Bình Tẩu dù sao là người trải qua sóng gió, lúc Đại Vương mới vào tuy kinh hãi, nhưng sau đó thấy nó không ác ý thì dần bình tâm lại, không tới mức la hét bỏ chạy, chỉ là ngồi cách Vân Lang xa hơn một chút, lắp ba lắp bắp hỏi: “ Tiểu lang nuôi, nuôi nó bao lâu rồi?”
Vân Lang nói dối không chớp mắt:” Hai tháng rồi.”
Bình Tẩu tim đập mạnh, nheo mắt nheo lại nhìn con hổ nằm bên Vân Lang ngoan như mèo, hai tháng? Hai tháng có thể thuần phục một con mãnh thú tới độ này sao? Ai mà tin chứ? Mắt lão tặc mỗi lúc một sáng lên, ngồi im hồi lâu cho tay vào lòng lấy ra tấm vải lụa, từ xa xa ném lên bàn:” Đây là hai thành hoa hồng của xưởng luyện sắt, nếu tiểu lang hài lòng chúng ta mới nói chuyện khác được.”
Vân Lang không nhìn đẩy bát trà mới pha về phía ông ta, hai tay lạnh cóng nâng bát trà ấm lên, hớp một ngụm, thỏa mãn nói:” Sau này ta chỉ làm ruộng, chuyện ngoài kia sẽ không quan tâm nữa.”
Bình Tẩu dự liệu được Vân Lang sẽ nói thế, cố gắng trấn áp sợ hãi xuống, vuốt râu nói:” Đại tài như tiểu lang, một mảnh đất hoang sao dung nạp được, đại trượng phu phải dang cánh bay cao, tiến về phía trước, cớ gì cắm đầu vào bùn?”
Vân Lang chẳng có phản ứng gì, chuyên tâm pha trà, ngoài kia tuyết rơi lất phất, ngồi trong nhà ấm làm cốc trà còn gì bằng, phải mấy tháng rồi không uống, suýt quên vị trà.
Đại Vương có thói xấu, cái gì Vân Lang ăn là nó ngửi, cứ như sợ Vân Lang ăn một mình không chia cho nó, nhưng vừa ghé đầu tới gần bát trà là quay đi, làm vẻ mặt ghét bỏ, làm ra vẻ không thèm.
“ Ài, chẳng lẽ tiểu lang vì gặp chút trở ngại mà thoái chí à, đại trượng phu phải trăm khó chẳng sờn mới đúng chứ.” Bình Tẩu không tin Vân Lang còn trẻ như vậy lại thản nhiên trước vinh nhục:
“ Trăm khó không sờn à, chẳng biết có đáng không, nhiều người một lần không sờn đã bị ngũ mã phanh thây rồi đấy.” Vân Lang cười tươi tỉnh, giọng say mê:” Ta chỉ ở đây làm ruộng, trồng thêm vài loại lương thực mới, nghiên cứu chế ra vài nông cụ mới, thành niên rồi thì cưới một lão bà xấu, loại mà người khác nhìn vào là buồn nôn ấy, không lo bị hoàn khố cướp mất, sau đó là sinh vài đứa con xấu xí, truyền nghề cho chúng, rảnh rỗi nằm khểnh phe phẩy quạt lông làm thơ chơi, ha ha ha, chẳng phải vui sao?”
Mặc dù giọng điệu Vân Lang mang tính đùa cợt, song Bình Tẩu vẫn nhíu mày:” Tiểu lang nửa năm kiếm được ba nghìn mẫu đất, một trang viên lớn, còn có chức quan nghìn đảm, bất kỳ điều nào trong đó chưa đủ kiêu ngạo chứ? Cớ gì nói lời thoái chí như vậy.”
“ Hãy nhìn Tư Mã Tương Như, ba mấy tuổi rồi, mới chỉ có chức quan không to hơn mã phu là bao, vậy mà vì nó chẳng những bán đứng cả hồng nhan tri kỷ của mình, còn uốn gối dạy học cho con cháu Tiết gia, còn không phải đang liều mạng vì cái chức quan?”
“ Với tài tiểu lang, trong hai mươi năm kiếm hầu tước có gì khó.”
Nếu Bình Tẩu mà biết rằng mấy trăm năm sau có bậc kỳ tài, cũng lấy một người vợ cực kỳ xấu xí, ở nhà làm ruộng, rảnh rỗi ngâm thơ làm từ, tự ví mình như Quản Trọng Nhạc Nghị thì không tốn công khuyên giải Vân Lang như thế.
Vân Lang nghe thấy cái tên đó khó chịu:” Ông không có ai khá hơn một chút để so với ta à? Hắn là cái thá gì chứ? Dù sao cũng đừng khuyên ta nữa, ta chỉ định làm ruộng thôi.”
Bình Tẩu cười mỗi lúc một gian, thong thả uống trà mới nói tiếp: “ Một thiếu niên áo vải, bỗng dưng xuất hiện ở giữa đường, vì năm lượng bạc mà phải cúi đầu xuống nhặt dưới đất lên, từ vô danh tới vang danh Trường An, vẻn vẹn chỉ nửa năm.”
“ Trước tiên là dùng một ván cờ gây ấn tượng mạnh với lão phu, khiến lão phu phải ra sức thuyết phục đại nữ thu nhận, vậy còn chưa đủ, lợi dụng sự háo thắng của Hoắc Khứ Bệnh, trong thời gian ngắn thành chí hữu, lợi dụng tâm tư lòng mang thiên hạ của Trường Bình công chúa, làm ra cày lưỡi cong, thông qua đó để danh tiếng truyền tới tai bệ hạ, có được quan chức.”
“ Chỉ tới đây thôi lão phu đã phải bái phục bố cục của ngươi rồi, vậy mà ngươi chưa đủ, lợi dụng tâm tư muốn thăm dò thân phận của tất cả mọi người, ủy khuất đưa ra lâu xa, sau đó lộ nguyên hình yêu cầu mảnh đất, còn là ở Thượng Lâm Uyển.”
“ Kết cục không nói nữa rồi, tất cả mọi người đều có lợi, lợi lớn, ngươi mọi người thấy ngươi có ích cho quốc gia này, thế là một dải Trường An liền xuất hiện một Vũ Lâm tư mã chỉ biết đem lại lợi ích cho mọi người, ai ai cũng muốn thân cận, ai ai cũng muốn gặp.”
Kệ cho lão tặc có mưu đồ gì, Vân Lang không biện giải, tủm tỉm cười ngồi xem ông ta biểu diễn.
“ Nay tiểu lang có được mọi thứ mình muốn, lại chiêu mộ đám thiếu niên cùng tuổi làm phó dịch, ở lại chốn hoang vu nhưng an toàn, vừa lặng lẽ dạy dỗ phó dịch, vừa đợi mình lớn lên. Lão phu không dám tưởng tượng khi tiểu lang trưởng thành xuất sơn thế nào, nhưng lão phu biết thiên hạ sẽ phải biết tới tên ngươi. Cho nên hai thành này của Trác thị là đầu danh trạng, không có ý gì khác, chỉ muốn ôm chặt lấy chân tiểu lang, tránh sau này tiểu lang thành phượng hoàng trên cao, không còn cơ hội nữa.”
Bình Tẩu nói rất nhiều làm cơm nước Sửu Dung đưa lên đều đã nguội cả, đủng đỉnh ăn uống, chờ đợi câu trả lời của Vân Lang.
Vân Lang không trả lời, sự thực là y chẳng biết phải trả lời ra sao, nghe miêu tả của Bình Tẩu thì mình thành nhân vật tính toán sâu xa, âm hiểm khó lường.
Bề ngoài thì hợp lý lắm, nhưng đó không phải y.
Ông ta sai là sai ở mục đích của Vân Lang, mới đầu mục tiêu của Vân Lang cực kỳ rõ ràng, chính là biến lăng Tần Thủy Hoàng thành nhà mình, còn những thứ y lựa chọn để đưa ra, chỉ vì một lần nhìn nữ nô kia trần truồng làm việc trong ruộng, y không chịu được cái cảnh đó.
Là đứa bé lớn lên ở cô nhi viện, chật vật lớn lên, với y, những người trần truồng ngoài ruộng kia cùng một loại người.
Bà bà có thể chấp nhận y không từ thủ đoạn đạt được mục đích, nhưng không cho phép y đánh mất sự lương thiện.
Câu này nghe có vẻ mâu thuẫn, kỳ thực có lý, người lương thiện dễ bị bắt nạt, bà bà không muốn Vân Lang bị bắt nạt, vì thế mà từng tới trường túm tóc giáo viên ức hiếp Vân Lang vì y là cô nhi, giật tóc xé áo đanh đá vô cùng.
Thế nhưng ra đường lại ngồi xuống lục túi đặt vào bát người ăn mày đầy mủ số tiền ít ỏi của mình. Phương thức giáo dục kỳ quái ấy, tất nhiên dạy ra một Vân Lang có cái đầu không giống người thường.
Bình Tẩu ăn xong thì trời tối rồi, tuyết rơi lả tả.
Mùa đông trời tối sớm, đám Trử Lang ăn cơm xong vội vàng chạy tới tiểu viện ở rừng thông, Thái Tể đang đợi chúng ở đó, tới muộn hậu quả rất nghiêm trọng.
Vân Lang lười nhác đắp cái chăn chiên lên đùi, đầu dựa vào cái bụng êm ái của Đại Vương, nghịch tai của nó: “ Tại sao Bình công lại tự tin cho rằng có thể thuyết phục được ta?”
“ Bởi vì thiếu mất chỗ đột phá.” Bình Tẩu chăm chú nhìn con hổ, giờ càng nhìn lại càng thích:” Giờ thấy rồi, lần đầu nhìn thấy con hổ này là lão phu biết vì sao chỉ tình cờ gặp nhau giữa đường, tiểu lang lại nhiệt tình với Trác thị như vậy, với một người tài cao chí lớn như tiểu lang không nên chọn một nhà thương cổ để khởi đầu mới phải.”
Vân Lang ấn đệm thị ở móng Đại Vương, để vuốt của nó cứ thò ra thụt vào liên tục, lơ đễnh nói:” Là vận khí của Trác thị tốt thôi.”