Đội xa tiến vào phạm vi của Vân gia trang thì Vân Lang ngay cả tên Lý Nhiễm cũng quên luôn.
Suốt cả dọc đường căng thẳng, về tới trang viên, đám trẻ con thở phào, xa xa nhìn thấy đám đông đứng chờ trước cổng trang viên, Nguy Đốn vốn là đứa hoạt bát nghịch ngợm nhất, đứng dậy trèo lên bao lương thực hú như sói.
Đám phụ nhân mừng lắm, bọn họ luôn lo những người bọn họ ăn nghèo chủ nhân, giờ có lương thực mới, không khỏi hoan hỉ.
Còn về phần đứa bé trai và thi thể mẹ nó, Vân Lang giao Lương Ông xử lý.
Tắm nước nóng thoải mái một trận, sau đó húp một bát canh thịt dê, Vân Lang ngủ liền nửa ngày, đến khi thức dậy thì Sửu Dung đã đốt đèn dầu lên, đang cùng Tiểu Trùng ngồi ôm gối bên bếp lò trò chuyện rôm rả.
Thấy Vân Lang dậy, Sửu Dung mau mắn mở hũ cháo trên bếp bê tới:” Tiểu lang ăn cho nóng.”
“ Bố trí đó thằng bé đó rồi chứ?”
Sửu Dung gật đầu: “ Rồi ạ, nhưng mà tiểu lang, đứa bé đó là nữ mà?”
“ Là nữ à?” Vân Lang ngạc nhiên, khi ấy chuyện xảy ra quá nhanh, quá thảm liệt, y chỉ kịp đánh ngất nó, đâu rảnh quan tâm nam nữ, huống hồ nó còn được cho mặc đồ nam:
Sửu Dung trề môi:” Tiểu lang không biết, người ta là nữ tử đại hộ, giờ mang về, chẳng biết hầu hạ người hay bọn tỳ tử phải hậu hạ.”
Vân Lang thở dài: “ Ngươi bơn bớt đi, cô bé đó mới tám chín tuổi, nhắm vào nó làm gì? Thời buổi này, sống được là tốt, không cần yêu cầu cao.”
“ Vâng, vậy để nó theo tỳ tử học quy củ nhà ta, cho nó biết, nó không còn là nữ tử nhà đại hộ nữa.” Sửu Dung có chút hưng phấn, tiểu lang đã nói thế vậy cứ coi nó như người khác là được, trong nhà này trừ tiểu lang, địa vị cao nhất còn chẳng phải là nàng, con bé đại hộ cũng phải nghe lời nàng:
Tâm lý thù ghét nhà giàu kỳ thực luôn tiềm ẩn, cho dù với nô phó ít quan niệm nhân quyền.
Khi Hồng Tụ được đưa tới trước mặt Vân Lang thì như con thú nhỏ bị kinh hãi, ra sức rúc vào lòng Sửu Dung tương đói quen thuộc.
Vân Lang nhìn Hồng Tụ một cái là biết vì sao Sửu Dung với Tiểu Trùng lại lo lắng, còn ghen tị nữa, khuôn mặt phấn hồng xinh xắn, mi mềm cong cong, chiếc mũi dọc dừa nằm ngay dưới cặp mắt long lanh, cái miệng nhỏ nhắn. Một cô bé mới chín tuổi, vậy mà đã có đường nét của thứ mầm họa tương lai rồi, chẳng trách mẹ nó lại cho mặc đồ nam rồi liều chết đẩy cho Vân Lang trông hết sức vô hại.
“ Bảy ngày sau đi thăm mẹ ngươi, sau đó theo Sửu Dung và Tiểu Trùng học tập.” Vân Lang nghe Vương Ôn Thư nói mẫu thân của cô bé chỉ là thị thiếp, ngoài ăn mặc đẹp đẽ ra thì thân phận kỳ thực không hơn nô lệ là bao, tới đây có khi sống còn tốt hơn: “ Ăn no, ngủ kỹ, lớn lên khỏe mạnh, như thế không phụ sự hi sinh của mẹ ngươi.”
Hồng Tụ dè dặt gật đầu, đôi mắt to tròn đen láy tràn ngập sự bất an được Tiểu Trùng dẫn đi.
Vốn chuyện phát vải Vân Lang giao cho Lương Ông và Sửu Dung làm, nhà rất đông nên y rất ít khi quản tới chuyện lặt vặt như vậy, không ngờ Sửu Dung ép y mặc một cái áo choàng da gấu dầy, ấn y ngồi xuống ghế như ngọn núi, sau đó đứng ở bên cạnh y hoan hỉ gọi phụ nhân vào lĩnh vải để làm quần áo.
Đại Vương nằm bên cạnh Vân Lang.
Chỉ là giờ nó chẳng còn chút uy phong nào nữa, người lớn thì sợ nó chết khiếp, nhưng trẻ con chưa biết sợ, thế nên thích nhất là chơi cùng nó, sớm chẳng còn coi nó là vua muông thú nữa, thế là dần dần đám phụ nhân kia cũng quen.
Chỉ có đám Trử Lang biết khi Đại Vương ra oai đáng sợ thế nào.
“ Bái tạ tiểu lang.”
“ Tiểu phụ nhân khấu đầu tiểu lang.”
“ Vải tốt quá ạ.”
Lúc này Vân Lang là pho tượng thần bày trên bàn cúng, mặt uy nghiêm tiếp nhận phụ nhân trong trang tới bái lạy hết một lượt.
Có được một ít lụa, bị Sửu Dung, Tiểu Trùng chiếm đoạt một cách hiển nhiên, ngay Lương Bà cũng không có tư cách nhận. Kỳ thực Vân Lang không thích mặc quần áo lụa là, thứ đó man mát, trơn trơn, mặc lên người như bị rắn quấn, toàn thân thiếu tự nhiên, mặc áo vải thô cũng được, chỉ cần không quá cứng, thứ đó thoáng khí, mặc lên có cảm giác cao nhân ẩn cư.
Vải gai thì trắng ngà ngà, phải đem nhuộm mới làm quần áo được, điểm này Vân Lang yên tâm, nữ nhân trời sinh có bản lĩnh làm quần áo trở nên đẹp đẽ.
Hồng Tụ cũng nhận được mảnh vải đủ làm hai bộ quần áo, Sửu Dung rũ tấm vải, không ngừng ướm thử lên người Hồng Tụ, nói là có thể làm được hai cái áo chẽn, còn lại sẽ làm hai đôi giày vải, Hồng Tụ không ý kiến gì.
Hôm nay chẳng biết có phải là ba mươi Tết chưa, thời gian ở nơi này chỉ có thể ước chừng thôi, nhưng chẳng quan trọng nữa, Vân Lang đã quyết định không húp cháo loãng nữa, lại có cả cá mặn và ít rau rừng.
Gọi hết người trong trang tới đại viện, đốt lên mười mấy đống lửa thật lớn trong sân rộng, mười mấy cái nổi lớn bốc mùi gạo thơm phưng phức là không khí trở nên nhiệt liệt, nhất là khi bọn trẻ con chạy la hét đuổi nhau, không có pháo đốt cũng thấy phần nào không khí Tết.
Chỉ là khi Vân Lang nhìn nửa khúc cá muối đen xì xì trong bát, chỉ biết thở dài, không ngờ mình luân lạc tới mức ăn cá mặn.
Đại Vương không ăn cá, thứ đó có gai, nhai cơm cao lương nhạt thếch, ăn một miếng là hướng đầu về phía Vân Lang kêu một tiếng, ủy khuất lắm, nó đã bao giờ sống cực khổ thế này đâu, trên núi ăn sung sướng biết bao.
Vân Lang chẳng biết làm sao, nhiều người vào Thượng Lâm Uyển quá, ai nấy đều đói tới vàng mắt, bọn họ vào rừng, đừng nói là báo, sói, gấu, dù là chuột cũng không bỏ qua, không dám thả cho Đại Vương đi săn mồi, dù nó giết người hay bị người giết thì đều không phải y muốn.
Hồng Tụ bây giờ được coi là thị nữ hầu hạ chủ nhân, cho nên được ngồi ăn cạnh Vân Lang, ngồi trên tấm thảm rộng trải bên đống lửa lớn nhất chính giữa, có điều nó sợ con hổ lắm, nhưng nhìn ra nó nỗ lực khống chế sợ hãi, tới gần Đại Vương, còn run run gỡ hết xương cá đút cho Đại Vương ăn.
Chỉ có nửa khúc cá, chẳng dính răng.
Vân Lang mỉm cười, đây là cô bé rất thông minh kiên cường, trước kia y cũng thế, không lấy lòng Thái Tể mà lấy lòng Đại Vương trước.
Nhưng đó là vì y mang trong người linh hồn trưởng thành, còn cô bé này, mới chín tuổi thôi, chứng tỏ nó sẽ sống tốt thôi, không cần phải lo lắng nhiều.
Đám phụ nhân bàn bạc ngày mai vào rừng kiếm đồ nhuộm, Tiểu Trùng muốn đi theo nhưng bị Sửu Dung mắng cho một trận, lệnh cho Tiểu Trùng và Hồng Tụ đi xay bột mỳ, tiểu lang thích ăn bột mỳ lắm, bao nhiêu cũng không đủ.
Không ai dám tới quá gần chỗ Vân Lang, không phải vì y hay Đại Vương, mà là vì vị tiên sinh khuôn mặt ngàn năm không biết cười ngồi cạnh y, ai đi qua phải rón chân, đám thiếu niên càng khom người chào rồi chạy cho nhanh.
Thái Tể không biết dùng lông con gì làm thành bộ râu khá chướng mắt, đã thế còn nhiều sợi không cùng màu, dùng kẹp trúc lấy bầu rượu đang hơ trên lửa mà Vân Lang mua về hiếu kính, đống lửa cháy rừng rực phía trước chiếu hồng khuôn mặt không làm vẻ âm u giảm đi bao nhiêu: “ Chừng hai mươi ngày nữa là đêm trăng tròn, chúng ta về hoàng lăng một chuyến, có vài người sớm muộn ngươi cũng phải gặp mặt.”
Vân Lang giật đánh thót một cái:” Người Tần?”
Thái Tể gật đầu giọng thương cảm xa xăm:” Mười năm trước còn có hai mươi bảy người, năm năm trước còn tám người, không biết năm năm qua còn lại bao nhiêu người.”
Vân Lang đặt bát trà xuống, day huyệt thái dương, y có linh cảm rất không lành:” Năm năm tụ hội một lần sao ạ?”
“ Ừ, trăng tròn đầu tiên mỗi năm năm.”
“ Gia gia thù vệ hoàng lăng, còn những người khác thì làm gì?” Vân Lang ôm chút hi vọng nhỏ nhoi hỏi, kiểu như ôn chuyện cũ gì đó thôi, dù hi vọng mong manh lắm:
“ Mưu tính phản Hán phục Tần.”