Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 96 - Q1 - Chương 096: Ưng Khuyển Của Hoàng Đế.

Q1 - Chương 096: Ưng khuyển của hoàng đế. Q1 - Chương 096: Ưng khuyển của hoàng đế.

Mỗi sáng sớm sau khi tập thể dục Vân Lang nhắm mắt suy ngẫm lại được mất mấy ngày qua, đây là thói quen y cưỡng ép mình rèn lên từ khi tới Dương Lăng, trước kia làm việc tùy ý, giờ không dám thế nữa, cái thế giới trông đơn giản này nguy hiểm hơn xa thế giới cũ của y.

Đó là lúc tiểu viện yên tĩnh nhất, một thiếu niên áo trắng quỳ trên chiếu bện bằng cỏ lau khô, bên cạnh là ấm nước bốc hơi nghi ngút và cuốn thẻ tre, cốc trà chỉ còn cặn, ánh mặt trời loang lổ xen qua kẽ lá chiếu lên mái tóc dài đen nhánh của y, tựa như bức tranh.

Hôm qua Thái Tể tới, song chỉ tới gần dùng tên bắn thư vào nhà, nội dung bên trong làm Vân Lang ấm lòng, Thái Tể không muốn Vân Lang mạo hiểm, dặn y nếu thấy chuyện không ổn thì chạy ngay, ông ta sẽ ở trong rừng tiếp ứng.

Vân Lang từ chối, đây là cơ hội duy nhất để hoàn toàn được sở hữu mảnh đất này, thái độ của Lưu Triệt tới nay với mảnh mất này vẫn mập mờ nước đôi, một khi bỏ qua thì coi như hết hi vọng, nếu lần nữa cố lấy mảnh đất này, chỉ khiến người ta sinh nghi.

Cảm giác chờ đợi không tốt, bằng với đem quyền lựa chọn giao đối phương, bản thân thì ở vào trạng thái bị động.

Đó không phải cách làm việc của Vân Lang, càng trái với nhận thức của đế vương.

Trong giáo dục của đế vương, không có cái gọi là quý trọng mạng sống, chỉ cần có được thu hoạch mình muốn, sẽ không ngại chết bao nhiêu người, mà về khoản giết người Hán Vũ không thua Tần Hoàng.

Ngày đêm xe trâu xe ngựa kẽo kẹt đi lại, chẳng mấy chốc mà hình thành một con đường nhỏ dẫn tới tiểu viện tử lâm thời của Vân gia.

Một bàn tay gầy khô vén rèm ra, lộ khuôn mặt vàng võ, cằm không râu, trên môi lại có râu dày, nhìn thấy thiếu niên mặt đẹp tự ngọc đứng trước đại môn, cười nói:” Mỗ là Trương Thang.”

Cái tên này ở Trường An có thể khiến trẻ con ngừng khóc.

Trung vệ đại phu Trương Thang uy danh vang dội một dải Trường An, là người không thông đạo quyền biến, bách tính phạm lỗi, ông ta chém đầu bách tính, cháu hoàng thái hậu phạm lỗi, ông ta chém đầu cháu hoàng thái hậu. Trong mắt ông ta chỉ có hoàng đế và luật pháp, tự xưng là ưng khuyển của hoàng đế mà kiêu ngạo, không để ý phỉ báng của người khác, không bận tâm tới lưu danh sử sách.

Bình luận về người này, Bình Tẩu kết luận một câu, Trương Thang là bảo kiếm chuyên dụng của hoàng đế.

Vân Lang khom người thi lễ:” Chuyện này trọng đại lắm, Trương công không nên tới một mình.”

Trương Thang rời xe trâu, chỉ xa phu:” Không phải có hai người sao, lang quan thấy không đủ thì mỗ còn có hai cái đầu nữa.”

Nói rồi lấy hai cái bọc buộc ở càng xe, mở ra trước mặt Vân Lang, hai cái đầu chết rồi vẫn mở mắt trừng trừng.

“ Một là cấp sự hoàng môn thị lang Mễ Khâu Hằng, một là tiểu hoàng môn Chu Vĩnh, lang quan kiểm tra đi.”

“ Đã chuẩn bị rồi, Trương công có thể dẫn đi.” Vân Lang cố áp cảm giác nhộn nhạo ở lồng ngực giữ sắc mặt như thường, buộc hai cái bọc lại, đứng lên vỗ tay hai cái, Lương Ông dắt con ngựa du xuân ra:” Trương công có thể dắt con ngựa này đi, nếu thấy được thì trả lại.”

Trương Thanh đi vòng quanh con ngựa không thấy gì đặc biệt:” Có gì lạ sao?”

“ Chiến mã, súc sinh đi xa thì thứ không chịu được là móng, Vân mỗ nghe nói Trường Bình hầu tập kích Long Thành tổn thất phân nửa chiến mã vì vỡ móng, giờ không cần lo nữa rồi.”

Trương Thang chẳng ngại đất bẩn, lập tức quỳ hẳn xuống, ôm lấy chân ngựa nhìn, chỉ thấy tấm sắt nửa vòng cung được đóng vào móng, tim đập mạnh, bấp chấp nguy hiểm sờ móng nó, kích động hỏi:” Lâu chưa?”

Nhìn cái mặt ông ta sát ngay vó ngựa to tướng mà Vân Lang hãi hồn, lão già này không biết quý mạng, y thì có, vội đi tới kéo ông ta lại: “Đã được đóng móng hơn một tháng rồi, Trương công thấy đấy, tổn hao không nhiều, ước chừng có thể dùng ba tháng nữa.”

Trương Thanh thấy Vân Lang đổ mồ hôi mới nhận ra hành động lỗ mãng của mình, đứng lên cảm thán:” Nhìn thủ đoạn của lang quan, Trương mỗ mới biết thế nhân ngu xuẩn thế nào.”

Thời đại chưa nghĩ ra cả cái đinh thì cho dù có người nghĩ tới việc lắp móng cho ngựa cũng không biết dùng cách nào, Vân Lang chỉ nói:” Trương công lần sau tới nhớ trả mỗ con ngựa, hi vọng cũng mang theo hạt giống.”

Móng sắt rất đơn giản, đơn giản tới mức là Trương Thang chỉ cần nhìn một cái thôi đã dự đoán ra kết quả.

Làm sao không cảm thán cho được.

Trương Thang ngửa mặt lên trời đứng một lúc, bình tĩnh lại mới chỉ xe trâu: “ Lão phu mang tới cả ấn tín thiên đảm tư mã của Vũ Lâm lệ cùng hạt giống rồi, lang quan có nhận ngay không?”

Vân Lang hớn hở: “ Hay quá, không biết có thứ hạt giống nào thích hợp trồng vào mùa thu không?”

“ Lang quan quả là kỳ nhân.” Trương Thang lắc đầu, Vân Lang không quan tâm tới quan ấn mà lại hỏi tới chuyện hạt giống, khiến ông ta bất ngờ lắm, cái nhìn về thiếu niên này thay đổi nhiều, trước đó còn nghĩ y ỷ tài sinh kiêu: “ Có cả hoàng kim và lụa trắng, không bao lâu sẽ mang tới, ngoài ra lang quan có thể chiêu thu mười sáu bộ khúc nhận bổng lộc quan.”

“ Làm phiền Trương công đổi hết hoàng kim và lụa thành lương thực, dù là lương thực cũ trong kho cũng không sao.”

“ Ồ, vì sao?”

Vân Lang chỉ rặng nũi nhấp nhô đằng xa: “Nuôi thêm vài người thôi.”

“ Dã nhân?”

“ Dã nhân cũng là người, cũng là con dân của bệ hạ.”

Trương Thang trầm ngâm: “ Cách nói này của lang quan quả là mới mẻ, mỗ gia về cân nhắc, nếu bệ hạ không phản đối hẵng làm, nếu không, không ai thoát khỏi quốc pháp.”

Vân Lang lấy trong ống tay áo ra nguyên hình của chiếc móng sắt đưa Trương Thang, chắp tay nói: “ Sắc trời không sớm, Vân mỗ không giữ Trương công nữa.”

“ Chính hợp ý mỗ.”

Trương Thang cẩn thật cất đinh sắt và móng sắt vào lòng, lấy cái kích vàng ra gõ keng một tiếng, âm thanh vang vọng hoang nguyên.

Tiếng người kêu ngựa hí xuất hiện, hơn trăm Vũ Lâm áo choàng đỏ rực từ rừng phóng ra bao quanh chiếc xe của Trương Thang.

Trương Thang cười lớn với Vân Lang đang kinh ngạc:” Cái đầu của lang quan không tệ, cứ gửi lại ở đó thì hơn.”

Vân Lang bấy giờ mới biết mình vừa đặt một chân vào Quỷ Môn Quan.

Trương Thang vừa đi một cái, cả hoang nguyên dưới Ly Sơn đang cuối thu cứ như mùa xuân đã về.

Quân tư mã ở Đại Hán đã không còn là chức quan nhỏ nữa, chưa nói là quân tư mã của Vũ Lâm quân, quyền lực thưởng thiện phạt ác, trong Vũ Lâm vệ quân chỉ dưới Công Tôn Ngao thôi, Vân Lang bây giờ còn hơn Hoắc Khứ Bệnh tới mấy bậc.

Vũ Lâm quân mặc dù chỉ có hai nghìn người, nhưng là thân quân của hoàng đế, địa vị siêu nhiên, dù là quân tốt cấp thấp nhất cũng từng yết kiến thiên nhan.

Chỉ là Vũ Lâm quân thuộc nam quân phụ trách thủ vệ hoàng thành, rất ít khi được phái đi tác chiến cả biên chế, thường chỉ chọn người dũng mãnh nhất biên vào truân vệ bắc quân lên trận giết địch để rèn luyện.

Vân Lang là quân tư mã, tức là đã xác định chỉ cần y không bị ngốc, là sẽ không phải đi xuất chinh.

Kết quả này Vân Lang rất hài lòng, cực kỳ thời gian trước chỉ một lần chứng kiến sự huấn luyện tàn khốc của Vũ Lâm khiến y sợ tới mức bỏ luôn ý định báo danh, lần lữa mãi, giờ tốt rồi, thành trưởng quan, không cần sợ bị Công Tôn Ngao ngược đãi như chó.

Quan trọng hơn Vân gia bây giờ mới thực sự được xác lập là của y, không phải do Trường Bình nhón tay làm phúc nữa, ngoài Lưu Triệt không lo bị ai cướp mất nhà.

Bình Luận (0)
Comment