Cuộc thử nghiệm rất đơn giản nhưng đã chứng minh hoàn mỹ công dụng của móng sắt đóng vào chân ngựa, quá đơn giản, tới mức bất kỳ ai nghe thấy cũng đấm đầu nghĩ, tại sao mình lại không nghĩ ra? Lưu Triệt nhìn cái móng sắt trong tay rất lâu, thở dài: “ Chỉ bốn miếng sắt, vài cái đinh mà khiến trẫm trả giá quá lớn. Đã tra ra thân thế của Vân Lang chưa?”
Trương Thang quan phục đen ngọc bội trắng bước lên, khom người bẩm:” Không cách nào tra ra được.”
“ Y có hành vi gì khác thường không?”
“ Bẩm bệ hạ, Vân Lang ngày ngày ở trong tiểu viện đọc sách, rất ít khi ra ngoài, thậm chí cả chuyện xây dựng trang viên cũng không hề can dự, nếu nói có gì khác thường thì y rất thích nấu ăn, thường làm ra món ăn kỳ lạ chưa từng nghe thấy.”
Lưu Triệt lại lần nữa thở dài: “ Đúng là quái nhân, thôi, không tra ra cũng không sao, nói với y, một khi thủy xa, thủy ma mà thành công, trẫm sẽ không keo kiệt chức quan ngoại hầu đâu.”
Trương Thang quỳ sụp xuống can ngăn:” Bệ quá, vậy thì quá rồi.”
Lưu Triệt cười lớn: “ Quan ngoại hầu của Thượng Lâm Uyển thì có gì mà quá.”
“ Bệ hạ thánh minh!”
“ Y nói muốn thu nạp dã nhân trong Thượng Lâm Uyển sao?”
Trương Thanh dập đầu: “ Chính thế ạ, y còn nói dã nhân cũng là người, là con dân của bệ hạ, bệ hạ đức tràn bốn biển, như mặt trời đỏ trên cao, nên chiếu rọi tới từng con dân mới phải.”
“ Dã nhân cũng là con dân của trẫm à … lời lẽ mới mẻ, ý tứ sâu xa, tầm nhìn cũng không hề kém.” Lưu Triệt gật gù nghiền ngẫm lời Vân Lang: “ Chỉ là nói năng không biết nặng nhẹ, cuồng ngôn ... Chuẩn, đã thưởng ruộng đất cho y thì làm sao thiếu nông hộ, giới hạn trăm hộ, nếu y cho rằng dã nhân cũng là người, vậy để y thu nạp dã nhân đi.”
Trương Thang liên tục khấu đầu: “ Bệ hạ nhân từ, vạn dân ca tụng.”
… …
Trên đời này động vật nào kinh khủng nhất?
Đáp án: Người.
Vân Lang không thể giảng giải vấn đề này từ góc độ học thuật, chỉ có thể phán đoán từ hiện thực ngay trước mắt.
Từ khi có mấy trăm lao dịch đói khát tới nơi này, chu vi năm dặm xung quanh trừ sóc dám chạy qua chạy lại trên cây thì chỉ có chim bay trên trời, còn tới ngay cả thỏ rừng, cái loại vốn nhiều không kể siết cũng tuyệt tích rồi.
Tất nhiên chui vào bụng những con người đói khát kia.
Vân Lang đi trong rừng vắng lặng, người lâng lâng, ngẩng đầu lên nhìn Ly Sơn, rừng phong rừng bách nối nhau mọc thành dãy bạt ngàn, bước chân như muốn bay bổng.
Nhà của mình so với nhà của người ta có khác biệt rất lớn, dù chỉ là cành cây khô, y cũng muốn nhặt về để đốt bếp, đồ trong nhà thì tiết kiệm dùng, đồ nhà người ta thì đừng để không cho phí.
Đường đi giữa rừng núi quanh co khúc khuỷu, nhiều nơi tựa hết đường, nhưng chỉ cần đi xuyên qua dây rừng rậm rạp là lại thấy núi non trập trùng, bốn phía rừng gỗ tạp đan cài, thông lá dần chuyển sang màu thẫm để đối phó với mùa đông đang tới, phong đỏ rực như ráng chiều, bụi cây cùng cây gỗ đang xen, khung cảnh hoang sơ, không có lấy dấu chân người.
Từ bụi cây rậm rạp bên đường, thình lình một con hổ vằn xông ra, ngay lập tức xô Vân Lang xuống đất, thè cái lưỡi ướt sũng liếm mặt y, bất chấp Vân Lang la hét đấm đá.
Cũng may là có lớp lá mục dày dưới đất, nếu không thương nặng rồi, Vân Lang lấy tay che mặt, tức tối vả vào cái mặt to tướng ngu xi của Đại Vương: “ Sau này không được lao tới như thế, chẳng may tao không cẩn thận coi con hổ khác là mày, không phản ứng thì chết oan à?”
Lâu lắm rồi không gặp Đại Vương, cơn hưng phấn của nó chưa lắng xuống ngay được, chạy lăng xăng xung quanh Vân Lang như con chó con. Vân Lang đành chơi đùa với nó một hồi, hết đuổi bắt lại vật lộn cho tới khi mồm đầy lồng hổ, người mệt nhoài, sau đó kiếm tảng đá sạch sẽ ngồi xuống dựa vào người nó, lải nhải những điều mà nó chẳng hiểu nổi.
“ Bà nó chứ, ngoài kia có đám người cao cao tại thượng coi mình như thần ấy, lấy tiêu khiển người khác làm trò vui, lũ vương bát đản, không biết quý trọng mạng sống. Đại Vương, mày nói xem tao phải làm sao mới có thể thoải mái tát vào mặt chúng?”
“ Bắt chúng quỳ thành hàng, chúng ta đi tát cho thoải mái ... Á, đừng liếm tay tao, chỗ nào cũng không được liếm … Cái con ngốc này.”
Người Đại Vương rất sạch sẽ, lông mượt mà, Thái Tể giờ cũng biết chải lông cho nó, bộ lông vàng khảm vào những vằn đen, cực kỳ đẹp, cực kỳ oai phong.
Kiểm tra rồi, không có ký sinh trùng, rất tốt, nhưng mà cái con này càng ngày càng to, cái móng giờ đã to bằng miệng bát, sờ móng nó mà Vân Lang nhớ tới Hoắc Khứ Bệnh, không biết chấp hắn toàn thân khải giáp cũng chịu nổi một cái vả toàn lực của Đại Vương không?
Đáp án hiển nhiên là, có mà chịu nổi.
Đại Vương là đối tượng duy nhất mà Vân Lang có thể nói hết điều nghĩ trong lòng, dù là Thái Tể cũng có nhiều điều không thích hợp để nói, với Hoắc Khứ Bệnh còn nhiều điều phải cố kỵ hơn.
Giờ chia tay cuối cùng cùng tới rồi, Vân Lang và Đại Vương giống như đôi tình nhân hẹn hò, không ai chịu đi trước, cứ quay đầu nhìn nhau mãi.
Đến khi Đại Vương vào rừng, Vân Lang mới uể oải trở về nhà gỗ, có hai con sóc nhìn hết quá trình hẹn hò của y, Vân Lang nhặt đá ném chúng định bịt miệng mà không thành công.
Về tới nhà nhận ra trong sân có rất nhiều lương thực, một tư lại lấy sách lụa ra, muốn Vân Lang đóng dấu lên đó.
Nhìn lương thực chất cao như núi, đoán chừng thuộc hạ của Trương Thang chẳng dám tham ô, nên y cũng chẳng kiểm kê, sảng khoái lấy ấn tín tư mã đóng lên đó.
“ Quân tư mã được trăm hộ phụ thuộc, nhưng quân tư mã phải chiêu mộ từ dã nhân.” Tên tư lại cố nén cười nói, chắc là cảm thấy chuyện này ngu ngốc lắm:
Vân Lang không chấp hắn, hỏi lại:” Mỗi hộ có giới hạn số người không?”
“ Điều này không có quy định.”
Luật pháp Đại Hán thật thú vị, Vân Lang chợt nghĩ nếu mình quy tụ hết dã nhân mấy trăm dặm quanh đây, biên khoảng nghìn người vào một hộ thì cái mặt Lưu Triệt thế nào?
Nghĩ thế thôi, chẳng may hắn thẹn quá hóa giận chém mình một phát là xong, sau này mình phải kiềm bớt ý nghĩ chọc tức quyền quý mới được, đám đó tuy ngốc nhưng có quyền lớn trong tay.
Tư lại làm việc thì phải có lợi ích, dù hắn không tham ô, nhưng một bên là công vụ, một bên là quan hệ, không thể lẫn làm một.
Tư tưởng trị quốc của Hoàng Lão có cái lợi lớn nhất là không can thiệp, Lưu Triệt dù bừng bừng dã tâm muốn thay đổi tình trạng này, muốn thu gom nhiều quyền lực hơn nữa vào tay hoàng đế, nên mới dùng tư tưởng Nho gia đề cao quân thần, nhưng trong thời gian ngắn khó mà thành công.
Ngựa du xuân được trả về rồi, nhưng móng sắt không thấy đâu, điều này nói lên vấn đề, đó là người ta không cho phép Vân Lang dùng móng sắt.
Chuyện này Vân Lang không có ý kiến, Lưu Triệt mà không có sự thận trọng này thì mới khiến y thất vọng.
Cuối cùng thì mọi chuyện đã thực sự đâu vào đó, có thể bắt đầu thực hiện bước tiếp theo kế hoạc xây dựng trang viên rồi.