Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 99 - Q1 - Chương 099: Bị Lãng Quên. (1)

Q1 - Chương 099: Bị lãng quên. (1) Q1 - Chương 099: Bị lãng quên. (1)

Tiểu viện tử của Vân gia giờ chất đầy lương thực.

Chẳng cần phải bảo, Lương Ông đã phát cuồng sai Tiểu Trùng dọn nhà, tìm chỗ dấu lương thực rồi, tay ông ta lăm lăm cái rìu chạy qua chạy lại, đám tiểu lại vừa đi là cửa đóng then cài như sợ hở ra một cái là có người xông vào cướp vậy. Sửu Dung leo lên nóc đống lương thưc, giang rộng chân tay áp cả mặt vào bao lương thực, mặt cực kỳ mãn nguyện, Lương Ông gọi sao cũng không chịu xuống nữa.

Số lương thực này mà không mốc thì năm người bọn họ ăn phải mười năm mới hết.

Vân Lang thoải mái vươn vai, mở cửa ra ngoài, xem công việc ngoài kia đã xong chưa.

Đối với công tượng thời đại này, kỳ thực Vân Lang rất phục, công nghệ lỗi thời, song tay nghề và sức sáng tạo của họ lại rất tốt, bồn nước và thanh ngang trên thủy xa không ngờ dùng gỗ nguyên khối chế tác thành, nếu phải dùng từ hình dung, Vân Lang gọi nó là cái thìa gỗ lớn.

Điều này khiến Vân Lang càng thêm nhận thức về tính cách trực tiếp của người Hán, nếu có một cái cây đủ to để người ta khắc thành một cái thủy xa cao ba trượng, bọn họ nhất định sẽ làm như thế.

Lưu Dĩnh thay đổi cực lớn ngoại hình của thủy xa, khiến nó biến đổi tới mức mà chính y là người thiết kế cũng không nhận ra nổi nữa. Người ta sửa thiết kế là để cho nó tốt hơn, đơn giản hơn, ông ta hay rồi, bà nó chơi trò phục cổ, tăng thêm chi tiết kỳ quái thừ thãi mà Vân Lang nghĩ vỡ đầu không hiểu là dùng vào việc gì ...

Thủy xa dưới sự cái biến tích cực của Lưu Dĩnh, nó thành cái vòng xoay cực lớn có gắn vài chục cái thìa, khi chuyển động trông giống như người khổng lồ đang không ngừng múc nước từ dưới thấp đổ lên cao, trông vô cùng độc đáo sáng tạo.

So ra thì thủy ma tốt hơn nhiều, chủ yếu thứ này chỉ đơn giản là cái guồng nước, vài cái bánh răng nối với cối xay, đơn giản tới mức chẳng có chỗ nào để mà sửa đổi nữa.

Nay phần móng đã làm xong, đám phó dịch tập trung gia cố đê lớn ở hồ chứa nước, ở chuyện này Vân Lang không lơ là, giám sát chặt trẽ, không muốn xuất hiện công trình rỗng ruột, cuối cùng họa cho trang viên của y.

Ngày tháng cứ thế đều đặn trôi, lá rừng dần dần vàng thành đỏ, đỏ thành đen, từ từ rụng xuống, trang viên Vân gia thay da đổi thịt từng ngày.

Tiểu lâu ba tầng để chủ gia ở đã hoàn thiện cơ bản, chỉ cần lợp ngói xong là coi như có thể ở được, yêu cầu độ cao thì không được phép hơn Trường Môn cung, cách đó hơn năm dặm.

À tiện nói về Trường Môn cung, Vân Lang biết có một oán phụ thiên cổ sống trong cung điện đó --- nàng là Trần A Kiều.

Trường Môn cung mặc dù là lãnh cung nhưng vẫn vàng son lộng lẫy, ngụy đế Lưu Triệt xưa nay là người giữ lời, hắn ta xây trong Trường Môn cung một tòa kim ốc, hoàn thành lời hứa khi còn nhỏ của hắn, lấy được A Kiều làm vợ sẽ đúc nhà vàng cho nàng ở, bởi thế thành điển tích lưu truyền thiên cổ, kim ốc tàng kiều.

Chỉ là quân vương bạc tình, hắn thực sự dùng một tòa lầu vàng nhốt Trần A Kiều lại, lồng vàng có chim sẻ vàng, còn hắn thì chẳng bao giờ tới xem.

Ái tình của hoàng đế là thứ ít bảo đảm nhất.

Cảm khái vài câu, Vân Lang lại quay sang chú tâm tới kiến thiết trang viên đang vào giai đoạn trọng yếu.

Khu vực này nói thực tình ngoài đất đai màu mỡ một chút thì chẳng có gì đặc biệt, đặc sản của Ly Sơn chỉ có suối nước nóng mà thôi, vì thế không thể không vận dụng triệt để, y chỉ huy họ đào rất nhiều kênh dẫn nước dưới trang viên, dẫn suối nước nóng chảy qua cả vùng đất rộng, sau đó lát những phiến đá lớn lên, như thế dù là mùa đông, trong trang viên cũng không quá lạnh giá.

Còn tới mùa xuân, suối nước nóng sẽ dẫn ra chỗ khác, cho suối mát chảy vào, giảm nhiệt cho mùa hè.

Cảnh trí ở Vân gia trang không tốt, thậm chí có thể nói là nơi kém nhất trong mười dặm quanh đó, trừ thích hợp trồng trọt ra thì không có gì đáng nói.

Lưu Dĩnh rất rộng rãi trong chuyện này, Vân Lang muốn gì có nấy, vì ông ta muốn xem Vân Lang rốt cuộc có bao nhiêu thứ hay chưa lấy ra, khi nhìn y bố trí kênh nước nóng thì trong đầu cũng đã lập kế hoạch xây tòa cung điện để dâng lên hoàng đế vào sinh nhật ba mươi.

Lúc thủy xa được dựng lên Trương Thang lại tới xem, cho dù ông ta có bản lĩnh Thái Sơn sập xuống cũng không biến sắc nhìn thấy những cái thìa lớn múc nước trong kênh đổ vào máng gỗ, chớp mắt nước theo đó chảy đi khắp nơi, người run rẩy như lá trong gió lạnh.

Vân Lang phái thừa nhận, cái "thủy xa" mà Lưu Dĩnh làm chỉ luận riêng uy thế thì ăn đứt thiết kế của y.

Thủy ma cũng hoạt động vào cùng ngày hôm đó, Trương Thang ăn một bữa mỳ sợi được xay trực tiếp, sau đó vội vội vàng vàng bỏ đi, trước đó còn hứa hẹn gì đó khả năng phong hầu, giờ một câu cũng không nhắc tới nữa.

Ưng khuyển của hoàng đế đã đích thân tới kiểm nghiệm, thủy xa lẫn thủy ma đều hoạt động tốt, từ đầu tới cuối đều do người Mặc gia làm mà không cần Vân Lang đụng tay, thế nên Lưu Dĩnh cũng dẫn người đi luôn. Đến chào một tiếng cũng chẳng có, cứ thế mà bỏ đi, khiến năm người Vân gia sáng hôm sau thức dậy như bị người ta lừa vào rừng hoang rồi vứt bỏ vậy, bốn bề vắng lặng tới rợn người.

Đó là bệnh chung của Lưu thị rồi, khi cần dùng ngươi thì săn đón nhiệt tình lắm, tưởng chừng ngươi thành người thân trong nhà rồi, sau khi dùng xong thì không thèm để ý nữa, ném đi như thứ rẻ rách không đáng một đồng.

Vân gia từ đó trở nên thanh vắng, cũng không còn đôi ba ngày lại có vài thiên sứ, vài tên hoạn quan chẳng biết gì cứ tới ngó nghiêng linh tinh nữa, tất nhiên chuyện phong thưởng cho Vân Lang cũng chẳng được ai nhắc tới.

Bội tín vong ân, so với Hàn Tín, Anh Bố cùng với Bành Việt năm xưa bị băm thành thịt vụn thì Vân Lang thấy mình bị người ta bỏ rơi là kết quả tốt rồi.

Cái gì mà hầu với tướng, Trương Lương cuối đời muốn ẩn cư cũng nơm nớp lo sợ, mình đạt được mục đích mà còn toàn mạng là do ông trời phù hộ.

Xuất sơn là vì hoàng lăng.

Nổi trội cũng là vì hoàng lăng.

Làm quan cũng là vì hoàng lăng.

Ở ngoài kia phải nhẫn nhịn cúi đầu cũng vì hoàng lăng.

Nay mục đích cuối cùng đã hoàn thành, thời gian không tốn bao lâu mà Vân Lang cảm thấy lâu lắm rồi.

Một mình Vân Lang lững thững chắp tay sau lưng đi quanh trang viên như chúa sơn lâm tuần thị lãnh thổ.

Từ con đường đất vàng chạy ngang Thượng Lâm Uyển đi khoảng năm trăm bước chân sẽ thấy một tòa đại viện trơ trọi giữa mảnh đất trống mênh mông, tường xám cao quá đầu người mang cảm giác thâm trầm uy nghi, trên lát ngói dốc ra ngoài. Đẩy cánh cửa màu đen vẫn còn thơm mùi sơn ra sẽ thấy cái sân lát gạch rộng rãi đủ chứa hơn trăm người, hai bên dãy nhà trệt lợp ngói, đi qua hết cái sân sẽ tới chủ lâu.

Chủ lâu của Vân gia chỉ mới dựng một cái bộ khung cùng với lợp mái, trong lầu các trống không, trừ sàn nhà thì chẳng có gì, cột gỗ để nguyên sơ như vậy, chẳng đánh bóng hay sơn gì, trông rất chướng mắt.

Được cái phần móng dùng nguyên liệu rất chắc chắn, nên tòa lầu gác này cũng coi như vững vàng, Vân Lang lo nhất là hệ thống cấp thoát nước cũng giải quyết gọn gàng. Sân phơi, nông điền chỉnh tề, chỉ cần chất cỏ cây lên đó đốt là khai xuân năm sau có thể trồng trọt rồi.

Chỉ là rừng cây bị chặt phá lởm chởm làm cảnh quan tẻ nhạt nơi này lại càng thêm thê thảm, những đống gỗ phá rừng giải phóng mặt bằng bị vứt ngổn ngang khắp nơi, gạch vỡ ngói vỡ chỗ nào cũng có, lều ở tạm đây một ít kia một ít, bên trong xú uế nồng nặc.

Đứng trên lầu cao nhìn xuống hoàng lăng xa xa mà bất giác thấy mắt cay cay, trước kia chỉ coi nó là ngọn đồi đất, giờ phải vất vả vì nó, chịu đựng vì nó, bất tri bất giác cảm thấy cái lăng mộ đó bắt đầu có sinh mệnh, vị hoàng đế ngủ say dưới kia cũng gần gũi thân thiết hơn.

Bình Luận (0)
Comment