Biết ngay mà, đúng là hỏi thừa, Vân Lang thầm rên rỉ thống khổ trong lòng:” Chẳng trách mà mọi người chết nhiều như thế, nếu chỉ trông coi hoàng lăng thì đâu đến nỗi.”
Thái Tể buông một tiếng thở dài:” Đó đều là những hảo hán hiếm có.”
Vân Lang chợt nhớ ra một chuyện, hỏi vội:” Gia gia, bọn họ không biết vị trí hoàng lăng đấy chứ?”
“ Bí mật ấy làm sao để cho mọi người đều biết? Hậu nhân Doanh thị nay đã không biết tung tích ra sao, người biết bí mật hoàng lăng chỉ còn ta và ngươi thôi.” Thái Tể khẳng định chắc chắn:
Vân Lang thở phào, vậy là tốt, thêm người biết thêm nguy hiểm thôi, không ai có thể trung trinh cả trăm năm, những người đầu tiên nhận hoàng ân thì còn sẵn sàng lên núi đao biển lửa, nhưng trải qua vài đời, tình nghĩa nhạt đi, người ta có ý đồ khác là chuyện tất nhiên thôi, không thể trách họ.
Cẩn thận lựa chọn câu chữ khuyên:” Gia gia, chuyện phục quốc thì thực hiện vào đầu thời Hán là tốt nhất, khi ấy quý tộc Đại Tần còn chưa bị giết hết nung nấu ý đồ giành lại cuộc sống vinh hoa phú quý xưa, quý tộc Hán thì chưa hình thành thống trị, nếu bỏ qua cơ hội đó rồi, thì phải chờ thời cơ phi thường. Giống như khi nước Sở bị diệt, người ta hô hào nổi dậy, Sở tuy ba hộ, diệt Tần ắt Sở! Gia gia thấy những người kia liệu còn quyết tâm ấy không?”
Thái Tể thẫn thờ nhìn bầu trời u ám, bi thương nói:” Gia gia sao không biết, đây là lúc Hán thất cường đại nhất, nhưng đợi bọn chúng suy vong, biết đợi tới bao giờ.”
Vân Lang biết phải đợi tới bao giờ, muốn hoàn thành sự nghiệp vĩ đại này ít nhất cần hơn trăm năm nữa khi Xích Mi khởi nghĩa mới có cơ hội, đương nhiên phải giết tên bại hoại về sau thành Hán Quang Vũ đế Lưu Tú trà trộn vào nghĩa quân trước.
Đừng nói Đại Tần chưa bao giờ thấy, với Đại Hán thì y cũng chẳng có mấy cảm giác, nên cái sự nghiệp này y không coi trọng, sở dĩ thân cận Đại Tần hơn chỉ vẻn vẹn vì đồ ngốc Thái Tể thôi.
Dỗ dành Thái Tể sống vui vẻ nốt phần đời còn lại, cuối cùng đặt thi thể ông vào hoàng lăng, sau đó rầm một cái thả đoạn long thạch xuống, hoàn toàn nhấn chìm hoàng lăng, cho tới hai nghìn năm sau người ta mới phát hiện ra nơi này là vừa vặn.
Nếu như không nhắc tới đại nghiệp phản Hán phục Tần thì bây giờ Thái Tể sống không tệ, không còn lẻ loi một mình nữa, bên cạnh luôn có đám trẻ con xúm quanh, có lẽ tâm cảnh ông ta thực sự già rồi, đối diện với đứa trẻ đang độ tò mò phiền phức ấy lại chẳng có chút khó chịu nào, chỉ đứa lớn hơn biết sợ mới tránh xa.
Vân Lang nhìn mấy phụ nhân quát tháo bọn trẻ, bảo chúng cẩn thận đừng để chạy ngã vào lửa; nhìn Sửu Dung tay chống hông lên mặt dạy bảo Tiểu Trùng, Hồng Tụ; nhìn Mao Hài, Tuyên Chân cởi trần đấu võ khoe mẽ với mấy tiểu cô nương. Tay Vân Lang nắm chặt, quyết không để hồn ma quá khứ phá hoại thứ hạnh phúc đơn giản này.
Nếu là trước kia chỉ có hai người họ và Đại Vương, Vân Lang sẽ hứng thú đi một chuyến, nhưng giờ thì khác trong nhà bây giờ có hơn bốn trăm phụ nữ trẻ nhỏ, nếu để đám dư nghiệt tiền triều với bụng dạ khó lường trà trộn vào trong trang, thảm cảnh của Lại gia hôm qua chính là Vân gia ngày mai.
Không! Không thể được! Vân Lang không muốn vì đám nghĩa sĩ Đại Tần kia mà đặt toàn bộ tính mạng mọi người nơi này vào vòng nguy hiểm, khi hỏi Thái Tể vị trí hội diện thì trong đầu Vân Lang vạch ra kế hoạch giết người ...
Dù sao chỉ có người chết mới giữ được miệng thôi.
Suốt ngày hôm sau Vân Lang nằm trên ghế tựa suy tính hoàn thiện kế hoạch của mình, mãi tới khi Tiểu Trùng dẫn Hồng Tụ về.
Hồng Tụ toàn thân ướt sũng, lạnh tới run lẩy bẩy, mặt tím tái, vừa vào nhà được Lương Bà hết hồn dẫn đi lau người thay quần áo, thời tiết thế này rơi xuống nước mà chết rét là may rồi.
“ Tiểu lang, Hồng Tụ vô dụng lắm, không nhảy qua được kênh nước. Chỉ có rộng chừng này thôi, kênh nước như thế, tỳ tử nhảy được qua ba cái ...” Tiểu Trùng chẳng những dang tay minh họa độ rộng của kênh nước, mà còn nhảy qua nhảy lại trên mặt đất, thể hiện mình có thể nhảy qua kênh nước rất lớn.
Vân Lang cuộn thẻ trúc lại, khẽ gõ lên đầu mình:” Ngươi xúi bẩy nó nhảy, không sợ nó bị chết chìm à?”
“ Tỷ tử không xúi bẩy nó, bảo nó ngồi trên lừa đi qua, nó không chịu, thấy tỳ tử nhảy qua, nó cũng nhảy, thế là rơi tõm xuống nước.”
Vân Lang xua tay: “ Hồng Tụ còn chưa quen với cuộc sống trong nhà ta, ngươi chú ý tới nó một chút, giờ đi nấu bát canh gừng cho nó uống, rồi lấy cái tấm da gấu của ta cuốn vào cho ấm, đừng để bị lạnh.”
Tiểu Trùng được thể bĩu môi:” Nữ tử đại hộ đúng là chẳng được tích sự gì, biết thế nào cũng phải hầu hạ nó mà.”
Càu nhàu xong mới hậm hực đi nấu canh gừng.
Khuê nữ nhà bình dân tiểu hộ muốn đóng tiểu thư đại hộ tất nhiên không phải dễ, tiểu thư đại hộ muốn thích ứng cuộc sống tiểu cũng khó khăn, đều cần một quá trình, vượt qua được chướng ngại này, cuộc sống sẽ tốt hơn.
Qua “Tết” thời tiết ngày một tốt lên, ánh nắng trải khắp nơi, tuyết trên hoang nguyên chẳng mấy chóc mà tan, chỉ còn lại ít tàn tuyết chỗ khuất sau núi.
Mỗi người của Vân gia đều rất bận rộn, cuộc sống khó khăn một chút, nhưng tiếng cười vẫn chiếm chủ đạo.
Đám phụ nhân đã tìm ra thuốc nhuộm, đều đến từ đại tự nhiên, một phần là các loại thực vật, một phần là khoáng vật, Vân Lang đều không nhận ra. Dù sao thì y cũng không mặc, chủ yếu công nghệ nhuộm chưa đạt chuẩn, quần áo màu gì thì người sẽ có màu đó, vì thế quần áo của Vân Lang luôn là màu trắng ngà hoặc ngả xám nguyên bản, phàm là người có chút theo đuổi thẩm mỹ sẽ không ăn mặc như thế.
Đồng hoang lại bốc cháy rồi, đó là đám Trử Lang, Mao Đốn chăm chỉ lại lần nữa đốt tro, bọn chúng chả biết nguyên nhân, chỉ biết làm thế sẽ tăng sản lượng lương thực, cho nên ngày ngày bới tro lên xem có thứ nào chưa cháy kỹ là đốt tiếp, năm sau sẽ cần rất nhiều lương thực.
Thủy xa liên tục gạt băng trôi trên mặt nước, đem nước từ dưới thấp lên cao, rồi men theo kênh rộng ba xích, chảy vào ao chứa nước.
Đến khai xuân, nước trong áo chứa nước lại thuận theo kênh chảy vào ruộng, ao chưa nước cực lớn, thủy xa ngày đêm đổ nước vào vậy mà chưa chứa đầy một phần ba.
Lương Ông đến báo cáo với Vân Lang rốt cuộc đã đắp xong lò luyện sắt rồi, đã có thể sử dụng, công cụ được Bình Tẩu lần trước mang tới cho không ít, thế là Vân Lang và Lương Ông ở lỳ trong xưởng luyện sắt ba ngày ba đêm, dựa vào Tần nỏ để cải tiến thành thiết tí nỏ.
Thứ này cường lực mạnh mẽ, một khi bóp cò thì ba mũi thiết vũ tiễn sẽ bay đi, trong vòng trăm bước có thể xuyên qua cả tấm gỗ.
Chỉ đáng tiếc, thứ này Vân Lang vốn định làm để mang theo người, rốt cuộc vì công nghệ không đạt chuẩn lại quá lớn, thế là đành dùng nó như pháo đài di động đặt ở trong trang.
Không làm được thiết bị trợ lực, cho nên cái thiết tí nỏ này phải dùng hết sức mới kéo được dây cung, Vân Lang thử rồi, y tối đa chỉ kéo được ba lần là hết sức.
Mà dây cung làm bằng gân trâu cũng không đảm bảo, khả năng đứt rất cao, chưa gây hại được cho địch đã làm mình bị thương trước, tạm thời chỉ còn cách giảm lực bắn xuống, hạn chế rủi ro.