Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 106 - Q1 - Chương 106: Cả Năm Chỉ Có Một Ngày.

Q1 - Chương 106: Cả năm chỉ có một ngày. Q1 - Chương 106: Cả năm chỉ có một ngày.

Vân Lang suốt một ngày nằm trên giường rên rỉ, y tin rằng mình đã thành trò cười lớn nhất trong giới chủ nô ở Trường An, y cũng tin đám quan phủ sâu mọt không được tích sự gì đang cười gãy cả lưng vì bớt đi được một gánh nặng lớn.

Chỉ cần một câu nói của Vân Lang có thể đuổi hết những người này đi, Vũ Lâm quân sẽ nghe lệnh y.

Thế nhưng nhìn những người thậm chí không có nổi một bộ quần áo ấm che thân, khoác thêm trên mình chiếc áo tơi bằng cỏ, nhìn những đứa trẻ con chưa đủ một năm tuổi khóc tím người vì đói, nhìn ánh mắt van nài trong tuyệt vọng của họ, ngoài kia tuyết trắng đã bao phủ mênh mông, làm sao y có thể làm chuyện tàn nhẫn ấy?

Thế nên trang viên trống không tức thì chật ních người.

Than thân trách phận một ngày, hôm sau Vân Lang xốc lại tinh thần, chuyện đầu tiên làm là sai phá cái lán thí cháo đi, Vân gia không tiếp nhận thêm được ai nữa rồi, nếu không chỉ còn đường ôm nhau chết chùm thôi.

Sau đó lệnh đám Trử Lang, Mao Hài chọn phụ nhân khỏe mạnh dùng số gỗ thừa nhiều vô vàn vứt chỏng trơ khắp nơi Vân gia trang để làm nhà ở bên sân phơi, vì nơi này đất đai rộng rãi lại bằng phẳng.

Cách thức làm nhà ở rất đơn giản, học theo thổ dân Châu Mỹ, chỉ cần ba cái cột gỗ chụm lại, sau đó buộc chặt trên đầu, bọn họ không có vải hay da thú để đắp lên tha bằng cỏ, một lớp không đủ ấp thì đắp vài lớp là được, dù sao thứ này có nhiều. Đồng thời trải cỏ ở dưới đất là tạm có chỗ che gió che tuyết, chỉ phụ nhân có con quá nhỏ hoặc yếu mới được ở trong đại viện.

Nhà đơn giản, nguyên liệu có sẵn, chỉ trong hai ngày tất cả cùng chung sức đã làm được gần trăm căn nhà như thế, từ xa nhìn lại, cũng coi như là khung cảnh đặc sắc.

Cứ như bộ tộc thổ dân vậy.

Trong thời gian đó Thái Tể, Vân Lang và vài đứa nhỏ giỏi tính toán đã ước lượng số lương thực còn lại của Vân gia, kết quả tối đa chỉ dùng được hơn ba tháng thôi. Vân Lang đành sai Lương Ông tới tìm Trác Cơ, hỏi nàng còn bao nhiêu lương thực thì vay tạm bấy nhiêu, rốt cuộc mang về được một nghìn đảm lương, khiến tinh thần lớn nhỏ trong trang được khôi phục không ít.

Trong hoàn cảnh gian đó điều an ủi được Vân Lang phần nào là những người này sống khổ quen rồi, tự biết làm gì phải sinh tồn, cây cối sinh trưởng rậm rạp, bọn họ nỗ lực ba ngày đủ củi đốt liền hai tháng.

Khi đất còn nóng tới bỏng tay thì đám Nguy Đốn, Tuyên Chân đã có kinh nghiệm đã dắt trâu ra đồng cày đất, phụ nhân theo sau dùng tay trần bới rễ cây lên tiếp tục đốt.

Không cần Vân Lang phải quản, bọn họ làm việc rất có phương pháp, đối ruộng gối đầu nhau, lúc nào có lửa cháy rừng rực để sưởi ấm, đám phụ nhân thậm chí còn bắt đầu dựng rào tre bên bờ ruộng, dự phòng tương lai có lợn rừng tới hại mùa màng.

Vân gia trang lần nữa trở thành công trường tấp nập, hoang nguyên trống trải có thêm hơi người, coi như cắn răng qua được thời khắc khó khăn nhất rồi. Dù có một đứa bé và hai phụ nhân già chết, nhưng đó đã là nhờ trời cao thương xót.

Bọn họ ăn rất ít, vì đều biết chủ nhân rất nghèo, ngoài cái đại viện ra thì không có gì hết, nên không ai muốn gây thêm phiền phức cho chủ nhân, nhưng lại làm rất nhiều, khiến Vân Lang lần nữa, cảm thán, đây không phải nghiệt chướng, mà là vận may của y.

Mùa đông lạnh lẽo ở trang viên giữa rừng bắt đầu xuất hiện tiếng cười nói, thời gian dần trôi, cuối năm đã tới, nước Hán không hề có khái niệm Nguyên Đán, thông thường là dựa vào sinh nhật hoàng đế làm ngày Tết. Thế rồi không biết sau khi xuân trồng, hạ mọc, thu thu, đông nghỉ trở thành vật đối chiếu thời gian của mọi người, tháng cuối cùng của mùa đông liền biến thành ngày lễ của mọi người.

Mặc dù không được hoàng gia thừa nhận, bách tính đã tự phát làm thế.

Vân Lang gần đây cứ đói suốt, vì cháo loãng căn bản không thể no bụng, húp cháo nhiều bụng lúc nào cũng ọc ạch toàn là nước.

Nhưng năm mới sắp tới rồi, Vân Lang thấy thế nào cũng phải cấp cho phó dịch trong nhà một bộ quần áo, một đôi giày, nếu có khả năng thì kiếm ít thảm lông về. Suối nước nóng chảy qua trang viên vẻn vẹn giữ cho đất đai không đóng băng thôi, ngoài trời vẫn là cái lạnh cắt da cắt thịt.

Thế nhưng bây giờ lương thực trong nhà cũng là vấn đề, nếu chỉ có hai mấy người thôi thì đủ ăn vài năm, đáng tiếc giờ có hơn bốn trăm có tàu há mồm, cho dù cả nhà húp thứ cháo loãng teo thì cũng chỉ cầm cự được tới tháng sáu thôi, vẫn còn thiếu một tháng nữa mới có thu hoạch.

Kệ, Vân Lang quyết định dù thế nào cũng phải có một cái Tết tươm tất một chút.

Cả năm chỉ có một ngày mà.

Bởi thế Vân Lang lắp vào mấy cái xe thô sơ vào ba con trâu hai con lừa vào thành sắm Tết, đám thiếu niên không biết sầu lần đầu tiên vào thành, dọc đường đi hưng phấn vô cùng, nhìn cái gì cũng mới lạ, cái gì cũng trầm trồ, Vân Lang không có tâm trạng tốt như thế, nhất là nghĩ tới người y sắp gặp.

Một dải Trường An có câu danh ngôn --- Mua đồ, tìm Trương Thang!

Mặc dù người này cương trực tàn nhẫn tới mức khiến người ta rợn lưng, có điều, tương ứng, ông ta là người công bằng nhất.

Nha môn Trung vệ đại phu vốn đặt trong thành Trường An, nay chuyển sang tọa trấn Dương Lăng ấp, nơi này là huyện thành lớn nhất, là nơi vật tư tụ tập nhiều nhất ở Quan Trung.

Bản lĩnh sở trường của Trương Thang chính là biến một cái tội danh nho nhỏ thành tội tày trời, sau đó là soát nhà người ta.

Đừng lạ, mỗi khi quốc gia gặp thiên tai, những con lợn được vỗ béo mẫm sẽ bị hoàng đế lôi ra giết vài con để lót dạ, ngay cả mấy trăm năm, thậm chí cả nghìn năm còn thế, huống hồ là thời đại còn nguyên thủy này.

Trương Thanh là người làm chuyện ấy.

“ Ngươi thu nhận hơn trăm phụ nhân trẻ nhỏ vì cớ gì?”

Vân Lang cười khổ:” Nói ra không biết Trương công có tin không, đó là quả báo do tiểu tử quản giáo không nghiêm mà thành, ta đi vài ngày, ở nhà hai con nhà hoàn ngốc làm bừa làm bậy.”

Đôi mắt tam giác của Trương Thanh nhìn Vân Lang đủ nửa ngày mới gật đầu đáp gọn:” Tin.”

Vân Lang lấy làm lạ: “ Chỉ thế là ngài tin sao?”

Trương Thang chỉ đôi mắt mình:” Pháp nhãn của ta không sai được, huống hồ ngươi nói thật, sao bản quan không tin?”

Vân Lang thở phào nhẹ nhõm, một câu nói thôi đã giải thoát cho y khỏi một đống phiền toàn, tràn đầy hi vọng nói:” Vậy ngài có thể giúp ta mua ít lương thực, vải vóc với giá rẻ không?”

Trương Thang lắc đầu:” Quốc pháp vô tình, không được cẩu thả, ngươi có thể tìm thứ ngươi muốn trên cuốn sổ này, giá cả ghi ở đó.”

Sau đó gọi một viên tư lại tới tiếp Vân Lang rồi bỏ đi luôn, lạnh lùng tới mức vô cảm.

Tư lại xoa xoa tay chạy tới cười nịnh:” Vân tư mã, ngài không biết câu vừa rồi của Trương đại phu khiến tiểu nhân kinh hãi ra sao đâu, bán hàng dựa vào giá trên sổ sách là lần đầu đấy.”

Vân Lang xem cuốn cuộn trúc một lượt, lấy trong lòng ra hai vạn bốn nghìn tiền mà y tham ô của Trác Cơ, đây là khoản tiền cuối cùng của y rồi:” Lương thực, vải vóc, hạt giống, được bao nhiêu hay bây nhiêu.”

Nơi lấy đồ không phải ở kho của quan phủ mà là nhà người khác.

Đám Vân Lang được dẫn tới đại viện rộng lớn gấp mấy lần đại viện Vân gia của y, chỉ là nơi này tràn ngập không khí tang tóc, nam đinh từng người bị trói chặt, quỳ trên mặt đất đóng băng, đầu cúi gằm, cương đao kề cổ. Nữ quyến thì đứng ở góc tường khóc lóc sụt sùi, một đám hoàn khố ăn mặt là lượt cười cợt đi qua đi lại, sao sánh lựa chọn, thi thoảng động chạm cơ thể người ta, cười rộ lên vô cùng khả ố.

Bình Luận (0)
Comment