Đi hết cả rồi!
Bây giờ địa bàn của Vân gia được phân chia, một hồi xây dựng náo động khiến dã nhân hoảng sợ tự động rời xa khỏi vùng rừng núi này chạy sâu vào trong rặng Tần Lĩnh, thế nên ngay cả đám thợ săn cũng không muốn tới đây nữa.
Ba nghìn mẫu đất giờ chỉ còn lại năm người Vân gia, bọn vẫn chưa chuyển vào đại viện ở, mà vận ở tiểu viện tử nhỏ trong rừng thông, vì đại viện lớn quá, không yên tâm.
Người đi thì chim thú tới là chuyện tất nhiên, đêm đêm cửa đóng chặt, qua hai lớp tường mà vẫn nghe tiếng dã thú kêu gào bên ngoài, không ai ngủ được rúm ró hết cả vào chung một gian phòng, bọn họ tuy là người cùng khổ, song từ nhỏ sống trong thành thị lớn, đã bao giờ tới nơi hoang vu thế này.
Mấy ngày trước còn oán hận đám công tượng suốt ngày ầm ĩ điếc tai, bây giờ thèm tiếng động đó mà không có.
Đến khi Lương Ông thấy một con mãnh hổ lởn vởn ngoài trang viên thì cảm giác tương lai một màu tăm tối, hết rồi, hết rồi, bọn họ chết cả ở đây mất thôi.
May con hổ đó chỉ lượn quanh đại môn một lúc, vả chết con lợn rừng ngu ngốc rồi đi.
Vân Lang xách một cái giỏ, trong giỏ có quần áo thay, ít hạt dẻ mà Sửu Dung, Tiểu Trùng nhặt về, hạt nào hạt nấy đều to tròn bóng bẩy, thêm vào ít bánh nướng và một con gà, vậy là vô cùng phong phú.
“ Tiểu lang, đừng đi, bên ngoài có hổ.” Lương Ông nghe Vân Lang nói muốn đi tắm nước nóng thì ra sức ngăn cản van nài:
“ Không sao, vài hôm trước ta gặp con hổ đó rồi, còn tặng nó một con gà, giao tình không tệ. Ngươi xem, người ta chẳng phải tặng chúng ta một con lợn rừng à, mau thu lại đi.”
Lương Ông không yên tâm, định xách rìu đi theo, nhưng Vân Lang nhất quyết không cho đành phải chịu.
Vân Lang vừa mới đi vào rừng khuất khỏi tầm nhìn của những ánh mắt tò mò là Đại Vương nhào bổ ra, con ngốc này hiển nhiên không tiếp thu lời Vân Lang nói lần trước, vẫn thích chơi cái trò dọa người ta. Nhưng lần này Vân Lang chuẩn bị trước, nhanh nhẹn né ngay, còn đeo mặt nạ gỗ lên làm Đại Vương không liếm được, liếm mấy lần không có cảm giác gì, nó tức lắm, Vân Lang kệ nó đi bên cạnh gầm gừ nhe răng tỏ vẻ bất mãn, kéo tai nó đi tắm.
Đi lên một triền dốc cao vài chục mét là vùng đất bằng phẳng, nơi này có hồ nước sâu rộng lớn, cây cối sum xuê, cảnh vật u tĩnh, khắp nơi có vách đá dựng đứng, có khe núi nhỏ, dòng suối nhỏ róc rách chảy tăng thêm vài phần sinh khí cho rừng núi hoang vu, càng đi lên trên cây cối càng ít, đá lởm chởm ngày một nhiều, lẩn khuất là làn hơi nước lượn lờ, làm người ta cảm giác bước vào chốn thần tiên.
Cái ao nước nóng là nơi Vân Lang và Đại Vương thích nhất, nước suối trong vắt từ khe đá xa ngày đêm liên miên không ngớt chảy ra, tụ vào đất trũng trong khe thành ao.
Ao lại được Vân Lang dày công lấy đá cuội lát đáy, nên nước trong thấy tận đáy, ánh mặt trời chiếu qua như bát nước ngọc, ba mặt còn có tảng đá lớn che chắn, hết sức kín đáo lại tránh được gió lùa, chẳng gì tuyệt vời hơn.
Đại Vương nhả cái giỏ xuống bên ao rồi nhảy ùm vào ao nước, khoan khoái đạp chân bơi vòng quanh, còn lăn tròn người, thò cái đầu lên dựa vào tảng đá, há to mồm đòi ăn.
Con gà là chuẩn bị cho nó, Vân Lang xé từng miếng đút Đại Vương.
Một con gà với hổ mà nói chỉ như là món điểm tâm thôi, với lại cho nó ăn thịt chín nhiều cũng không tốt.
Vân Lang trần truồng nhảy xuống nước, nhìn bộ lông của nó dập dờn bên cạnh mà hâm mộ, tóc y cũng đã dài ngang lưng rồi, có thể búi tóc, trước kia thấy nam nhân mà búi tóc như nữ nhân rất không thoải mái, giờ nhìn mãi cũng thành cũng quen.
Bất giác nhớ tới giai nhân từng tới đây tắm, cảnh đó người đâu, lòng không khỏi cảm khái ...
Ánh nắng cuối mùa thu rất độc, cơ mà nằm trong ao nước nóng thì không phải bận tâm rồi, ngược lại da thịt lô ra ngoài bị gió thổi qua còn thấy lành lạnh.
Rượu gạo ngâm trong nước, thứ này hâm nóng uống mới thích, tửu lượng của Đại Vương rất nát, có uống một ngụm thôi mà đã ngủ tít rồi.
Thái Tể đi như ma quỷ lướt trên mặt đất, chẳng có tí tiếng động nào, đó là thói quen bao năm, nhưng không qua được tai hổ, nó dựng tai lên một lúc lại cụp xuống ngủ tiếp.
Lấy bầu rượu uống một ngụm, Thái Tể gật gù:” Sao, muốn thu đám trẻ con kia à?”
“ Vâng, nên cháu mới tới đây hỏi gia gia một tiếng trước.” Vân Lang làm việc rất cẩn thận, ai am hiểu nơi này hơn Thái Tể:
Thái Tể cười khùng khục: “ Vẫn cứ tinh như vậy, thành thị chưa làm ngươi mất linh khí, nói xem làm sao ngươi biết bọn trẻ con đó do ta nuôi.”
“ Ở cái hoang nguyên này, người trưởng thành sống còn vất vả, lấy đâu ra một đám trẻ con đông như vậy? Hơn nữa sơn động của chúng cách hoàng lăng không xa, cháu không tin gia gia lại không biết.” Vân Lang trước đó từng suy đoán Thái Tể thế nào cũng có lựa chọn khác cho thái tể đời năm, nên không ngạc nhiên:” Gia gia nhặt đâu về thế?”
“ Toàn cô nhi không cha mẹ, không nuôi được nên người trong thôn ném đi, đứa thì bị lừa đem vào rừng rồi bỏ rơi, đứa thì vẫn đang bế ngửa, nam nữ đủ cả, cho nên ta nhặt về để chúng trong sơn động, ta đợi chúng sắp chết đói mới đưa đi, nên chúng không biết mặt ta, chỉ nghĩ là sơn thần thôi, khi nào chúng không kiếm được thức ăn thì mới bỏ lại một ít.” Thái Tể tặc lưỡi:” Trong đó cũng có vài đứa không tệ, biết nương tựa vào nhau để sống.”
Toàn thảm cảnh nhân gian, Vân Lang không hỏi làm gì cho ảnh hưởng tới tâm trạng, vươn vai ngáp một cái:” Đợi cháu ngủ dậy chúng ta đi làm việc.”
Kỳ thực ngủ trong suối nước nóng là chuyện cực kỳ tiêu hao thể lực, chỉ chợp mắt chừng nửa tiếng thôi mà toàn thân uể oải, xương khớp mềm cả ra, khi dậy thì thấy Đại Vương đang nằm trên tảng đá nhẵn thin nhàn nhã liếm lông, Thái Tể dựa vào cây khô chợp mắt.
Quen thuộc như ngày nào, Vân Lang thấy dễ chịu.
Vân Lang ra ngoài, Lương Ông cũng tranh thủ trời sáng tới đại viện nên không có ở nhà, Sửu Dung và Tiểu Trùng chuyên môn chuẩn bị thật nhiều thức ăn, chuẩn bị mang tới cho đám Trử Lang.
Công tượng đi hết rồi, các nàng khó kiếm được thêm lương thực, trong nhà nhiều lương thực đấy, nhưng nếu tiếp tục lấy thì không biết phải giải thích ra sao, nên số này tích góp mấy ngày mới đủ.
Khi hai tiểu nha đầu đeo gùi tới bên suối nước, bắt chước tiếng quốc kêu rất lâu mà không ai tới, đã ba ngày rồi bọn họ không mang lương thực tới đám trẻ con, lòng lo lắng, bỏ bình nước xuống, nhìn quanh rồi vén dây rừng rậm rạp cúi người chui vào.
Đi men theo con đường nhỏ chừng hai dặm tới một cái sơn động, ngoài có cây lớn cùng bụi cỏ cao quá đầu người che khuất, rất khó phát hiện.
“ Trử Lang, bọn tỷ tỷ mang thức ăn tới này.”
“ Grào.”
Thế nhưng đáp lại là tiếng hổ gầm chấn động màng nhĩ làm hai nàng sợ hãi ngã phệt mông xuống đất.
“ Grào.”
“ Mao Hài, cẩn thận phía sau.”
Một thiếu niên tóc cụt lủn khoác da sói loạng choạng từ trong sơn động chạy ra, vừa vươn tay về phía Sửu Dung thì bị con hổ lớn đứng trên vách đá nhảy xuống, vả một cái ngã lăn quay, còn dẫm chân lên đầu nó, quay về phía hai tiểu nha đầu gầm vang đội.
Tiểu Trùng mắt trắng dã, xỉu ngay tại trận.
Tóc Sửu Dung bị hơi thở con hổ phun ra bay ra sau, mùi gà nướng làm nàng suýt nữa ngạt thở, sợ tới không cử động nổi nữa, cứ thế trơ mắt ngồi nhìn ...
“ Súc sinh, xéo đi!” Trử Lang mình trần từ sơn động cầm cây đuốc lao ra, thiếu niên gầy gò đối diện con thú to gấp mấy lần vẫn dũng cảm huơ huơ đuốc đuổi con hổ: