cam vọt qua, còn tiểu lang nhà mình cưỡi trên lưng hổ, đang ra sức bóp cổ nó.

Con hổ điên cuồng nhảy chồm chồm muốn hất Vân Lang xuống đất, nhưng Vân Lang quắp chân vào bụng nó, tay siết cổ nó, làm nó không thể làm gì được.

Một đám thiếu niên năm sáu đứa từ trong sơn động cầm gậy gộc la hét ầm ầm xông tới, tóc tai bù xù, quần áo thì mỗi đứa một kiểu trông như đám yêu tinh, khí thế không nhỏ. Con hổ thấy tình thế không ổn, mang theo Vân Lang lao đầu vào rừng, vọt mình mấy cái chẳng mấy chốc không thấy bóng dáng đâu.

“ Tiểu lang, tiểu lang ...” Sửu Dung vừa gào vừa khóc đuổi theo, liên tục vấp ngã vẫn không chịu dừng:

Trử Lang từ phía sau ôm lấy thân hình to béo của Sửu Dung ngăn cản, đồng thời chỉ huy: “ Đừng đi, để đệ đi cho. Nguy Đôc, Tuyên Chân giữ lấy Sửu Dung tỷ tỷ, các ngươi lắp lại bẫy, lấp kín cửa hang đợi ta về, không air a ngoài hết.”

Sửu Dung bị đám trẻ con giữ chặt không đi được, chỉ biết nước mắt giàn dụa gào khóc: “ Ta hại tiểu lang rồi.”

Con hổ chở Vân Lang thuần thục xuyên qua rừng thông, hẻm núi, trèo lên Ly Sơn, tới ao nước nóng kia.

“ Sao phải phiền phức thế?” Thái Tể quan sát thấy không có ai bám theo phía sau mới nhảy từ trên cành cây xuống:

Không phải Thái Tể kém trí tuệ, mà nhân vật như ông ta, chỉ suy tính việc lớn, làm mấy việc nhỏ nhặt này, quả thực thấy không cần tốn công.

“ Cháu rút ra bài học, con người đa nghi, chuyện gì có nguyên cớ rõ ràng mới được, bỗng dưng đối tốt với chúng, chắc gì chúng tin. Cháu liều mạng cứu chúng, chúng mới trung thành được, là thi ân từ trên như gia gia hay nói.”

Thái Tể tợp một ngụm rượu nữa, mỉm cười: “ Cho chúng miếng ăn còn sợ chúng không theo à, ngươi suy nghĩ quá phức tạp rồi. Sao, vừa rồi vào thành sợ rồi hả? Bị người ta lừa chứ gì?”

“ Dạ, bị rồi, muốn tốt với người ta, rốt cuộc còn bị người ta hợp sức với người khác lừa mình.” Vân Lang chép miệng:

“ Được rồi, tùy ngươi làm gì thì làm, dù sao mục đích chúng ta nhất trí. Vậy là ngươi đã an bài xong cho Đại Vương để nó tới Vân gia trang tử mà không ai nghi ngờ, vậy lão già này thì sao, ngươi tính thế nào?” Thái Tể hứng thú hỏi an bài của Vân Lang:

“ Gia gia sẽ là tiên sinh dạy học, với kiến thức của người sẽ là tiên sinh tốt nhất, thiên hạ mấy ai bằng?”

Thái Tể không nghe lời tâng bốc của Vân Lang, chỉ tay xuống chân núi, giọng khinh bỉ: “ Ngươi muốn ta dạy đám bần dân hạ tiện đó à? Chúng không xứng, hừ!”

“ Gia gia thử nghĩ xem, người hay nói thiên hạ không còn ai nhận ân huệ của Đại Tần nữa, sao không dạy chúng tư tưởng của Đại Tần ta, của Pháp gia, dạy cho bọn chúng biết Tần sử oai hùng thế nào …” Vân Lang nắm thóp Thái Tể từ lâu rồi:

Quả nhiên Thái Tể bóc hạt dẻ ném vào mồm mỗi lúc một nhanh hơn, nhìn Tần lăng xa xa, nụ cười dần thu lại, khuôn mặt trở nên kiên nghị:” Tiểu tử, bây giờ ta rất muốn sống thêm thời gian nữa.”

..... …… ………

Trử Lang mang tấm thân đầy thương tích tập tễnh đi về sơn động, Sửu Dung khóc tới không còn sinh khí lồm ngồm bò dậy, không nhìn thấy bóng dáng Vân Lang đâu, ngã ra đất, hai mắt vô hồn.

Tiểu Trùng vừa khóc vừa nấc, cuối cùng lả đi không biết gì nữa.

Đám trẻ con mặt mày ảm đạm, làm hai cái cáng đặt hai nàng lên sau đó khiêng về nhà.

Vừa mới tới cửa nhìn thấy Lương Ông, Lương Bà ôm nhau ngồi trên tường gào khóc.

“ Tiểu lang bị hổ tha đi rồi.”

“ Tiểu lang mang hổ về nhà.”

Hai bên cùng lên tiếng, sau đó Sửu Dung lấy lại sức lực nhảy xuống cáng chạy vội vào trong sân, chỉ thấy một con hổ cực lớn ngồi ở cửa, tò mò nhìn mình ... xỉu tại chỗ.

Hôm nay tiểu viện tử trong rừng thông có rất náo nhiệt, Sửu Dung và Tiểu Trùng cùng Lương Bà bận rộn rất lâu mới làm xong cơm xong cho năm người Vân gia và hai mươi tám đứa bé.

Cơm của Vân Lang là gạo trắng, những người còn lại chỉ có cao lương, dù là thế bọn trẻ con vẫn ăn vô cùng ngon lành, chỉ có mấy miếng thịt khô, chúng đùn đẩy nhau một hồi rồi rơi vào bát cô bé nhỏ nhất tên Tiểu Bố.

Ba đứa bé nhỏ nhất là Tiểu Trư, Tiểu Báo, Tiểu Bố mới tầm bốn năm tuổi thôi, còn bốn đứa lớn nhất là Trử Lang, Mao Hài, Nguy Đốc, Tuyên Chân, đều là con trai.

Nhìn bọn nhóc biết đùm bọc lẫn nhau, Vân Lang rất vui, cảnh tượng này với y mà nói thân thiết vô cùng, làm sống mũi cứ cay cay.

Những đứa bé khác cách Vân Lang rất xa, ngay cả Lương Ông cũng không dám tới gần, dám ngồi ăn gần Vân Lang chỉ có Tiểu Trùng thôi, không hiểu sao nha đầu nhát gan này dám ngồi gần Đại Vương.

“ Tiểu lang, người thực sự đánh cho nó sợ à?” Tiểu Trùng tò mò hỏi:

“ Ừ, nó đánh thua, nên phải thần phục, đây là quy tắc của rừng xanh.” Vân Lang vung tay tát Đại Vương một cái, cái con này vừa mới ăn thịt sống xong, giờ vục mặt vào mâm cơm của y, hổ thì ăn cơm làm cái gì, rõ ràng nó muốn gây sự:

Đại Vương gừ một tiếng, liếm láp hết vết máu ở trên miệng, thấy mâm của Vân Lang cũng chẳng có gì ngon lành, tiếp tục cúi đầu ăn thịt lợn rừng.

Tiểu Trùng nấp sau lưng Vân Lang, cẩn thận cầm khúc cúi dài chọc chọc con hổ.

Vân Lang tóm lấy tay Tiểu Trùng, đẩy một cái ngã vào người Đại Vương, Đại Vương quay đầu nhe hàm răng dính máu tươi ra làm Tiểu Trùng òa khóc, chân đạp đất lệt xệt mông bò lùi lại.

Bình Luận (0)
Comment