Số hạt giống Trương Thang mang tới không nhiều, trừ vài loại dưa Vân Lang nhận ra, còn lại y không biết, không sao hết, cứ trồng thử xem, trồng lên là thấy ngay, như y từng ăn cà rốt nhưng đã bao giờ thấy hạt giống cà rốt đâu.
Có điều có hạt giống dưa hấu, cái này ai cũng nhận ra, Vân Lang muốn hét thật to, chưa gì đã chảy nước dãi, tưởng tượng ra cảnh được ăn dưa hấu vào mùa hè năm sau.
Chỉ là tìm vui trong đau khổ thôi, tới giờ sống lưng Vân Lang vẫn ớn lạnh.
Từ khi Trương Thang đặt thủ cấp hai tên hoạn quan ở trước mặt, Vân Lang biết, nếu biện pháp của mình không hiệu quả, cái đầu nữa sẽ là của mình.
Đầu cũng to bằng quả dưa hấu, bản chân thì khác, có điều bớt đi một phần tâm sự.
Chỉ mong đám người đó biết dùng sao cho hiệu quả nhất, giúp quân đội là giúp bách tính, vì quân đội chỉ cần chịu tổn thất thì cuối cùng bách tính vẫn là người gánh chịu.
Giờ chỉ còn đợi đám người Mặc gia xong việc rời đi, ba nghìn mẫu đất này sẽ là của mình, kẻ nào vào không được phép, lão tử hô to:” Đóng cửa thả chó, ha ha ha …”
Uỳnh!
Có lẽ ông trời hơi chướng mắt với điệu bộ đắc ý của Vân Lang, thế là sau tiếng sấm vang động núi rừng, mưa như vốc nước ném vào mặt sầm sập đổ xuống, cả đất trời chìm trong thác nước trắng xóa, công tượng ném công cụ chạy nhanh vào lán cỏ tránh mưa.
Cơn mưa ngắn, tới nhanh đi nhanh, đó cũng là một điềm báo đáng sợ cho thấy mùa thu sắp qua đi, mùa đông lạnh giá của Quan Trung sắp tới, lương thực đã mất hết, đây định sắn là một mùa đông gian khổ với rất nhiều người.
Sau một trận mưa, đại đội Vũ Lâm quân đi qua công trường Vân gia, áo choàng đỏ rực, giáp trụ đen xì, lông gà dựng trên mũ trụ rậm rạp như cả khu rừng, khí thế khiếp người.
Vân Lang mặc áo gai, lưng buộc bằng dây rừng, đơn giản nhàn nhã đứng ở tảng đá bên đường chờ đợi.
Công Tôn Ngao đi đầu đại đội, tới trước mặt Vân Lang đấm mạnh giáp ngực một cái, chỉ vó ngựa, không nhiều lời, phất tay dẫn quân đi, tiếng vó ngựa nện xuống đất làm người ta đau tai.
Lần này Vũ Lâm quân đi dẹp loạn.
Hữu Phù Phong gặp thiên tai, rất nhiều bách tính không còn nhà cửa lương thực nữa đành vào rừng kiếm cái ăn, sau đó có một người tên Trương Kỳ giết được con lợn rừng cực lớn, chả biết có phải ngu xuẩn cho là điềm báo gì không mà sau đó hắn tự xưng là đại vương.
Trương Kỳ thu nạp mấy nghìn lưu dân, nhân lúc huyện lệnh huyện Trứ Hộ xuống nông thôn xem xét tình hình thiên tai, giết ráo cả huyện lệnh lẫn huyện úy, cướp hết lương thực, chia cho nạn dân, tuyên bố muốn bình thiên hạ.
Vân Lang tin rằng loại đại vương này sẽ chẳng mấy chốc bị người ta bắt về như bắt lợn, sau đó chọn ngày đẹp trời ngũ mã phân thây ở Trường An.
Những bách tính khác vì cái ăn theo hắn tạo phản chỉ có con đường chết, một nghìn hai trăm Vũ Lâm quân đủ xới tung Hữu Phù Phong rồi.
Tiễn Vũ Lâm quân đi, Vân Lang cũng quên luôn chuyện này, y không cho bản thân nghĩ, vì chẳng may nghĩ nhiều lại nghĩ tới chuyện phản Hán phục Tần, thế là thấy cái cổ man mát.
Cơm nước trong nhà gần đây bỗng ngon hơn rất nhiều, vì đột nhiên có thêm một thứ nữa là nấm.
Nấm thì loài có độc luôn nhiều hơn thứ không độc.
Cho dù khi ở trên núi có phát hiện ra nhiều loại nấm quen từng ăn, Vân Lang vẫn không dám ăn, vì chẳng may hai nghìn năm trước nó chưa thoát độc, ăn vào không có thuốc giải, thế chẳng phải là quá oan sao? Những cây nấm sặc sỡ thì chắc chắn có độc, nhưng loại đơn sắc bình thường thì cũng đâu chắc không có độc.
“ Không có độc mà.” Sửu Dung gắp một miếng to nhét vào mồm, còn nhảy lên nhảy xuống mấy cái, chứng tỏ mình chưa bị độc chết.
Loại nấm này Vân Lang biết, gọi là nấm đùi gà, trước kia thường ăn, rất ngon, nhưng mà đem luộc ăn trực tiếp như Sửu Dung làm y muốn bóp cổ nha đầu đó moi nấm ra ...
Sửu Dung và Tiểu Trùng ra sức xúi giục, đến mấy ngày sau hai nha đầu đều không sao, Vân Lang mới ăn thử, tất nhiên là chế biến đàng hoàng.
“ Tiểu lang, ngon quá, như thịt gà ấy.” Sửu Dung ăn rất nhiều, cả đĩa lớn, gần như mình nàng ăn:
Vân Lang chỉ ăn một ít, đặt bát xuống:” Sau này cố gắng tránh ăn nấm, thứ này rất dễ trúng độc.”
“ Không sao, bọn chúng thường ăn mà.” Tiểu Trùng vừa buột miệng nói xong, mặt trắng bệch, Sửu Dung suýt nữa bỏ chạy:
Vân Lang phản ứng rất nhanh rống lên:” Sau này không cho phép các ngươi tiếp xúc với đám lao dịch, công tượng, càng không được lén lút lấy lương thực trong nhà cho chúng, đó không phải chuyện của chúng ta. Bọn chúng đều có chủ nhân, các ngươi cho chúng ăn, chủ nhân chúng lại tưởng chúng ta muốn dụ dỗ nô phó nhà họ.”
“ Tỳ tử không dám nữa ...” Sửu Dung nhận sai rất nhanh, tim nàng suýt vọt ra ngoài, may mà tiểu lang hiểu lầm:
Tiểu Trùng cũng quỳ xuống, mặt cúi gằm, không nói được câu nào, nước mắt ngắn dài.
Vân Lang vẫn chưa nguôi giận:” Lấy lương thực đã đành, còn chọc thủng lỗ chỗ, có biết làm thế khiến lương thực dễ bị hỏng không hả, phạt các ngươi phải vá lại, làm không xong thì đừng ăn cơm.”
Hai tiểu nha đầu rối rít vâng dạ rồi chạy ù vào kho lương thực, ôm ngực thở một lúc rồi ra sức kéo bao lương thực bị chúng rút ruột mất một nửa ra, mang vào phòng bình, đổ lương thực lên giường, sau đó mới khâu bao.
Lương Ông chỉ nhìn mà không nói gì cả, đợi khi hai tiểu nha đầu về phòng mới nói nhỏ: “ Tiểu lang, thế này không được, bọn chúng gần đây ngủ cũng không ngon, Tiểu Trùng còn gặp ác mộng.”
Vân Lang ngẫm nghĩ một lúc thở dài: “ Đợi, ngày nào Trương Thang còn chưa lên tiếng thì chúng ta chưa được làm, dưới chân thiên tử, làm việc phải thận trọng, đừng để người ta nắm được thóp. Ngươi đã tìm thấy sào huyệt của bọn chúng chưa?”
Lương Ông lắc đầu:” Vẫn chưa, bọn nhóc đó cực kỳ cảnh giác, lúc nào cũng có đứa canh phòng, hơn nữa lão nô cũng không dám vào rừng, sợ dã thú, gần đây có con hổ cứ lảng vàng xung quanh rình bắt người, tiểu lang cẩn thận, đừng ra ngoài tản bộ nữa.”
Vân Lang đêm nào chẳng nghe thấy tiếng gầm ai oán của Đại Vương, ruột gan cứ như xoắn lại với nhau, y muốn đi gặp nó lắm chứ, nhưng đây là thời khắc mấu chốt, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, dằn lòng gật đầu lẩm bẩm như nói với Lương Ông, cũng như bảo với chính mình:” Thong thả vậy, ổn thỏa là hàng đầu.”
……….. ……….
Một con tuấn mã màu trắng lao đi như mũi tên bạc, vó ngựa dẫm lên sàn đá chẳng những phát ra những tiếng giòn tan còn tóe ra những lửa nhỏ, nhìn trong bóng đêm vô cùng rõ ràng.
Kỵ sĩ trên ngựa phóng tới tận trước Vị Ương cung mới xoay người xuống ngựa, chưa thở đều đã quỳ một gối trước mặt hoàng đế đợi kiểm duyệt, chỉ là mệt không nói được câu nào.
Cung vệ buộc con ngựa vào cột, nạy móng nó ra, lúc này Lưu Triệt mới đi tới xem kỹ bốn móng của chiến mã, nguyên vẹn không bị mòn cũng không nứt vỡ, dù nhiều năm ngồi vị trí cao nhất thiên hạ, sớm luyện bản lĩnh trấn định, cũng không khỏi kích động:” Mười một ngày, chạy được bao xa?”
Kỵ sĩ hai tay giơ ống da trâu lên, đáp lớn đầy tự hào: “ Bẩm bệ hạ, thần mùng chín tháng tám rời Trường An, dọc đường ngày đi đêm nghỉ, hai ngựa luân phiên nhau, tới mười bốn tháng tám tới được Tấn Dương Tịnh Châu, nghỉ một ngày rồi quay lại, vừa mới về tới Trường An, tổng cộng đi hơn ba ngàn dặm, có ấn tín thứ sử Tịnh Châu làm chứng.”
Hoạn quan nhận lấy ống da trâu, hơ bong si, rút lụa trắng ra xem, bẩm:” Bệ hạ, xác nhận đúng là ấn của thứ sử Tịnh Châu.”
Lưu Triệt hài lòng, đôi mắt hõm sâu trong tròng mắt như sáng lên, nói với kỵ sĩ: “ Không tệ, thưởng mười thếp lụa trắng, lui đi.”
Kỵ sĩ tạ ơn xong thì không trụ được nữa gục xuống, được hoạn quan đỡ rời cung.