Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 95 - Q1 - Chương 095: Lần Thứ Hai Từ Chối.

Q1 - Chương 095: Lần thứ hai từ chối. Q1 - Chương 095: Lần thứ hai từ chối.

Phú quý mới sinh ra được lễ nghĩa, chỉ có cái bụng no rồi, mới nói tới tôn nghiêm, mới nói tới nhu cầu khác, người thì phải sống cho ra người.

Minh chứng rõ rệt nhất là hai tiểu nha đầu ngốc trước mặt y.

Sửu Dung và Tiểu Trùng hiện giờ tràn ngập hi vọng vào cuộc sống, tính cách ngày một trở nên hoạt bát hơn, vui tươi hơn, mỗi lần thành công trộm được lương thực trong nhà, cả hai đều vui vẻ rất lâu.

Cối xay nhỏ đã bị các nàng dùng một lý do vụng về mang vào phòng mình rồi, cả hai không sống trong nhà mới, cứ nhất quyết muốn ở trong cái nhà gỗ rách nát, chỉ bởi vì cái nhà đó cách chỗ Vân Lang và Lương Ông xa nhất.

Vân Lang híp mắt cười nhìn hành vi giống con chuột của hai tiểu nha đầu, trong lòng thì lại thầm dựa vào số lương thực họ mang đi mà tính toán, sẽ có bao nhiêu con chim sẻ rơi vào bẫy.

Cứ trộm lương thực trong nhà như vậy, đôi khi họ cũng biết áy náy.

“ Sửu Dung tỷ tỷ, chúng ta làm thế này có lỗi với tiểu lang, tiểu lang vất vả lắm mới kiếm được lương thực về ...” Tiểu Trùng đột nhiên ngừng xay kê, nói nhỏ:

Sửu Dung đang cho kê vào cối xây nghe vậy cứng người.

Thời gian qua bọn họ chìm trong niềm vui cứu giúp người khác, bất tri bất giác quên mất, mỗi hạt lương thực lấy đi đều không phải của mình, không phải của người ngoài, mà là của tiểu lang.

Là tỷ nữ từ nhỏ, Sửu Dung trải qua đủ cực khổ rồi, sao không hiểu sự rộng lượng và thiện lương của Vân Lang quý giá ra sao, mình làm thế này không chỉ có lỗi với tiểu lang, nếu chẳng may tiểu lang ghét rồi, nàng không dám nghĩ tiếp.

Cải xẻng rơi coong xuống đất, Sửu Dung bần thần ngồi xuống đất, trước mắt hiện lên hình ảnh thê thảm của đám trẻ con kia, nàng cũng từng như thế, mím chặt môi mang ảo tưởng cuối cùng nói:” Nếu bị tiểu lang phát hiện, để người đánh ta một trận ... Không hai trận ...”

“ Sửu Dung tỷ tỷ, muội không dám nữa đâu ...” Tiểu Trùng nghĩ tới hậu quả đáng sợ, người run lên không kiềm chế được:

“ Nếu chúng ta không cho chúng ăn, chúng sẽ đi cướp, chúng nhỏ như thế thì cướp được của ai? Muội muốn thấy Tiểu Trư, Tiểu Báo, Tiểu Bố chết sao?”

Tiểu Trùng bật khóc, ôm tay Sửu Dung: “ Muội không muốn, nhúng ta không thể trộm lương thực nữa, bao lương thực xẹp đi thấy rõ rồi, cha muội cứ nhìn muội lạ lắm, tiếp tục thế này sẽ không dấu được đâu.”

Sửu Dung đã có kế hoạch, dỗ dành: “ Dấu được ngày nào hay ngày đó, ta còn có ít trâm bạc tiểu lang cho, đem đổi ít lương thực với công tượng bên ngoài, để chúng ăn no vài bữa, người khỏe hơn. Nói không chừng tiểu lang nhìn trúng, thu vào nhà làm phó dịch thì sao?”

Tiểu Trùng rơi lệ gật đầu, lần nữa chuyển động cối xay, nhưng lần này không ai còn hứng thú nói chuyện, căn nhà nhỏ trở nên nặng nề.

Khi Vân Lang lần nửa mở đại môn thì nhìn thấy một hoạn quan, ôm một cái phất trần, không xuống mà vẫn ngồi trên xe ngựa cao ngạo nhìn y.

Ở Đại Hán thực ra có rất nhiều hoạn quan chưa thiến, trước mắt là một tên như thế.

Hoạn quan không khiến Vân Lang phản cảm, nhưng nếu một nam tử trái cổ nhô cao, râu lún phún mà trang điểm lẫn thần thái hoàn toàn nữ tính hóa thì chỉ khiến người ta buồn nôn.

Vân Lang không phản đối tình cảm của người đồng tính, nhưng cần có tiền đề, một người nếu thân thể là nam, nhận thức trong đầu là nữ, vậy không phải vấn đề. Còn loại rõ ràng là nam, trong đầu là nam, muốn thông qua con đường đặc thù lấy vinh hoa phú quý làm y ghê tởm.

“ Cấp sự hoàng môn thị lang Mễ Khâu Hằng nói …”

Rầm!

Vân Lang không đợi tên hoạn quan chướng mắt đó nói hết, đóng sầm cửa lại, kệ ngoài kia gõ cửa quát tháo, y không thèm để ý.

Không chỉ vì tên hoạn quan này, lửa phẫn nộ lấp đầy ngực y, lúc này Vân Lang thực sự muốn phản Hán phục Tần.

“ Ngươi sẽ biết sự lợi hại cảu cha gia.” Giọng the thé từ ngoài truyền vào:

“ Nói với Mễ Khâu Hằng, muốn biết gì thì mang đầu ngươi tới gặp ta.” Vân Lang đứng sau cửa rống lên:

Xe ngựa lọc cọc đi ngay, đi rất gấp, vẫn liên tục truyền lại tiếng chửi bới của tên hoạn quan.

Lương Ông cực kỳ lo lắng nhìn tiểu lang nhà mình, nhưng không biết phải nói gì.

... ... ….. ……

Lưu Triệt mỗi ngày phải phê duyệt tới năm trăm cân tấu chương, đã thế sau cơm tối còn xem rất nhiều mật thư viết trên lụa trắng.

Tấu chương viết trên thẻ tre là của quan viên các nơi, còn mật thư viết trên lụa trắng là của Tú Y sứ giả.

Lưu Triệt xem tấu chương xong còn đối chiếu với nội dung ở trên lụa trắng rồi mới đưa ra quyết định, mặc dù không phải tấu chương nào cũng có thể tìm thấy nội dung tương ứng trên lụa trắng, nhưng hắn không bỏ qua quy trình này.

Hôm nay xem xong mật tấu thì đã là canh ba rồi.

Vừa mới uống một bát sữa dê ấm, Lưu Triệt đứng dậy vặn người, liền có một tên hoạn quan bò tới nói: “ Bệ hạ, Vũ Lâm lang Vân Lang lớn gan làm bậy, xua đuổi hoàng môn, còn lớn tiếng nói, muốn gặp y phải mang đầu hoàng môn tới.”

Lưu Triệt thoáng nhíu mày, hoạt động cái cổ mỏi nhừ: “ Nói vậy người tới Thượng Lâm Uyển không phải là Mễ Khâu Hằng?”

Hoạn quan không dám ngẩng đầu lên:” Cấp sự hoàng môn thị lang Mễ Khâu Hằng hôm qua phải trù tính chuyện sửa sang Chúc Ngọc Đường điện, vì thế phái tiểu hoàng môn Chu Vĩnh đi thay.”

Lưu Triệt phất tay: “ Ý chỉ của trẫm là phải hắn đi, nếu hắn không muốn bôn ba vất vả, tức là hắn không có tác dụng gì rồi. Chặt đầu chúng, lệnh Trung vệ đại phu Trương Thang thay trẫm đi một chuyến, nếu cách Vân thị mà được, thưởng vạn kim, trăm thếp lụa, thăng làm Vũ Lâm thiên đảm tư mã, cùng số hạt giống y muốn. Nếu không hiệu quả, chém tại chỗ!”

……….. …………

Một mảnh đất bằng phẳng được dọn ra giữa hoang nguyên, phó dịch dùng những cái búa lớn để nện đất, tiếng đập rầm rầm làm chim chóc trong rừng đều chuyển nhà, làm Vân Lang sáng sớm thức dậy không còn nghe tiếng chim hót thánh thót nữa.

Nơi đông người dã thú không dám tới.

Vốn từng đàn lợn hoang chạy khắp nơi giờ tuyệt tích rồi, báo nấp trong bụi cỏ chẳng thấy đâu, còn về đàn sói thông minh thì chúng đã bỏ đi càng xa.

Phó dịch cho hết mọi thứ bọn họ kiếm được trên hoang nguyên vào hũ ngói nấu lên, dù là chuột đồng cũng không bỏ qua.

Lưu Dĩnh đầu tư lớn vào việc kiến tạo trang viên, ông ta rộng rãi với Vân Lang, nhưng với phó dịch làm việc lại keo kiệt.

Nhìn thấy sinh hoạt kham khổ của những công tượng kia, nhưng Vân Lang chỉ khoanh tay nhìn, không phải phó dịch của mình, vô duyên vô cớ làm việc tốt biến thành kẻ xấu. Vân Lang dứt khoát khỏi nhìn cho thanh tịnh, ngày ngày ở trong tiểu viện tử, đóng cửa đọc sách.

Cho dù cuối cùng thành trang viên đẫm máu nước mắt cũng không phải lỗi của y, oan hồn muốn đòi mạng thì đi tìm Lưu Dĩnh chứ không phải y.

Không cần biết Lưu Dĩnh là con người thế nào, nhưng Vân Lang bội phục ông ta là người nhất ngôn cửu đỉnh.

Tiến độ công trình rất nhanh, bình địa chất đầy ngói, gỗ, hồ chứa nước trên cao đã thấy bóng dáng cơ bản, một hàng đá dài đã vây lấy khe núi, kênh dẫn nước để chuyển động thủy xa đã được phân ra, sau này nước trong khe chỉ có thể theo kênh nước chạy qua thủy xa để chảy xuống hạ lưu.

Khi đó dòng suối chảy siết kia sẽ làm xoay bánh xe nước, cũng làm xoay cối xay, nếu sức nước đủ, cùng công nghệ cho phép, Vân Lang còn muốn làm một cái máy đập thủy lực.

Ở cuối kênh là cơ quan cổng sập, dùng bàn tời cố định, bất kể kéo lên hay hạ xuống đều rất thuận tiện, khi lũ tới có thể mở hết đập nước ra để xã lũ, khi không đủ nước thì đóng lại đễ tích nước, đồng thời đảm bảo đủ nước chuyển động thủy xa.

Thủy xa và thủy ma mới là thứ quan trọng nhất trong trang viên, ở phương diện này có thể nói Lưu Dĩnh bỏ công sức lớn, đồng thời thấy được trình độ kỹ thuật của Mặc gia.

Vân Lang thở phào, nếu không có Mặc gia, sợ là y nói đứt lưỡi cũng không ai hiểu, cho dù có hiểu không thể làm ra cơ quan khéo léo thế này.

....

(*) Thời Hán Vũ đế có một đội cảnh sát mật, mặc tú ý, tay cầm hồ phù, đi khắp nơi đốc sát, phát hiện vấn đề có thể hành sự thay thiên tử, Hán Vũ đế gọi họ là Tú Y sứ giả.

Hôm nay dừng ở đây, Hán Hương là kiểu truyện vậy đó, xây dựng gia viên, chậm rãi nhàn nhã.

Bình Luận (0)
Comment