Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 103 - Q1 - Chương 103: Ác Khách Tới Nhà.

Q1 - Chương 103: Ác khách tới nhà. Q1 - Chương 103: Ác khách tới nhà.

Mỗi khi tới chập tối là lúc Vân gia trang viên vui nhất.

Sửu Dung, Tiểu Trùng với Lương Bà bận rộn trong bếp, đám trẻ con cưỡi trâu ca vang trở về, đám đi sơn nhà thì nối nhau nhảy ùm ùm xuống kênh dẫn nước trong trang viên, tuy nước nơi này không thể so với cái ao trên núi của Vân Lang, dùng tắm rửa cũng đủ rồi.

Tắm rửa sạch sẽ rồi, đứa náo đứa nấy ngồi ngay ngắn trước bàn dài được đóng đơn giản, ánh mắt đói khát không rời nhà bếp.

Nếu như thấy trong khay có thịt thì cả đám reo hò cảm tạ Đại Vương mang thịt về, nếu như chỉ thấy mỗi rau dại thì than vãn không thôi, trách Đại Vương hôm nay chẳng chịu nỗ lực, chỉ thích nằm liếm lông.

Vân Lang ngồi ở cuối cái bàn dài, khi y cầm đũa lên là tuyên bố bữa cơm bắt đầu, mấy chục cái đầu cắm vào bát cơm, cứ như thể đây là cuộc thi đấu Olympic, dù ai nhìn cảnh này, không thấy đói cũng ăn được hai bát.

Ăn cơm xong là quãng thời gian không được vui vẻ cho lắm với đa phần bọn trẻ, vì trong nhà đột nhiên xuất hiện vị tiên sinh dạy học có cái mũ cao kỳ quái, dẫn chúng tới tiểu viện tử trong rừng thông dạy học một canh giờ.

Mỗi ngày mà không học mười chữ thì kết cục vô cùng thê thảm, vị tiên sinh khuôn mặt xấu xí đó không biết nương tình là cái gì.

Ngày tháng vui vẻ bình an cứ thế thấm thoắt thoi đưa, khi Vệ Thanh dẫn thân vệ rời Trường An thì trận tuyết đầu tiên đổ xuống.

Một trận mưa lớn vào mùa thu đã hủy mất gần nửa lương thực của Quan Trung, đối với thời đại dựa vào trời kiếm ăn mà nói, bọn họ chỉ đành giảm thiểu nửa lương thực để sống qua mùa đông.

Ở nước Hán không có chuyện quan phủ chẩn tế nạn dân, tư tưởng Hoàng Lão là muốn buông bỏ tất cả để thuận theo ý trời, trừ phái binh trấn áp bạo dân, hoàng đế chỉ làm một chuyện tốt, đó là mở cửa rừng núi, cho bách tính tiến vào những nơi như Thượng Lâm Uyển để kiếm cái ăn.

Lương thực không đủ thì lên núi săn bắn, xuống sông bắt cá.

Ngay cả hoàng gia cũng tham dự.

Thế là trong Thượng Lâm Uyển bỗng deng người đông hẳn lên, mặt đất phủ tuyết trắng muốt bị người ta dẫm cho chi chít vết chân, sình lầy bẩn thỉu, không ai tới khu vực Vân gia kiếm ăn, quan phủ nghiên cấm, đó là đất đai tư nhân được bảo vệ.

Đương nhiên nhờ ơn Trường Môn cung ở bên cạnh chứ chẳng phải người ta nể mặt Vân tư mã nhà ta.

Vị Thủy tới mùa đông, dòng nước quanh năm đục ngầu hung hãn như ngựa chứng bỗng trở nên trong vắt êm đềm hẳn, khúc sông chảy qua Thượng Lâm Uyển do bình thường ít được đánh bắt nên cá rất nhiều, đứng trên bờ cũng thấy cá bép múp sung sướng bơi qua bơi lại, bởi thế hai bên bờ sông cũng là nơi tụ tập nhiều người nhất, đa phần là từ các thôn làng, nam nữ đều có cả.

Một cái lưới cực lớn giăng ngang sông, chỉ cần nhìn mắt lưới to bằng đầu ngón tay là biết bọn họ đang tiến hành đánh bắt kiểu tận diệt.

Vân Lang đứng trên bờ chứng kiến hoạt động lớn hiếm có này.

Ngư dẫn ở đây rất thông minh, kéo hai sợi dây thừng lớn bắc qua sông, đên đó đeo vòng sắt, nếu như muốn thu lới chỉ cần kéo vòng sắt là cả lưới lớn gom trên bờ.

Nhìn các loại cá nhảy tanh tách trong lưới, Vân Lang ước chừng tới năm trăm cân, một con cá da trơn dài tới nửa mét lọt vào mắt, y hét lớn:” Số cá trê kia ta lấy hết, muốn kê hay cao lương?”

Ngư bà kéo võng đáp:” Một cân kê đổi một cân cá, đổi không?”

Vân Lang hào sảng phất tay như đại gia:” Thế thì giữ hết cá cho lão tử, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”

Bà Vân chế biến cá trê ngon lắm, lăn qua hai lần dầu, sau đó chặt thành từng khúc lớn, trưng đường lên, thêm vào ít hành gừng rang thơm, rồi làm như kho thịt ấy, cuối cùng cho cá trê đã rán qua vào.

Chỉ cần cá trê rời nồi thì riêng mùi thơm đủ người ta chết thèm, rưới nước cá đó lên cơm.

Trời ơi, từ đó nhân gian không còn chốn bồng lai nữa.

Về sau có chút tiền rồi, Vân Lang cũng học người ta đi làm cá hấp, ai cũng bảo ăn cá thì phải ăn như thế mới là vị nguyên bản, nhưng cá thì tanh lợm giọng, lại còn nhạt tới chua mồm, khó nuốt không chịu được. Vì thế mỗi lần Vân Lang ăn cá hấp đều vô cùng ưu nhã, rất chậm rãi, thức ăn khác hết sạch rồi vẫn còn nửa con cá hấp ưu nhã bày đó, rất đẹp, người ta khen ngợi y biết cách ăn.

Bất kể là cá gì thì cũng thế, cứ hấp lên là Vân Lang ăn ưu nhã lắm.

Người tây bắc chém to kho mặn quen rồi, không có cái lưỡi tinh tế như người phương nam thì đừng giả vờ giả vịt.

Cá trê đen nhiều mỡ, thịt dày, xương ít, thịt ánh sắc đen ném vào chảo mỡ sôi, chỉ riêng tiếng da cá cháy xèo xèo đủ vương vấn ba ngày, khi Vân Lang rán cá, quanh cái nồi lớn có một đống thực khách thèm chảy dãi, hai mươi mấy cái đầu người thêm vào một cái đầu hổ lông lá đã vây kín nồi.

À phải, giờ Đại Vương cũng đã quen sống chỗ đông người rồi, không còn thi thoảng phát ra tiếng gừ gừ đe dọa trong cổ họng nữa, nhờ đám trẻ con vô tư, nghé non không sợ cọp mà, chứ Lương Ông, Lương Bà vẫn sợ nó lắm.

“ Lửa phải to, to lên ...”

Trử Lang thấy huynh đệ nhà mình quạt bếp không tích cực liền kéo ra một bên, tự ngồi xuống cầm quạt bồ cực lớn ra sức quạt, lửa bốc cao cả xích.

Hành gừng tỏi hoa tiêu vừa đảo qua dầu một lượt, mùi vị còn chưa kịp bốc lên thì bị cả một chậu cá to tướng đổ xuống nhấn chìm hết, mùi cá bao chùm tất cả.

Cho vài thìa nước thịt vào nồi, Vân Lang đậy cái vung lớn bện bằng cỏ lên, quay sang nói với đám thực khách:” Dùng lửa nhỏ đun đến khi chảy nước là được.”

“ Vâng.” Đám thực khách gật đầu, bao gồm cả cái đầu hổ.

Trên đời có một loại khách cực kỳ đáng ghét, chuyên môn lựa lúc người ta ăn cơm mới tới bái phỏng.

Bình Tẩu là loại khách như thế.

Ông ta mang trà tới cho Vân Lang, cùng một ít công cụ.

Vân Lang bây giờ chẳng hề thích tiếp xúc với Trác thị, thế nhưng trà thì chỉ chỗ Bình Tẩu mới có, còn về công cụ, giờ là nguồn kiếm tiền lớn nhất của họ rồi, từ những thứ xoong nồi chảo tới cái cưa con ốc. Thời gian càng trôi đi, Trác thị càng nhận ra di sản to lớn mà Vân Lang đã để lại cho Trác thị, những thứ công cụ đó cùng với phương pháp luyện thép, khiến Trác thị chiếm vị trí tuyệt đối ở thị trường này.

An bài xong hộ vệ và xa phu đi cùng, Bình Tẩu và Vân Lang cùng vào chủ lâu Vân gia, bề ngoài trông khí khái lắm, vào trong mới thấy vật dụng trong căn phòng rất sơ sài, chỉ có một cái giường trài lông thú, một cái bàn gỗ, hai cái rương, nhìn là biết không phải do thợ làm ra, sau khi cởi áo choàng dầy, Bình Tẩu hết sức cảm khái, chỉ có điều không nói gì, ông ta biết tính cách quái dị của Vân Lang, hỏi:” Sao tiểu phó dịch trong trang lại trừng mắt nhìn ta? Lão phu tựa hồ chưa bao giờ hại chúng mà.”

Vân Lang mời Bình Tẩu ngồi xuống bàn, nhanh chóng đem trà ông ta mới mang tới đi pha: “ Bọn chúng đúng là hận ông đấy.”

“ Vô lý!”

“ Cái gì mà vô lý, ta vừa làm xong một món ngon, ông liền dẫn bảy tám người tới, ăn thêm một miếng là chúng bị bớt đi một miếng, chúng không hận ông thì hận ai.”

Bình Tẩu hít sâu một hơi, sau đó cười phá lên:” Thơm quá, nếu đã thế, dù bọn chúng hận lão phu cũng hưởng dụng ... Ối trời ơi ...”

Đang nói dở chừng đột nhiên la hét ngã lăn ra.

Grào!!

Một con hổ vằn to lớn đi lên lầu, nó gầm một tiếng làm Bình Tẩu sợ vãi đái ra quần sau đó mới lững thững đi tới bên cạnh ngửi ngửi ông già tội nghiệp đang run như cầy sấy, cực kỳ hài lòng với màn thể hiện uy quyền của mình rồi quay trở lại bên cạnh Vân Lang, gối đầu lên móng.

Bình Luận (0)
Comment