Khi Thái Tể nói về căn nhà đá trên Ly Sơn chuẩn bị lần cuối, Vân Lang cũng đeo ba lô dẫn theo Đại Vương, hươu sao, để bọn chúng mang giúp mình vũ khí, kéo một cái ván trượt nhỏ tới hậu sơn Ly Sơn.
Ly Sơn là ngọn núi cô độc, cho dù rặng Tần Lĩnh ở gần ngay gang tấc, bọn chúng cũng không liên quan gì cả, Vân Lang phải đi xuyên qua Ly Sơn, tới Tuyết Sơn tuyết trắng phau phau, cuối cùng tìm tới nơi màu xanh giữa tuyết chính là địa điểm.
Thực tình mà nói Vân Lang có khi còn hiểu rõ địa hình khu vực Ly Sơn hơn cả Thái Tể người đã sống ở đây cả đời, y không chỉ xem ảnh chụp từ trên không, xem sa bàn trong viện bảo tàng Tần Thủy Hoàng, còn đích thân đeo ba lô đi khám phá nơi này, hơn hai nghìn năm trước, địa hình nơi này biến hóa không nhiều.
Vân Lang dám khẳng định, địa điểm cuộc gặp mặt là Hồng Khánh Sơn.
Nói nhiều thế chứ thực ra Đại Vương biết đường, xem chừng nó được Thái Tể dẫn tới đó không ít, có nó dẫn đường, Vân Lang đi rất thuận lợi, vì trước kia chủ yếu là đi bằng cáp treo.
Lần này quyết định đi giết người, Vân Lang đã cân nhắc rất kỹ càng, mặc dù mạo hiểm, nhưng rất đáng, phải xem tình hình mới nói.
Tóm lại giết đám người này là mục đích cao nhất.
Bầu trời mây đen giăng kín lối đi, Vân Lang không khỏi chột dạ, sẽ không có sét đánh chứ?
Làm sao Vân Lang quân được tao ngộ của mình lần trước, y bị sét đánh ở chính nơi cao chất của Ly Sơn, những tảng đá có hình thù cổ quái vẫn còn đó, chỉ là không được đặc sắc như đời sau, còn phải đợi thêm hai nghìn năm gió mưa điêu khắc nữa mới thành.
Nấp sau tảng đá lớn, mắt Vân Lang đảo như rang lạc, không thấy dầu hiệu của sấm sét mới thở phào chui ra, Đại Vương không hiểu Vân Lang làm cái gì, dùng đầu ủi y đi về phía trước.
Đã lên núi rồi thì phải xuống núi, xuống núi mất trọn một ngày.
Quá trình xuống núi thu hoạch không tệ, bốn con gà rừng, hai con ban cưu đông lạnh trong tuyết, còn Đại Vương thì bắt được một con lợn rừng nhỏ. Muốn tới chỗ này chỉ có thể vượt qua Vân gia trang tử, rồi lên Ly Sơn từ hướng ngọn đồi đất, nếu đi hướng khác toàn là vách đá cheo leo khó đi vô cùng, nên số con mồi này không bị nạn dân đói khát lấy mất.
Nếu như không phải Vân Lang ngăn cản, Đại Vương còn muốn giết chết cả con lợn rừng lớn, thời gian qua ủy khuất nó ăn lương thực, nó đã không nhẫn nhịn được thêm nữa.
Càng đi thì tuyết ngập càng dày, đến tận đầu gối, ngẩng đầu nhìn sắc trời Vân Lang vận tốc lực đi qua những cánh rừng, phủ đầy tuyết trắng, trời đất cô tịch âm u, trong tiếc gió lạnh loáng thoáng truyền tới tiếng sói hú, vì phát hiện Đại Vương xâm phạm lãnh thổ, phát ra tiếng hú cảnh cáo, kỳ thực kiểu dọa để giữ thể diện thôi, đảm bảo hú xong là con nào con nấy lo chạy cho xa rồi.
Khi trời sắp tối, Vân Lang cắm trại bên một con suối nhỏ đóng băng, y kiên trì không cho Đại Vương ăn luôn cả con lợn rừng, một là bẩn, hai là phải liên tục tạo thành thói quen cho nó, dù sao nó là dã thú, bản năng rất mạnh, không thể lơ là thuần dưỡng, bây giờ trong nhà nhiều người như thế càng phải cẩn thận.
Làm lông, rửa sạch lợn rừng rồi không đủ cho Đại Vương ăn, phải làm thêm con gà nữa nó mới hài lòng.
Vân Lang nấu một nồi canh gà, sau đó bẻ bánh khô làm bằng bột mỳ lên men, thả vào nước canh ăn, rồi dựa vào người Đại Vương ngủ.
Con hươu sao nằm dưới chân Vân Lang, nó vừa ăn đêm, hai cái tai vẫn cảnh giác dỏng lên lắng nghe động tĩnh ngoài lều, không vì có mãnh thú đáng sợ nhất trong núi ở bên cạnh mà nó mất đi bản năng.
Sau nửa đêm trời lại bắt đầu có tuyết rơi, nhiệt độ trong núi cực thấp, hơi nước chưa ngưng tụ thành tuyết đã hóa tàn băng rơi xuống.
Vân Lang nhìn rừng trúc liên miên bất tận phía trước mà nhụt chí, thứ này mọc rất khít, ngay cả chỗ đặt chân còn không có, làm sao mà vượt qua được? Rất nhanh, y có phát hiện.
Một loạt dấu chân xuất hiện bên rừng trúc, dấu chân rất mới, chưa bị băng che lấp hết, ước chừng chủ nhân dấu chân này đi qua đây chừng nửa canh giờ.
Chỉ là dấu chân này quá quen thuộc với y, giống hệt của y, trên đời chỉ có hai đôi giày có gót cao, hơn nữa còn phân trái phải, một y đang đi , một là của Thái Tể ...
Dấu chân từ phía bên kia của núi đi tới, chẳng trách Đại Vương không ngửi ra mùi của ông ta.
Bây giờ còn cách đêm trăng tròn sáu ngày.
Điều này làm Vân Lang thương tâm, Thái Tể lừa y, nói cái gì mà tụ hội vào đêm trăng tròn, e rằng đêm trăng tròn là lúc kết thúc tụ hội mới đúng.
Có dấu chân dẫn lối, Vân Lang liền đi theo.
Rừng trúc rất rộng, Vân Lang vừa đi vừa phải dùng đao chém trúc mở đường, nên đi đúng nửa ngày mới xuyên qua được rừng trúc, lại còn nhờ con suối nhỏ, qua rừng trúc phía trước lại là rừng thông.
Đi ở chỗ núi tiếp núi liên miên vô tận này, khó xác định độ cao, xuất hiện rừng thông chứng tỏ là đã ở trên núi, vì trúc không sống được ở lưng núi.
Dấu chân của Thái Tể thẳng một đường lên núi, Vân Lang lại không vội nữa, dù sao mục tiêu ở sau rừng thông kia rồi.
Kiếm một nơi hẻo lánh, đốt đống lửa nhỏ, nướng con gà sót lại hôm qua ăn tạm vài miếng, dặn dò Đại Vương và hươu sao ở lại, còn mình kéo xe trượt đi tiếp.
Trời tối dần, dấu chân rất khó phát hiện, nhưng Vân Lang không lo, càng tối càng dễ tìm, quả nhiên chỉ cần đợi thêm một lúc liền phát hiện ra đốm lửa nhỏ trong hẻm núi, mục tiêu rất rõ ràng, kiểm tra lại trang bị, sau đó khẽ khàng như con báo tiến về phía đó.
Một người toàn thân lông lá ngồi trơ trơ bên đống lửa, không ăn, không uống, chỉ không ngừng thêm củi vào đống lửa.
Vân Lang nấp kỹ dưới một bụi cỏ khô, phía trước đặt thiết tí nỏ, dùng giá dựng lên, tầm nhìn phía trước khá rộng, sau lưng là cây thông lớn, xung quanh cây thông rải gai tam giác, y không lo có ai có thể thình lình tới gần mình mà không có bất kỳ tổn thương nào,
Không chỉ như thế ngoài phạm vi của gai tam giác, ở lối vào sơn cốc nhỏ này, Vân Lang buộc sợi dây mảnh, chỉ cần bị chạm phải, chuông bên cạnh y sẽ kêu.
Băng vụn vẫn rơi xuống liên hồi, Vân Lang nheo mắt nhìn qua đầu ruồi của thiết tí nỏ, thấy được Thái Tể đang ôm ngực ho, trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng ho truyền đi rất xa.
Vân Lang có chút bất mãn, vì Thái Tể cởi găng tay ra lấy từ trong lòng một bầu rượu ra uống, đã không cho ông ta uống rượu lạnh rồi, phổi đã có bệnh còn uống thứ lạnh như thế, không biết đặt lên bếp hâm nóng sao?
Không bao lâu sau khi tuyết ngừng rơi, trăng thượng huyền lộ ra bên bầu trời.
“ Kiềm Phu, năm nay chỉ còn một mình ngươi tới à?”
Bên đống lửa bỗng nhiên xuất hiện thêm một bóng người cao lớn, người này thân hình khôi vĩ hơn tuyệt đại đa số người Hán mà Vân Lang từng gặp. Trong đầu lóe lên hai chữ “người Tần”, Vân Lang thầm giật mình, người này làm sao có thể vượt qua mọi sự bố trí của y tới được sơn cốc nhỏ mà thần không biết quỷ không hay như thế?
Đưa hai tay lên miệng hà hơi đỡ cóng, sau đó nắm chắt thiết tí nó, ngưng tụ toàn bộ tinh thần ứng phó.
“ Thái Tể, sứ giả hoàng lăng năm nay chỉ còn lại mỗi mình ông thôi à?” Người kia nhìn quanh một vòng, trầm ngâm hỏi:
Thái Tể thống khổ gật đầu:” Quắc Trị đã chết ba năm trước rồi.”
...........
Hôm nay dừng ở đây.