Vân Lang chướng mắt cảnh này, song chẳng thể làm gì được, nén giận hỏi nhỏ:” Đám người đó là ai?”
“ Đều là con cháu vương hầu trong thành Trường An, thường ngày thích nhất là tới đại hộ bị phá gia chọn nữ quyến về trà đạp.” Tư lại cười khẩy:” Chẳng biết bọn chúng lấy đâu hứng trí lớn thế, không sợ ngày nào đó thảm kịch đổ xuống nhà mình sao?”
Tên tư lại này thật không vừa, Vân Lang chắp tay hỏi: “ Không biết tên tuổi của quan nhân.”
“ Vân tư mã quá lời, ti chức là Vương Ôn Thư.”
Con bà nó, nghe cái tên này Vân Lang chỉ muốn mau mau mang lương thực vải vóc khỏi cái nhà xúi quẩy này rồi chạy cho nhanh, dưới tay Trương Thang đúng là không có người tốt, tên này về sau là ác quan lừng danh dưới tay ngụy đế Lưu Triệt.
Hộ bị soát nhà họ Lại, trước kia là quốc tướng của Lương Vương phủ, vừa về Trường An chưa được hai năm thì chủ nhân chết, chủ nhân vừa chết thì quan phủ tới xét nhà.
Oan uổng hay không trời biết, dù sao thì Vân Lang cực ít đồng cảm với nhân vật chính trị, tham gia vào cái trò chơi này thì sẵn sàng cho một ngày như vậy thôi.
Khi đám người Vân Lang đang nỗ lực lấy gia sản của người ta, trong đám đông chợt có một đứa bé trai bị người ta đẩy ra ngã nhào vào người y, rồi một phụ nhân bi thương kêu lên:” Tiểu lang, tiểu lang, xin cho nó một con đường sống.”
Lời vừa dứt rút đao ra, đâm phập vào ngực mình.
Máu phụt ra bắn cả vào người Vân Lang, xung quanh ré lên kinh hãi.
Phụ nhân đó cách Vân Lang không quá xa, nhưng hành động dứt khoát, khi y vừa nhìn thấy nàng rút đao ra thì cũng là quá muộn, tới lúc ngã gục xuống đất đôi mắt khiến người ta ám ảnh đó vẫn nhìn chằm chằm vào y đầy khẩn cầu.
Một đao thấu tim, cho thấy ý định tự sát của nàng kiên định ra sao.
Thằng bé mếu miệng, nước mắt trào ra, vừa nhào tới phụ nhân, Vân Lang nhắm mắt quay đi, chặt một phát vào gáy đứa bé, nó ngất xỉu tại chỗ.
Vương Ôn Thư bước nhanh tới, dùng chân đá lật phụ nhân đó nằm ngửa lên, thở dài:” Thật đáng tiếc, đây là người xinh đẹp nhất trong cái nhà này.”
Sự kiện đột phát làm mấy tên hoàn khố sững sờ, vốn chúng nhìn trúng phụ nhân này, nhưng Vương Ôn Thư đòi giá quá cao, đang chuẩn bị bàn bạc gộp tiền mua ...
Món ngon dâng tới miệng còn mất, mấy tên hoàn khố tức giận lắm, định giận cá chém thớt, nhưng nhìn yêu bài Vũ Lâm quân đeo bên hông y, còn là quan quân cấp cao, không dám lỗ mãng, nhưng ánh mắt vô cùng bất thiện.
Vương Ôn Thư chắp tay với mấy đứa tên hoàn khố:” Đây là chuyện ngoài ý muốn, hạ quan đảm bảo không có chuyện như thế nữa, xin mời các vị tiếp tục.”
Vân Lang bế đứa bé lên đưa cho Nguy Đốn, chắp tay với Vương Ôn Thư:” Đứa bé này cũng bán cho ta đi.”
Vương Ôn Thư thở dài:” Tất nhiên có thể, song người của Lại thị không thể bán với giá thường, đó là sự trừng phạt của bệ hạ.”
“ Tất nhiên rồi, cứ trừ vào tiền của ta.” Vân Lang không mặc cả:
Vương Ôn Thư gật đầu, chỉ thi thể:” Đã là như thế thì cái xác này cũng nhờ Vân tư mã xử lý thay.”
Vân Lang không nói gì thêm, chắp tay coi như nhận ân tình của hắn.
Xe trâu của Vân gia chờ đầy lương thực, vải vóc sau đó cót két rời Lại thị.
Hiệu suất làm việc của Vương Ôn Thư rất kinh người, lúc vào cửa còn nhìn thấy đám nam nhân quỳ trên mặt đất, lúc ra thì chỉ thấy đống thi thể không đầu, màu tươi đống cứng.
Có nha dịch đang dùng nước rửa đầu, đoán chừng đầu dính máu không tiện cho quý nhân xem.
Người Vân gia toàn là đám trẻ con, nhìn cảnh tượng này đứa nào đứa nấy sợ run lẩy bẩy, chỉ có Trử Lang đỡ một chút, Vân Lang thì dáng vẻ dửng dưng, nhưng từ lúc rời nhà đó nắm đấm siết chặt chưa từng buông.
Trước khi tới Dương Lăng thì ai nấy nhảy nhót reo hò, cả chặng đường còn bàn tán mãi không chịu yên một chút, đứa nào cũng cầu xin Vân Lang ở lại Dương Lăng thêm một ngày, bây giờ nhìn cảnh tượng kia, chỉ muốn mau mau về nhà.
Đường phố phồn hoa, người qua lại tấp nập, đã không còn chút hấp dẫn nào nữa.
Vân Lang tới giờ vẫn phải cố nén không nôn ra, răng cắn chặt, kỳ thực y nôn ra rồi, nhưng ra tới miệng y cưỡng ép bản thân nuốt lại, mặt từ đầu tới cuối lạnh tanh không để lộ chút cảm xúc nào.
Ra đường lớn thì vừa vặn gặp phải một đội Vũ Lâm quân đang áp tải lương thực về Thượng Lâm Uyển, Vân Lang đánh tiếng với viên lang quan đầu lĩnh một tiếng, thế là hai đội xe liền hợp lại làm một.
Đi cùng quân đội có cái lợi là không phải nộp thuế, ở nước Hán, vào thành phải nộp thuế, mà rời thành mang theo hàng hóa cũng phải đóng thuế.
Vân Lang tuy còn chưa chính thức nhập quân doanh, nhưng danh tiếng đã truyền khắp Vũ Lâm quân, Vũ Lâm quân tuy chỉ có hai nghìn người, nhân số ít, nhưng quân pháp nghiêm ngặt, tôn ti trên dưới rõ ràng đã ăn sâu vào cuộc sống thường nhật của họ.
Vì thế lang quan tên Lý Nhiễm không biết là có hàng gì với Phi tướng quân Lý Quảng lừng lẫy hay không, hắn lấy đúng lễ thuộc cấp bái kiến Vân Lang, còn thức thời không hỏi vì sao trên xe của họ có một cái xác chết.
Trong ấn tượng của Vân Lang đám hoàn khố công tự là thứ tệ hại nhất, bọn chúng không quan không chức, không bản lĩnh gì, thứ chúng giỏi nhất là làm ra chuyện ngu xuẩn độc ác mà không màng tới hậu quả. Đời sau ở thế giới thượng tôn pháp luật còn như thế nữa là ở thời đại giai cấp đặc quyền này, bởi vậy chỉ khi đoàn người thực sự rời khỏi thành Dương Lăng, đi vào con đường đất quen thuộc y mới thực sự thở phào.
Bánh xe gỗ, trục gỗ ma sát cao, phát ra tiếng kin kít rất khó chịu, lại còn chở nặng, Vân Lang vỗ bao lương hỏi:” Nói vậy là tướng quân sắp về rồi hả?”
Lý Nhiễm chắp tay đáp:” Bẩm tư mã, ba ngày trước thuộc hạ nhận được quân báo, tướng quân đã bình phản tặc, trong vòng năm ngày sẽ ban sư về doanh.”
Nhìn cảnh đồng ruộng tàn tạ mùa đông, mặc dù chuyện này không liên can tới thiên tai mùa thu, Vân Lang đưa tay cản gió tuyết liên tục thốc vào mặt, không khỏi cảm thán:” Đều do thiên tai gây ra, không biết chết bao người?”
Lý Nhiễm lắc đầu:” Giặc là giặc, hôm nay không phải thì mai sẽ phản thôi, sớm ngày tiêu diệt, chúng ta còn yên tâm đi về phía bắc, không giết hết Hung Nô, sẽ không bao giờ yên.”
Vân Lang không nói gì thêm, tâm trạng lúc này không tốt, xã giao vài câu rồi im lặng.
Mãi một lúc lâu Lý Nhiễm mới cẩn thận hỏi:” Tư mã vì sao không nhập doanh?”
“ Bản lĩnh lớn nhất của ta không phải ở mặt quân trận, làm sao trang bị các ngươi thành chiến sĩ tinh nhuệ nhất là việc của ta, còn lên trận thì dựa vào các ngươi.”
Lý Nhiễm gãi đầu gãi tai cười, không biết phải tiếp lời Vân Lang ra sao.
Chập tối cắm trại, tuyết đã ngưng, cả trời đất tràn ngập một màu trắng thuần khiết, trời càng thêm lạnh, mọi người xúm xít quanh mấy đống lửa lớn, đám quân tốt chia nhau người dựng lều, người làm cơm.
Lý Nhiễm thích Vân Lang ngay, vì không ngờ y chỉ dùng mũ trụ làm ra một thứ bánh nướng gọi là oa khôi, chỉ cần ít bột mì, ít mỡ, ít muối là ăn được rồi, thứ này nếu cho thêm thịt mỡ vào nướng, ăn tới muốn dùng mà không được.
Quan trọng nhất là thứ này làm rất tiện, tướng sĩ chỉ cần đốt một đống lửa, sau đó bỏ mũ trụ xuống là có thể làm.
“ Đây là một loại quân lương mà gần đây ta đang cân nhắc, còn chưa hoàn thành, ta chuẩn bị lấy nó làm cơ sở chế thành thức ăn phù hợp cho tướng sĩ, một là đảm bảo được ngon lành, hai là thuận tiện, ba là để được lâu ...”
Vân Lang không biết là mình nói gì với Lý Nhiễm, khi trời sáng thì y quên hết, sự việc ở Lại thị khiến y có cảm giác không an toàn, chỉ muốn thể hiện uy phong của thượng quan để đám Vũ Lâm quân này khi nguy hiểm còn toàn lực bảo vệ thôi.